Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 332: Thủy Lục Đạo Tràng




Hoàng thái hậu trở về phòng, trong lòng cứ lo được lo mất, vừa hi vọng Đường Kính Chi sẽ tới, lại thấy y tới không biết phải đối diện chuyện sắp xảy ra thế nào, đang ngồi trước gương để cung nữ tâm phúc chải tóc thì thì Đường Kính Chi đẩy sầm cửa một cái chạy vào.

Nhìn bộ dạng cấp bách của Đường Kính Chi, cung nữ kia phì cười, che miệng lui ngay ra ngoài.

Hoàng thái hậu quẫn bách sẵng giọng:

- Sau lưng không có hổ đuổi, chạy nhanh thế để lại gì ?

Đường Kính Chi cười hăng hắc, mắt nhìn hau háu vào cơ thể nóng bỏng của Hoàng thái hậu:

- Đằng sau không có hổ, nhưng đại mỹ nhân nàng quá mê người đang đợi, ta tới muộn sợ làm giai nhân đợi lâu sẽ buồn.

Nói xong nhào tới.

- Á ..

Hoàng thái hậu bị những lời lớn gan của Đường Kính Chi làm mặt đỏ lựng, thấy y nhào tới ôm mình, la hoảng, vội né sang một bên, Đường Kính Chi ôm vào khoảng trống.

Thấy y thiếu chút nữa va đầu vào gương, trông rất thảm hại, Hoàng thái hậu cười khúc khích, Đường Kính Chi thẹn qua hóa giận, sắn tay áo lên, từng bước ép tới.

Hoàng thái hậu chỉ cảm thấy tim đập thình thình như trống trận, lui từng bước một, cho tới khi lưng chạm vào tường:

- Chàng, chàng đừng qua đây.

Chẳng hiểu sao nàng thấy có chút sợ hãi.

Đường Kính Chi tất nhiên không dừng bước, đứng trước mặt Hoàng thái hậu, nhìn thẳng vào mắt nàng. Hoàng thái hậu không dám đối diện với ánh mắt rực lửa của y, có điều vừa quay đầu đi, bị Đường Kính Chi ôm đầu quay lại.

Lúc này Đường Kính Chi thở nặng nhọc, cứ như vừa chạy mấy chục dặm, hơi thở nam nhân phả lên mặt nàng, khiến tim Hoàng thái hậu đập dữ dội, bất giác cũng thở gấp, xấu hổ hạ mí mắt xuống.

- Hoàng thái hậu, cho ta nhé!

Không nam nhân nào kháng cự nổi động tác nhỏ mà đầy hàm ý đó, Đường Kính Chi nói:

- Ừ, ưm ưm ...

Hoàng thái hậu vừa mới đáp lời thì cái cánh môi hồng bị y lấp kín, nàng nhiệt tình đáp lại , nụ hôn ấy của hai người như núi lửa phun trào, nóng cháy không gì cản được.

Hai chiếc miệng mải miến quấn lấy nhau, hai chiếc lưỡi tham gia trò chơi không biết chán, còn tay Đường Kính Chi đầy nhiệt tình vuốt dọc thân hình căng tràn nhựa sống, một tay chiếm cứ đồi ngực nảy nở mềm mại, một siết chặt eo nàng giữ hai người khỏi ngã..

Hoàng thái hậu chưa bao giờ nghĩ tới, được một nam nhân cường tráng ôm trong lòng, tư vị lại ngất ngây như thế, bốn cánh môi xoắn xuýt lấy nhau mấy khắc liền, nàng đã thấy có chút không chống đỡ được nữa, hơi thở trở nên khó khăn.

- Á đừng xé, cởi chỗ kia … ư …

Hoàng thái hậu nhắc nhở tên thô lỗ đang xé áo nàng, nhưng cũng như lần trước, nàng chẳng thể nói hết lời, cổ áo bị toạc xuống, lộ ra vai thơm cùng bầu vú như mỡ đặc,sáng bóng trắng nõn, mềm mại non mềm, chắc nịch ưỡn thẳng bật ra như nôn nóng thoát khỏi mọi sự chói buộc đã lâu, núm vú màu nâu sậm bóng lưỡng như trái nho vừa lộ diện lập tức nó thì cảm thấy một luồng hơi ấm bao bọc, một chiếc lưỡi khéo léo quấn lấy, mút mạnh ..,

Toàn thân run lên từng chập theo những cắn nhay của y, nàng cảm thấy hơi đau nhưng đồng thời một khoái cảm như thủy triều từ sâu trong lòng trào lên.

- Á …

Cuối cùng, Hoàng thái hậu không kìm chế nổi, phát ra tiếng rên lớn khoái lạc, phảng phất như con mãnh thú giam cầm trong cái lồng nhỏ bé bao năm, đột nhiên thoát khỏi lồng, phòng đi, tiếp theo đó là khoái cảm và điên cuồng không cách nào đè nén được nữa.

Nàng bị ném thô bạo xuống giường, yếm lót, quần lót, từng món một đồ một trên người nàng không cánh mà bay, thân thể mịn màng nõn nà, chẳng hề có dấu hiệu lão hỏa. Đường Kính Chi phủ người lên, điên cuồng bắt đầu cuộc chinh phạt thân thể thơm tho ấy, đầu lưỡi từ trán cao, trượt xuống chiếc miệng nhỏ đầy tính khiêu khích, không quên chiếc cổ thiên nga, rồi tiếp tục ngậm lấy nụ hoa anh đào đã săn cứng, kiêu ngạo nhô lên dưới đối tay xoa nắn của hắn…

Hoàng thái hậu khuôn mặt nóng bỏng, hơi thở cũng nóng bỏng, sóng mắt ướt át mông lung như biển khơi, chiếc lưỡi kia hôn tới bụng nàng, gai ốc trên người nàng sởn lên, nàng nhắm mắt lại đón đợi xâm phạm mạnh mẽ nhất, nhưng đợi mãi không thấy Đường Kính Chi không có động tác nào nữa, làm Hoàng thái hậu dần tỉnh táo lại, cảm thấy một bàn tay vuốt nhẹ nhẹ ở bụng, liền hiểu ra:

- Đừng nhìn, xấu lắm.

