Phúc Thê Doanh Môn

Chương 50




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Thằng nhóc chết tiệt!” lão Nhị bọn bắt cóc vẫn ra sức cốc đầu tên đàn em: “Tao thấy mày không biết như thế nào gọi là nghĩ đẹp mặt nhỉ? Bắt Diệp đại thiếu gia, mày còn dám bắt trói Diệp đại thiếu gia? Sao không bảo trói luôn Thái thượng lão quân đi? Thái thượng lão quân ở trong miếu mày vào đó là có thể khiên đi đấy, Diệp đại thiếu gia người ta là người mày có thể tùy tiện bắt sao?”

Lão Nhị bọn bắt cóc lại mắng tên kia: “Có thể bắt được bạn của anh ta đã là dẫm được vận *** chó rồi mày có biết không hả?”

Tên kia quệt miệng ôm đầu kêu: “Em biết rồi, em biết rồi..”

Lão Nhị càng nói càng hăng, tên kia nhanh mồm nhanh miệng nói: “Nhị ca, Nhị ca... đừng cốc đầu em, vốn dĩ em đã ngốc rồi, không phải anh càng cốc càng ngốc sao? Chúng ta đổi xe đi...”

Lúc này tên lão Nhị mời dứng tay chỉ con đường nhỏ bên cạnh: ‘Nhanh lên, không phải tiểu Tam nhi đang chờ ở đó sao?”

Tên kia lái xe taxi đi tới con đường nhỏ.

Ba người cầm vali tiền nhanh chóng kéo lên xe mình, lái kéo người đàn bà trong x era.

Người này chẳng có quan hệ gì với bọn họ, là người kia thuê bọn họ muốn con tin này cho nên xuống tay không biết nặng nhẹ, kéo người đàn bà kia như kéo đá đưa lên xe.

“Nhị ca, sao mí mắt em cứ giật giật, người nước ngoài kia sẽ không trở mặt chứ?”

Lão Nhị trừng tên kia: “Miệng chó không phun ra ngà voi!”

Bọn họ đổi lấy tiền đổi xe sau đó gọi cho lão đại: “Đại ca, lấy được tiền rồi.”

Thủ lĩnh bọn bắt cóc cười âm lãnh: “Được, gửi cho chúng năm địa chỉ cho chúng từ từ tìm, ba người các cậu mang tiền đến nông trường, anh sẽ đến ngay.”

Nói xong hung ác nhíu mày nói với tiểu Tứ: “Lấy máu. Đi.”

Tiểu Tứ ước lượng con dao trong tay rạch lên động mạch chủ của Lý Thiên Mặc.

Máu từ từ chảy ra.

“Á...”

Đau quá...*** nó, Lý Thiên Mặc không ngừng nuốt nước miếng, đau quá. Nhìn máu của mình cứ thế phun ra, Lý Thiên Mặc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng sợ hãi và tra trấn con hơn cả đau đớn bên ngoài.

Anh ** nó sao lại nhìn thấy máu mình chảy ra chứ?

Lũ rùa đen này, quá tàn nhẫn, Lý Thiên Mặc nghiến răng nghiến lợi, thật muốn cởi đám dây thừng này tiến lên cắn chết đám cho hoang này.

Trước mắt càng ngày càng đen…… tầm mắt dần dần mơ hồ …… vết thương bị hành hung trên người cũng không đau như vậy……

Anh dường như nhìn thấy trong bóng tối, Tử Thần đang vẫy tay với mình……

Nhưng mà trong lòng anh rất hận!

Ông đây còn chưa lấy vợ, ngay cả bạn gái cũng không có một mống, chết như vậy, ba mẹ phải làm sao bây giờ?

Anh nỗ lực làm chính mình mở to mắt!

“Đi...” thủ lĩnh bọn bắt cóc vẫy tay một cái, nhấc chân đá Lý Thiên Mặc một cái: “Tiểu tử, xuống âm phủ cho tốt nhé, anh đây không tiễn nữa, haha...”

“Á...” Lý Thiên Mặc bị đau kêu lên...

Tên tiểu Tứ kia cũng cười haha, hai người rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ.

“Bùm...”

“Bùm...”

Tiếng súng van glen chấn động cả thú rừng...

Tên thủ lĩnh và tên tiểu Tứ nhìn nhau, cúi đầu nhìn đùi mình.

*** nó.

Hai người chịu đựng cơn đau che đùi nhanh chóng rút súng, còn chưa kịp giơ súng thì có người nhảy ra đá vào tay cầm súng của chúng: “Không được nhúc nhích.”

“Báo cáo đội trưởng! Hai gã bắt cóc đã bị chế phục!”

Hai đội viên tiên phong dùng còng tay chế trụ hai tên bắt cóc, còn đội viên khác vọt vào nhà gỗ, người vào đầu tiên nhìn thấy vũng máu liền tới thăm dò hô hấp của Lý Thiên Mặc.

Còn may.

“Nhanh.. trước làm ngừng máu đã.” Hai đội viên khác lấy thuốc trị thương và dây buộc chặt cổ tay anh lại.

“Báo cáo đội trưởng! Người bị hại đã tìm được! Nhưng động mạch chủ bị cắt! Cần lập tức đưa tới bệnh viện!”

“Tình huống khẩn cấp! Tình huống khẩn cấp... yêu cầu máy bay trực thăng lập tức tiến đến chi viện...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.