Phục Thiên Thị

Quyển 1 - Chương 14: Tình cảm dần dần nảy sinh




Long tộc hô phong hoán vũ, dời sông lấp biển, đó là thần thông thiên phú của bọn nó, thuộc về thủ đoạn vô sự tự thông. Đừng nói một hồ nước này, coi như là một sông lớn, một đầu Chân Long, cũng có thể hút khô.

Giang Trần cười cười:

- Không vội.

Giang Trần nói xong, liền triệu hoán Phệ Kim Thử Vương ra:

- Lão Kim, ta đã tìm được Tiên Thiên Linh Địa, đời đời con cháu của ngươi, đã chọn lựa tốt chưa?

Phệ Kim Thử Vương trừng mắt, nhìn xem Mộc Linh tuyền kia, trong mắt tràn ngập cuồng hỉ:

- Trần thiếu, ngươi quả nhiên không có gạt ta, thật tốt quá, thật tốt quá. Các con cháu của ta, đã lấy ra 100 tên, tùy thời chuẩn bị.

Phệ Kim Thử bản thể nhỏ, tiến hóa huyết mạch, cũng không dùng bao nhiêu Linh lực.

Giang Trần cười cười, nói với Phệ Kim Thử Vương:

- Lão Kim, ngươi cũng quá sốt ruột đi. Chủ nhân nơi này đang ở đây, ngươi không có ý định chào hỏi sao?

Phệ Kim Thử Vương quá kích động, con mắt chỉ nhìn chằm chằm Mộc Linh tuyền, hoàn toàn không có lưu ý còn có một con Chân Long đang nằm ở đó.

Nhìn thấy Chân Long nằm trên thềm đá, Phệ Kim Thử Vương chấn động, toàn thân nhịn không được run lên, núp ở sau lưng Giang Trần:

- Cái này... Đây là Long... Long a.

Long tộc chính là Thái Cổ Hoàng tộc, trời sinh có uy áp cường đại. Phệ Kim Thử Vương vừa thấy được Long tộc, toàn bộ thân hình liền thiếu chút nữa xụi lơ.

- Nhìn chút tiền đồ kia của ngươi a, đây là Long tộc chính thống, là chủ nhân nơi đây, hôm nay cũng coi như bằng hữu của chúng ta rồi. Nói sau, ngươi dầu gì cũng là hậu duệ của Phệ Kim Vương Thử nhất tộc. Phệ Kim Vương Thử ở thời đại Thái Cổ, tuy kém Long tộc, nhưng cũng là chủng tộc phi thường đáng sợ a.

Phệ Kim Thử Vương cười hắc hắc, thần thái hèn mọn bỉ ổi, trong lòng vẫn còn có chút run sợ.

Chân Long kia đột nhiên mở miệng:

- Hậu duệ Phệ Kim Vương Thử? Phệ Kim Vương Thử, trong truyền thừa trí nhớ của ta, tựa hồ từng nghe nói qua. Là một chủng tộc rất đáng sợ, thôn phệ Chư Thiên, dị thường hung mãnh. Nhưng sao hậu duệ của bọn nó, lại nhát gan như vậy?

Phệ Kim Thử Vương hổ thẹn không chỗ trốn a.

Giang Trần cười nói:

- Ngươi là Long tộc, bất quá ra ngoài đi lại, dù sao cũng phải có một danh tự a?

Chân Long kia sững sờ, danh tự là cái gì? Cho tới bây giờ, nó không có suy nghĩ qua a, kinh ngạc hỏi:

- Phải có danh tự sao?

Tên ngu ngốc này, vấn đề như vậy cũng hỏi, làm cho Phệ Kim Thử Vương bật cười.

- Ngươi cười cái gì?

Sắc mặt Chân Long phát lạnh, chỉ là một con chuột nhỏ, lại dám cười nhạo Long tộc?

Phệ Kim Thử Vương biến sắc, đầu co rụt, lại hèn mọn bỉ ổi trốn đến sau lưng Giang Trần, chỉ ở một bên cười trộm.

Giang Trần gật đầu:

- Như vậy đi, toàn thân ngươi lân giáp màu đen, ta thay ngươi lấy một cái tên, kêu Long Tiểu Huyền a.

- Tại sao là tiểu?

Chân Long kia phiền muộn hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi thích gọi Long Đại Huyền?

Giang Trần cười khổ.

- Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, Đại Huyền thật không dễ nghe, hơn nữa dễ dàng bị người bảo già rồi.

- Vậy thì Tiểu Huyền đi.

Chân Long kia uể oải nói.

- Tốt rồi tốt rồi, nếu như ngươi không thích cái tên Tiểu Huyền này. Cùng lắm thì về sau ta bảo ngươi Long huynh. Như vậy, tất cả mọi người sẽ nghĩ ngươi họ Long a.

- Cái này còn không sai biệt lắm.

Long Tiểu Huyền thoả mãn gật đầu.

- Tốt rồi, Long huynh, pháp quyết đã tới tay ngươi. Nếu không ngại, ngươi tránh một chút. Ngươi ở nơi này, sẽ dọa sợ Phệ Kim Thử a. Nói sau, ta còn có đồng bạn trời sinh Mộc Linh thể, cần Mộc Linh tuyền tẩy lễ một chút.

