Phúc Thê Doanh Môn

Chương 55




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoa Đào đi cùng Hàn Yến thấy Lăng Vi, lập tức ngoắc cô: “Tiểu Vi Tiểu Vi ——” Cô ta chạy đến cạnh Lăng Vi như chim sẻ, khoác tay Lăng Vi: “Tiểu Vi, mình nhớ cậu muốn chết!”

Lăng Vi vui vẻ cười lên: “Cậu đi cùng Hàn Yến? Aiya… Hai người có gian tình? Nói mau! Có gì che giấu?”

“Đừng nói bậy bạ!” Hoa Đào suỵt một tiếng: “Không có chuyện gì, mình và anh ấy không thân, tổng cộng mới gặp mặt ba lần! Hôm nay đúng lúc là kỳ nghỉ tết mà! Hàn lão lục bảo hôm nay cậu tới tham dự hôn lễ, hỏi mình có muốn tới tham gia náo nhiệt không, mình nói chắc chắn! Vừa vừa muốn gặp cậu! Dù sao cũng ở Kinh Đô, gần như vậy, nên mình mới đi theo.”

Lăng Vi không tin: “Không nói thật với mình phải không? Hàn Yến xếp thứ sáu trong mười người cậu cũng biết, cậu còn nói hai người không thân?”

Hoa Đào cắn răng nghiến lợi: “Thật sự không thân mà! Hôm nay, lúc tới mình kêu anh ấy này này cũng rất không lễ phép, anh ấy bảo mình kêu anh ấy Tiểu Yến… Phốc —— sao bà đây mở miệng được. Sau đó, anh ấy bảo mình kêu anh ấy là Hàn lão lục… Mình suy nghĩ một lát, danh hiệu này rất gần gũi, mới miễn cưỡng đáp ứng.”

“Chị dâu…”

Lúc này, Chính Hiền mặc nam trang khẩn trương ngồi cạnh Lăng Vi, Lăng Vi hỏi cô ta: “Sao thế? Còn chưa bắt được Quân Dương?”

Chính Hiền cúi đầu, không nói lời nào.

Lăng Vi thở dài, thật hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*.

(*) Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Hoa Đào hơi mờ mịt: “Chơi gì à? Xảy ra chuyện gì?” Cô ta vừa quen Quân Dương và Chính Hiền…. hai người đàn ông… sao… Chính Hiền phải bắt Quân Dương?

Vẻ mặt Chính Hiền đau khổ nhìn Hoa Đào, suy nghĩ một lúc, cô gái này có thể là chị dâu của cô ta sau này, cũng không gạt cô ta: “Chị Hoa Đào, thật ra… em giống chị… Mặc dù em ngực phẳng, nhưng người ta cũng cần ngồi đi vệ sinh….”

“Phốc ——” Cừ thật! Hoa Đào phun một hớp lớn!

Mẹ ơi… Quá đáng sợ quá đáng sợ…

Lăng Vi muốn điên! Chính Hiền luôn nói thẳng ra như vậy sao? Cô gái ngượng ngùng trước kia đi đâu rồi?

Ngồi đi vệ sinh…

“Ha ha ha ——” Lăng Vi cười gập cả người.

Hoa Đào còn chưa tỉnh ngộ: “Không phải chứ? Anh là nữ?”

Chính Hiền gật đầu.

“Nữ thật sao?” Hoa Đào quan sát Chính Hiền từ trên xuống dưới, nữ sao? Rõ ràng là một tên nhóc.

Chính Hiền không muốn nói chuyện, buồn rầu.

Hoa Đào đưa tay, kéo cổ áo Chính Hiền, nhìn vào trong…

Lăng Vi: “…”

Chính Hiền: “…”

Hoa Đào: “Ha ha… Tôi xem rốt cuộc phẳng bao nhiêu…”

Chính Hiền: “Như cô thấy đó, không cần buộc ngực cũng không có cảm giác lồi lõm.”

“Phốc ——” Hoa Đào lại phun: “Quả thật… phẳng như mặt tường vậy.”



Lăng Vi nhịn cười, nhịn đến nội thương.

Chính Hiền muốn khóc: “Cũng không phẳng như vậy được không?”

Hoa Đào cười nói: “Bánh bao nhỏ sao? Quả thật tốt hơn đinh mũ một chút.”

“Ha ha ha…” Lăng Vi cười ngu: “Bánh bao nhỏ với đinh mũ có khác nhau sao?”

Hoa Đào cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Khác nhau chút xíu.” Cô ta kẹp ngón cái và ngón trỏ thành một kẽ hổ nhỏ.

“…” Chính Hiền nhất thời thất vọng. Nói trắng trợn như vậy, thật sự không cân nhắc cảm nhận của người trong cuộc sao?

Diện tích bóng mờ trong lòng người ta cũng sắp lớn bằng Thái Bình Dương rồi!

Các người ai chịu trách nhiệm hả? Hả? Hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.