- Nàng sao lại ngốc như thế, sao lại ngốc như thế ...

Đường Kính Chi nhìn vết xẹo màu trắng dưới rốn, thật dài, ánh mắt thất thần, hôm đó nếu cứu binh tới chậm một lảm bẩm:

- Phải, thiếp ngốc, thiếp vốn là nữ nhân ngốc mà.

Hoàng thái hậu ngồi dậy, ôm lấy cổ Đường Kính Chi, giọng nhẹ nhàng mà kiên định:

- Có điều người ta nguyện ý.

Vốn hai người vừa rồi chỉ có lửa dục bốc cháy, nhưng lúc này bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều có thêm một phần cảm động, làm tình yêu thăng hoa.

Hồi lâu sau, Hoàng thái hậu cúi đầu xuống, vùi mặt vào cổ Đường Kính Chi, không muốn y tự trách mình nữa, lấy dũng khí nói nhỏ:

- Tiểu oan gia, người ta muốn rồi.

…..

- Có thích không ?

Đường Kính Chi chăm chú nhìn khuôn mặt gần như thoát lực của Hoàng thái hậu, ráng hồng sau cao trào chưa phai, đôi mắt nói lên sự thỏa mãn cao độ độ của nàng.

- Tiểu tướng công, chàng quá xấu xa ..

Đôi cánh nõn nà của Hoàng thái hậu, như hai cái vòng ngọc, quấn lấy cổ của nam nhân đã chiếm đoạt trai tim lẫn linh hồn nàng, đôi mắt đen lóng lánh nhìn khuôn mặt nho nhã mà kiên nghị của tiểu tướng công, như muốn nuốt cả người y vào trong bụng.

Đường Kính Chi đúng là rất xấu xa.

Cuộc giao hoan đó, với hai người mà nói, đều cực kỳ khoan khoái, có thể nói là hoàn mỹ.

Tất cả đều thuận theo tự nhiên, hai người chìm đắm trong sự bùng phát nguyên thủy nhất của con người, tất cả mọi thứ trên đời đều xa cách, chỉ còn loại sự khoan khoái tột cùng.

Nhưng lần đầu y còn quy củ, đến lần thứ hai đã yêu cầu nàng làm tư thế cực kỳ xấu hổ, nàng không chịu còn gọi xưng “vi thần” gọi nàng là “Hoàng thái hậu” để khiêu khích nàng.

Nàng hiểu Kế công công nói đúng, thân phận của nàng là sức hút chí mạng với Đường Kính Chi.

Nên nàng mới nói y xấu xa.

Vừa xong đã là lần thứ ba rồi, nhưng ánh mắt y vẫn hau háu nhìn nàng, như muốn nuốt nàng vào bụng mới thỏa lòng.

- Nàng nhận ra cũng muộn rồi.

Đường Kính Chi cúi xuống ngậm lấy vành tai Hoàng thái hậu mút mạnh, khiến thân thể nàng run lên, thất kinh:

- Sao vẫn còn …

- Cho nàng biết thế nào là nam nhân chân chính.

Đêm hôm đó rất dài.

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

Buổi sáng tảo triều, hoàng đế nghe các đại thần tấu báo chính sự xong, liền thương lượng do ai lãnh binh đi bắt Phúc Thọ vương.

Nghe hoàng đế hỏi, ngự sự ngôn quan người nào người nấy lên tiếng phẫn nộ chính nghĩa, chửi bới Phúc Thọ vương đại nghịch bất đạo, tội thập ác không gì không có.

Nếu là trước kia hoàng đế không muốn nghe lời nhàm tai này, nhưng giờ tâm thái hắn thay đổi rồi, nhìn những người ở dưới có chút cảm giác như chỉ đám hề vậy, hắn mới là chúa tể hết thảy, nên mặt bọn họ phát chán chê tiếp tục hỏi lại câu vừa nãy.

- Bẩm hoàng thượng, lão thần cho rằng Lữ tướng quân anh dũng thiện chiến, chỉ huy chính xác, có thể đảm nhận trọng trách này.

Hạ các lão thường ngày quan hệ thân thiết với Lữ Phương, liền tiến cử:

Nói thế nào thì Phúc Thọ vương một châu còn chưa đánh hạ xong, binh lực kém xa triều đình, trước kia trong kinh phức tạp còn cố kỵ, hiện chỉ cần tướng soái không phạm sai lầm quá lớn, bắt Phúc Thọ vương về kinh trị tội chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cho nên với võ tướng mà nói, đây là cơ hội tội để kiến công lập nghiệp.

Trình các lão lại có giao tình với Vương lão tướng quân, tất nhiên tiến cử ái tử của cố hữu:

- Hoàng thượng, thần cho rằng Lữ tướng quân nên ở lại kinh sư trấn thủ, còn Vương tướng quân từng đánh tận vào trong hoang nguyên A Nhĩ Kim, kiêu dũng vô song, là nhân tuyển hàng đầu.

- Không nên, hai vị tướng quân đó uy vọng cao nên ở lại kinh trấn chỉnh lại các đại doanh cấm quân còn chưa hoàn toàn ổn định, Đặng tướng quân cẩn trọng đa mưu mới là người nên ủy thác .

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.