Phục Thiên Thị

Quyển 1 - Chương 1-1: Mở đầu




Lúc này, toàn bộ động quật một mảnh bừa bộn, khắp nơi chất đầy Cự Thạch bị cày xuống.

Một con Chân Long màu đen, vòng trên một mõm đá lớn, hung dữ nhìn chằm chằm vào nham bích.

Trên nham bích kia, Võ Giả lưng còng đã thiếu một cánh tay, trước ngực sau lưng, đều là miệng vết thương máu chảy đầm đìa, đang từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

- Ngươi cái nhân loại ti bỉ này, lại dám ở trên địa bàn của ta bố trí độc trận, nói cho ta biết, ngươi là người môn phái nào, chờ bản Thánh ly khai nơi đây, nhất định sẽ diệt toàn bộ tông môn của ngươi.

Chân Long kia quát, chấn đến bốn phía động quật hồi âm trận trận.

- Ha ha ha.

Tuy cường giả lưng gù kia bị thương, nhưng vẫn cười như điên.

- Dõng dạc, nếu như ngươi không trúng độc, trạng thái đỉnh phong nói ra lời này, ta sẽ kiêng kị ngươi ba phần. Hiện tại ngươi trúng Tỏa Linh Chân Nhất Tán độc nhất vô nhị của ta, còn muốn giương oai, nằm mơ.

Nói xong, cường giả lưng gù này khục khục khục ho khan liên tục, từng ngụm từng ngụm thổ huyết.

Hiển nhiên, tuy hắn dùng độc trận đánh lén Chân Long, nhưng bản thân cũng bị Chân Long đả thương, trong lúc nhất thời, cũng vô lực phát động tập kích, triệt để diệt sát Chân Long kia.

Một màn này, làm cho Giang Trần không biết nên vui hay nên buồn.

Tâm cơ của cường giả lưng gù, thật sự là đáng sợ. Hắn đi tới Mộc Linh tuyền trước, một mực không động thủ, vậy mà sớm bố trí độc trận, xem ra, chính là vì phòng bị chiêu thức ấy.

Mà con Chân Long này, vừa thức tỉnh, hoàn toàn không có lưu ý độc trận, công kích càng hung ác, hút độc khí vào sẽ càng nhiều.

Tuy công kích cường thế của nó, đích thật là để cho cường giả lưng gù kia bị trọng thương, nhưng Chân Long cũng bởi vì hấp thu quá nhiều Tỏa Linh Chân Nhất Tán, mà không cách nào đề tụ Long Tức lần nữa, cho cường giả lưng gù kia một kích trí mạng.

Một con Chân Long, một Võ Giả Thánh Cảnh nhị trọng, vậy mà đấu cái lưỡng bại câu thương.

- Nhân loại ti tiện, đừng cho là ta không biết ý đồ đến của ngươi. Mộc Linh tuyền lại tốt, cũng sẽ không tẩy nổi huyết mạch ti tiện của ngươi.

Chân Long kia cũng giận dữ.

Cường giả lưng gù kia khoan thai cười cười:

- Ngươi nói tiếp ngoan thoại đi. Dù sao thương thế của ta, một thời ba khắc là không chết được. Ngươi trúng độc, không được cứu chữa, coi như ngươi có Long tộc Chân Nguyên, thì có thể hao tổn bao lâu? Ba tháng, sáu tháng, một năm? Lão phu có rất nhiều thời gian hao tổn với ngươi. Chờ ngươi triệt để tắt thở rồi, ta lại lột da của ngươi, kéo gân của ngươi, lấy máu của ngươi, ăn thịt của ngươi, luyện hóa tinh hạch của ngươi, ha ha ha... Huyết mạch Long tộc, tăng thêm Mộc Linh tuyền. Đây là Thượng Thiên đưa cho Vệ mỗ ta một Tạo Hóa a. Vạn Tượng Cương Vực, mấy trăm năm qua không ra một Hoàng đạo, xem ra, đây là ông trời chú định Vệ Vô Đạo ta phong Hoàng xưng Đế, nhất thống Vạn Tượng Cương Vực rồi.

Huyết mạch Long tộc, nếu như có thể hấp thu hòa tan, phong Hoàng đó là ít nhất. Cộng thêm Mộc Linh tuyền tẩy lễ, đợi một thời gian, trở thành phong hào Đại Đế được mỗi người trên Thần Uyên Đại Lục kính ngưỡng, cũng không phải là không có khả năng.

Vệ Vô Đạo này nhất niệm đến đây, liền đắc ý cười ha hả.

Trong lúc đó, tiếng cười của Vệ Vô Đạo dừng lại, trong mắt lóe lên hung quang:

- Người nào?

Tuy bản thân Vệ Vô Đạo bị trọng thương, nhưng mà thần thức không mất, ẩn ẩn phát giác được có một tia thần thức chấn động, tựa hồ đang âm thầm nhìn xem bọn hắn.

Một tiếng gào to này, uy thế rất mạnh, chấn đến nham bích không ngừng lay động, đá vụn nhao nhao rơi xuống.