Giang Trần còn không có quên Mộc Cao Kỳ.

Không bao lâu, Mộc Cao Kỳ tựu như mộng ảo, bị đưa đến bên cạnh Mộc Linh tuyền.

- Giang huynh, ta không phải nằm mơ chứ?

Mộc Cao Kỳ đối với cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không cách nào tin, cảm giác mình là đang nằm mơ.

- Lão tặc Tiêu Dao Tông kia đâu? Còn có con Long kia đâu? Ta còn chưa thấy qua Chân Long đây này, đáng tiếc a, không thể mở rộng tầm mắt.

Những lời này của Mộc Cao Kỳ, còn có chút cảm giác nói mơ.

Giang Trần khoát tay chặn lại:

- Cao Kỳ, chớ nói nhảm nữa. Lão tặc kia cùng Chân Long, không biết đánh đi nơi nào. Hiện tại, chính là cơ hội của chúng ta.

Mộc Cao Kỳ bị Giang Trần nói như vậy, giật mình bừng tỉnh, run rẩy một cái, gật đầu cuống quít:

- Đúng đúng, ngươi nhìn ta cao hứng có chút hồ đồ rồi.

Kỳ thật trong nội tâm Mộc Cao Kỳ cũng có chút suy đoán, nhưng thấy Giang Trần nói như vậy, hắn cũng không dám hỏi nhiều.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như Mộc Cao Kỳ còn đoán không được chỗ bất phàm của Giang Trần, vậy hắn là người ngu.

- Đi xuống đi.

Giang Trần lôi kéo Mộc Cao Kỳ, nhảy vào trong Mộc Linh tuyền.

Phù phù phù phù, hai người rơi vào trong suối nước.

Nước suối này, không nóng không lạnh, nhiệt độ thập phần thích hợp. Hai người đặt mình trong đó, lập tức cảm giác được Linh lực vô cùng thuần khiết, xuyên thấu qua da thịt, không ngừng lao vào.

- Quá tuyệt vời.

Mộc Cao Kỳ cơ hồ nhịn không được hoan hô lên.

Giang Trần cũng tham lam hấp thu lấy Mộc Nguyên lực thuần khiết, tẩy lễ toàn thân.

Mộc Cao Kỳ là Mộc Linh thể, giờ khắc này, thực sự là như cá gặp nước.

Mà Phệ Kim Thử nhất tộc, thì bị Giang Trần an bài ở nơi khác, cùng bên này hoàn toàn không xung đột. Mộc Linh tuyền lớn như vậy, Linh lực đầy đủ vô cùng.

Nghi thức tẩy lễ này, tiến hành tới nửa tháng thời gian, Linh lực của Mộc Linh tuyền mới dần dần có xu thế yếu bớt.

Mà Giang Trần và Mộc Cao Kỳ, đã triệt để hoàn thành tẩy lễ.

Giang Trần cũng thuận thế, đột phá Nguyên cảnh tam trọng.

Tuy hắn thu hoạch rất lớn, nhưng thu hoạch càng lớn, lại là Mộc Cao Kỳ. Hắn là Mộc Linh thể, tuy hấp thu Linh lực chưa hẳn nhiều hơn Giang Trần.

Nhưng mà thiên phú huyết mạch của hắn, lại cùng Mộc Linh tuyền hoàn thành một lần lại một lần dung hợp, hoàn toàn thanh trừ tạp chất trong cơ thể, để cho hắn chính thức đạt đến Tiên Thiên Mộc Linh thể.

Loại Mộc Linh thể này, đã vượt xa Long Cư Tuyết lúc trước.

Tuy Long Cư Tuyết cũng là Tiên Thiên thân thể, nhưng lại có chút tạp chất. Còn Mộc Cao Kỳ giờ phút này, Tiên Thiên thân thể trừ hết tạp chất, tư chất tự nhiên rất cao.

Đồng thời là Tiên Thiên thân thể, cũng có cấp bậc chênh lệch.

Giờ phút này, Tiên Thiên thân thể của Mộc Cao Kỳ, đặt ở Vạn Tượng Cương Vực, đó cũng là tồn tại ai cũng biết.

- Cao Kỳ, chúc mừng a. Từ nay về sau, ngươi sẽ một bước lên trời.

Giang Trần cười nói.

Mộc Cao Kỳ cúi người, chân thành nói:

- Trần ca, nếu không có ngươi, sẽ không có Mộc Cao Kỳ ta hôm nay. Ta có thể có hôm nay, toàn bộ nhờ Giang huynh dẫn dắt. Mộc Cao Kỳ ta không phải thế hệ vô tình, cái ân tình này, Mộc Cao Kỳ ta cả đời không quên, ngày sau Trần ca có gì phân phó, Cao Kỳ nhất định toàn lực ứng phó.

Mộc Cao Kỳ cũng là người thông minh, cảm kích Giang Trần, ngay cả xưng hô cũng sửa lại. Từ "Giang huynh" biến thành "Trần ca", đừng nhìn xưng hô chỉ hơi đổi, nhưng ý tứ lại hoàn toàn bất đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.