Phúc Thê Doanh Môn

Chương 47




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bởi vì, trên thế giới này ngoài Diệp Đình, bất kỳ ai cũng không giải được mật mã của Thiên Ma! Cho nên cho dù kẻ địch có phát hiện bất thường, cũng tuyệt đối không thể nghĩ tới được, cũng không giải được mật mã hacker này!

“Thật sự là thiên tài!” Giang Quân không khỏi cảm thán! Nếu tất cả những người bị hại đều biết tự cứu lấy mình như thế, như vậy tỉ lệ phạm tội trên toàn cầu sẽ giảm được bao nhiêu phần trăm?

Tổ điều tra ở phụ cận rừng cây Giảo Lâm sắp xếp điều tra, bọn họ vì cố gắng không đánh rắn động cỏ, chỉ dám phái tổ điều tra và ba đội viên trong đội tác chiến xuất động trước.

Bởi vì, một khi khiến bọn cướp chú ý, rất dễ dàng chọc giận đối phương, cũng khiến bọn chúng giết hại con tin!

Tổ tiên phong xuất phát trước, chậm rãi di chuyển trong rừng.

Tuy đã xác định là khu rừng Giảo Lâm, nhưng khu rừng này diện tích cũng rất lớn, muốn tìm được Lý Thiên Mặc cũng không phải chuyện dễ dàng.

Hơn nữa, bây giờ thời gian cấp bách!

*

Trong nhà gỗ nhỏ: “Thịch——” Lý Thiên Mặc bị đập một cái: “A” lại bị đạp một cước. Gân xanh trên trán cũng bị bức ra: “Ọe ——” đau quá, đệt mợ tổ tông tám đời nhà chúng mày..

Bọn cướp này cực kỳ hung tàn! Xuống tay đều cực kỳ nặng!

“Thằng nhóc thối này, mạng còn cứng nhỉ——” bọn cướp càng hành hung anh nặng hơn! Lý Thiên Mặc mặt mũi bầm dập, da tróc thịt bong, khóe miệng và khóe mắt đều bị đánh nứt ra.

“Đại ca, để lại cho nó một hơi tàn đã ——” Trong đó một tiểu đệ châm một điếu thuốc cho tên Lão Đại,“Chờ chúng ta cầm được tiền rồi giết nó cũng không muộn.”

Đầu lĩnh của bọn cướp kia cười cười, kẹp điếu thuốc vào ngón tay, để cho tiểu đệ châm thuốc.

Hắn ta hút thuốc, nhấc chân đạp lên ngực Lý Thiên Mặc: “Cho mày sống thêm một giờ nữa. Bảo bọn nó mau chuẩn bị tiền, lấy được tiền lập tức chôn thằng nhóc này!”

“A? Đại ca, thật sự phải giết thằng nhóc này?”

Tên Lão Đại kia nói: “Cố chủ mới vừa gọi điện thoại tới, tuyệt không lưu người sống.”

Lý Thiên Mặc nổi giận, khinh thường nhìn qua bọn chúng: “Bọn mày không định thả tao về đúng không? Mả mẹ mười tám đời nhà bọn mày!”

“Thịch——” lại một cước hung hăng đạp vào ngực anh.

“Ọe...” Lý Thiên Mặc đau đến cuộn người lại, không ngừng run rẩy. Anh chính là cố tình chọc giận bọn cướp, những người này từng quyền từng quyền đánh anh, sớm muộn gì cũng đánh anh chết, còn không bằng kích bọn họ đánh mạnh một chút, cũng tiện xả hận, sớm được giải thoát.

Quả nhiên, đầu lĩnh bọn cướp vứt điếu thuốc đi, hung ác mắng một câu: “Mẹ mày! Xương cốt cứng nhỉ! Để tao xem xương mày cứng hay xương bạn mày cứng!”

Tên lão Đại kia “Phi” một ngụm, gọi điện cho Lăng Vi: “Con kỹ nữ thối —— chuẩn bị xong tiền chưa?”

“Rầm——” lại một cước đá vào bụng Lý Thiên Mặc: “Phốc —— Ọe...” Lý Thiên Mặc đau đến sức lực lăn lộn cũng không có, miệng cũng phun ra máu tươi.

Lăng Vi lập tức nổi giận! “Tiền chuẩn bị xong rồi! Năm nghìn vạn tiền mặt! Còn nữa, người chúng mày muốn cũng đã dẫn tới! Chúng mày còn dám động vào cậu ấy thử xem, bà mày đây cho chúng mày chết không có chỗ chôn! Bà đây cho chúng mày một đồng một cắc tiền cũng không lấy được!” Ngữ khí của cô tức giận tận trời.

“Ha ha ha ——”Đầu lĩnh bọn cướp nghe xong, tâm tình rất thư sướng, lập tức nói: “Nó không chết được! Đánh nó để chúng mày thành thật một chút! Mạng nhỏ của nó đang ở trong tay tao, ông đây nói cho mà biết, chúng mày đừng có giở trò gì. Giờ ông đây cho nó thấy máu, một giờ, không thấy người của chúng mày, thằng nhóc này nhất định phải chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.