Phúc Thê Doanh Môn

Chương 57




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng cho dù là một cô gái, ở nơi đông người… Kéo cổ áo người ta, nhìn vào trong cũng rất lưu manh.

Hàn Yến: “…”

Không thể biện bạch…

Lúc này Quân Dương cũng trợn tròn mắt: “Aiya, chị dâu của tôi thật mạnh bạo! Chị ấy muốn di tình biệt luyến sao?”

Mặt anh ta đầy hoảng sợ nhìn Hàn Yến.

Sắc mặt Hàn Yến… như ngũ sắc vậy.

(*) Ngũ sắc: Vàng, xanh, đỏ, trắng, đen.

Quân Dương bát quái: “Lục ca Lục ca, xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Chị dâu em lại… Kéo áo đàn ông trước công chúng? Quá bá đạo rồi ——” Quân Dương đột nhiên vỗ đùi: “Chị dâu còn hôn Chính Hiền à? Chị ấy đây là muốn làm gì? Trò chuyện cùng Chính Hiền cũng quá nóng rồi? Lục ca Lục ca, anh gặp nguy hiểm!”

Ba cô gái đang bị chú ý không hề cảm nhận được, lúc này đang trò chuyện đến sục sôi ngất trời.

Lý Thiên Mặc từ phòng trang điểm đi ra, cầm cái gương nhỏ soi mặt mình, thợ trang điểm cô dâu thật đặc biệt! Kỹ thuật người ta… che đi không ít vết sưng xanh tím trên mặt anh ta, mặc dù… Khụ —— vẫn hơi giống đầu heo.

Anh ta quét quanh phòng khách một vòng, thấy Lăng Vi, vừa muốn đi tới, ánh mắt chợt trợn to! Anh ta nhìn thấy gì? Không có mật mã —— Anh ta thấy Lăng Vi ngồi cạnh một người đàn ông mặc tây trang màu đen!

Lý Thiên Mặc sửng sốt —— xoa xoa xoa… Tại sao… là đàn ông?

Lần trước là con chó, lần này là một ông lão?

Lý Thiên Mặc ngửa mặt lên trời, không nói nước mắt lớn nhỏ… Nhất thời cảm thấy…

Tuyệt vọng ah ah ah….

Không có mật mã! Tại sao lại là ông lão? Chị thiên sứ, chị đang trêu chọc em sao?

“Hu ——” Lý Thiên Mặc thật muốn khóc lớn!

Có phải anh ta đi ra không đúng cách không? Nhất định là đi ra không đúng cách!

Lý Thiên Mặc lui về sau, lui, lui! Quẹo cua, lại lui về phòng trang điểm.

Anh ta mở cửa phòng trang điểm lần nữa, lại đi ra lần nữa, nhìn về phía Lăng Vi… Tôi xoa! Mắt mù rồi! Còn là một ông lão hô đeo kính gọng đen?! Lý Thiên Mặc bị dọa sợ, run rẩy… Tại sao tên bắt cóc không trực tiếp giết chết anh ta?

Hu hu hu…

Tiểu Vi và Diệp Đình ngàn khó vạn hiểm cứu anh ta khỏi tên bắt cóc, chính là giữ mạng cho anh ta…. Tới gặp “Tiên sinh không có mật mã” của anh ta sao? Nhưng mà, tại sao là ông chú răng hô?

Lý Thiên Mặc xoắn xuýt!

Là đàn ông cũng được đi… Dù gì cũng cho anh ta một người! Nhưng vì sao là một độc giả cao tuổi?

Kệ đi…. Trong 10 triệu người, không sớm một bước, cũng trễ một bước. Gặp được chính là gặp. Chứng tỏ có duyên phận.

Nói không chừng, tính cách người ta rất tốt… Lại rất có học vấn.

Mặt Lý Thiên Mặc đầy xoắn xuýt đi tới, rất có lễ độ chào hỏi ba người họ. Lăng Vi liền giới thiệu Chính Hiền cho anh ta.

Chính Hiền răng hô cười với Lý Thiên Mặc, đưa tay bắt tay anh ta.

Tay Lý Thiên Mặc cũng toát mồ hôi, vội chà trên áo mình, chà sạch sẽ mới dám bắt tay với “anh ta”.

A? Sao da và mặt không phù hợp?

Lý Thiên Mặc lập tức mở khóa, muốn phân tích tay và mặt khác nhau, nhưng mà… Lúc này mới nhớ tới, không cách nào tạo thành mật mã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.