Đạo thần thức chấn động này, là Giang Trần đang âm thầm nhìn xem. Thông qua Băng Hỏa Yêu Liên, lộ ra thập phần ẩn nấp. Giang Trần đã làm rất cẩn thận, lại không nghĩ rằng, Vệ Vô Đạo kia so với con chuột còn khôn khéo.

Lập tức thu thần thức lại, đình chỉ nhìn xem.

Vệ Vô Đạo quan sát một lát, nhưng không thu hoạch được gì.

- Việc lạ. Rõ ràng cảm giác được có một đạo thần thức đang âm thầm nhìn xem, tuy che dấu vô cùng tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không sai.

Bỗng nhiên ánh mắt của Vệ Vô Đạo bắn về phía hai màn nước kia, hai bóng người còn ở bên trong a.

- Kỳ quái, chẳng lẽ cảm giác của ta bị sai? Hai con chuột nhỏ Nguyên cảnh kia, bị ta dùng Thiên Thủy thần phù trấn trụ, chỉ còn đường chết, không có khả năng chạy thoát được. Chẳng lẽ nói, những Tiểu Nguyên cảnh tiến vào động quật này, còn không có chết sạch?

Vệ Vô Đạo nhất niệm đến đây, bỗng nhiên cả kinh.

Hắn không sợ những Võ Giả Tiểu Nguyên cảnh kia, dù tất cả Tiểu Nguyên cảnh một cái không mất, toàn bộ xông tới, Vệ Vô Đạo cũng có mười phần nắm chắc diệt những tiểu tử này.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, huống chi Vệ Vô Đạo hắn chỉ bị thương, tuy sức chiến đấu bị ảnh hưởng, nhưng cũng không đến mức làm không được mấy Tiểu Nguyên cảnh nho nhỏ.

Ánh mắt của Vệ Vô Đạo đang muốn dời khỏi màn nước, nhưng đột nhiên tâm niệm lại khẽ động.

- Không đúng, không đúng.

Một cái ý niệm hiện lên trong đầu Vệ Vô Đạo, vừa rồi nhìn qua, làm cho Vệ Vô Đạo nhận ra một tia không đúng.

Thân hình Vệ Vô Đạo lóe lên, như một con chim to rơi vào bên cạnh màn nước.

Hắn cách màn nước này rất gần, cách Chân Long xa hơn, cho nên, hắn rơi vào bên cạnh màn nước, là một điểm áp lực cũng không có.

- Tại sao có thể như vậy?

Vệ Vô Đạo nhìn hai đạo thân ảnh trong màn nước, nhất là Mộc Cao Kỳ, rõ ràng trước đó sắc mặt đã tím lại, nhưng lúc này, sắc mặt lại lộ ra hồng nhuận?

Cái này không phù hợp Logic a.

Vệ Vô Đạo vây quanh màn nước quan sát một lát, chỉ là, cách màn nước này, hắn cũng nhìn không ra trò gì.

Giang Trần dùng Băng Hỏa Yêu Liên biến ra ảo giác, nếu như khoảng cách gần chăm chú quan sát, Thánh Cảnh nhị trọng khẳng định có thể thấy được sơ hở.

Nhưng mà, cách màn nước, hơn nữa trên người Vệ Vô Đạo trọng thương, tu vi chỉ còn một nửa. Bởi vậy, nhìn tới nhìn lui, lại nhìn không ra cái gì.

Vệ Vô Đạo lo lắng, tay vỗ màn nước một cái, một đạo thủ quyết hóa thành quang mang lam sắc, gắn vào màn nước kia.

Ba ba hai tiếng.

Hai màn nước phá tan, hai thân hình rơi vào tầm mắt của Vệ Vô Đạo.

- Ân? Đây không phải bọn hắn.

Vệ Vô Đạo chấn động, bàn tay khẽ vỗ, trực tiếp chụp về phía hai gốc Băng Hỏa Yêu Liên.

Thân hình của Băng Hỏa Yêu Liên kia nhoáng một cái, đột nhiên thu lại, trực tiếp co xuống dưới nền đất.

Cái biến cố này, làm cho Vệ Vô Đạo trợn mắt há hốc mồm. Hắn xuất đạo lâu như vậy, dùng Thiên Thủy thần phù ám toán qua không biết bao nhiêu người.

Coi như là cường giả Thánh Cảnh, bị Thiên Thủy Thần phù của hắn nhốt, cũng không có thể đào thoát. Không nghĩ tới, nhốt hai Nguyên cảnh, lại bị bọn hắn đào thoát.

Vệ Vô Đạo vừa nộ vừa vội.

Nộ chính là, Thiên Thủy thần phù của mình mất đi hiệu lực. Vội là, vạn nhất hai con chuột nhỏ kia chạy trốn, đưa càng nhiều cường giả tới, Vệ Vô Đạo hắn sẽ không còn ưu thế.

Một con Chân Long, một đạo Mộc Linh tuyền.

Đây quả thực là kỳ ngộ trời ban, nếu để cho người càng mạnh hơn nữa đuổi tới, còn có phần của Vệ Vô Đạo hắn? Vệ Vô Đạo quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.