Phúc Thê Doanh Môn

Chương 23




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Suy nghĩ này đảo qua đảo lại trong đầu anh, cũng không nói ra. Anh cảm giác nói ra lời này có vẻ hơi sến. Nhưng ngay lúc đó tình huống chính là như vậy, anh tưởng tượng đến họng súng đó sẽ chĩa vào Tiểu Đình, cả người anh đều muốn nổ tung.

Khi đó, anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn nổ súng bắn trúng tên kia!

Cũng may, bọn họ hữu kinh vô hiểm (gặp kinh sợ chứ không nguy hiểm).

“Tìm được rồi: “ Trần Tư Uyển trở về, cầm ra một bức ảnh.

Lôi Đình đứng lên, tiếp nhận bức ảnh nhìn thoáng qua.

Bức tranh trong ảnh vẽ ba đóa hoa mẫu đơn, trên đó có vài con bướm...

Mẫu đơn có màu đỏ, màu vàng, còn có một đóa nụ hoa hơi hé... Bên cạnh chữ nhỏ viết: “Điệp luyến hoa tòng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên. Hoa khai phú quý yểm xuân sắc, tiếu khán nhân gian tứ nguyệt thiên. “

[Dịch nghĩa: Bướm yêu hoa dịu dàng quấn quýt như thần tiên, như đang múa điệu nghê thường. Hoa mang phú quý cất giấu sắc xuân, ngày tháng tư ngồi cười nhìn ngắm nhân gian.

(Thực ra cái câu “Nghê thường vũ y vũ phiên thiên” nghĩa là như tấm váy nghê thường tung bay nhanh hay gì gì đó, ầy, hiểu nghĩa mà khó diễn đạt ghê. Nghê thường vũ y là váy mặc khi múa nghê thường - Nghê thường vũ y vũ là múa khi mặc váy nghê thường, phiên thiên là di chuyển nhanh, bay nhanh - câu này là… hự *ôm tim ói máo*)

(Còn về cục “Hoa khai phú quý yểm xuân sắc, hoa mẫu đơn được coi là Phú Quý chi hoa (loài hoa tượng trưng cho phú quý) và trên tranh vẽ hoa mẫu đơn bao giờ cũng sẽ có câu “Hoa khai phú quý”, còn “yểm xuân sắc”. Từ yểm có nghĩa là cất giấu, che giấu, nhưng trong câu này có thể hiểu là “hoa khai phú quý” bên trong còn âm thầm mang theo sắc xuân bên trong, ẩn giấu sắc xuân bên trong chứ không phải là giấu đi sắc xuân T^T. *vò đầu bứt tóc, quay cuồng cào cấu cắn như điên T^T* À mà “hoa khai phú quý” là hoa nở mang theo phú quý T^T)

Tạm dịch thơ

Bướm yêu hoa quyến luyến tựa thần tiên

Múa khúc nghê thường múa triền miên

Hoa mang phú quý ẩn xuân sắc

Tháng tư ngồi cười ngắm thế gian

Quả thật là bức tranh này. Nhưng... Tranh này và mật mã có liên quan gì đến nhau?

Trên hai tấm kim bài kia tốt xấu gì cũng có con số, mật mã của bức tranh này ở chỗ nào?

Lôi Đình ngây ngốc, vẫn nên đem bức ảnh mang về cho anh Đình và chị đâu xem đi.

Cô nói với Trần Tư Uyển: “Dì Uyển, tấm ảnh này cháu có thể mang về không?”

Trần Tư Uyển gật gật đầu.

Lôi Đình cất ảnh chụp đi, nói: “Dì Uyển, nếu đã lấy được đồ, chúng cháu không quấy rầy ngài nữa.” Cô và Hoa Thiếu Kiền từ trong phòng đi ra, Trần Tư Uyển đi cùng tiễn bọn họ...

Lôi Đình nhìn bà cười nhẹ, hỏi bà: “Dì có muốn về cùng chúng cháu không?”

Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền đều nhìn bà chằm chằm.

Chỉ thấy bà hạ mắt, lắc lắc đầu: “Mạng của dì ở trong này... Dì sẽ không đi đâu cả.”

Bà định sẽ chết ở đây, còn chưa đến thời khắc đó, bà sẽ không rời khỏi mảnh đất này.

“...” Lôi Đình nổi lên thương cảm, đột nhiên cảm thấy bàn tay Hoa Thiếu Kiền đưa tới, gắt gao xiết chặt tay cô.

Tay anh thật ấm áp, bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Cô cũng nắm tay anh, chặt một chút, lâu một chút.

Trần Tư Uyển đưa bọn họ đến biên cảnh, Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền để xe jeep lại cho bà. Tuy chiếc xe vốn có của bà cũng có thể chống đạn, nhưng đã có chút rách nát.

Chiếc của bọn họ là mới, hơn nữa công năng cũng mạnh hơn một chút.

“Dì thực sự không quay về cùng chúng cháu ạ?” Lúc gần đi, Lôi Đình lại quay đầu hỏi bà. Trần Tư Uyển vẫn như cũ lắc đầu, bà gỡ từ trên cổ xuống một chiếc vòng cổ, đưa cho Lôi Đình.

“Mấy đứa đến nhà dì, đưa chiếc vòng cổ này cho ba dì xem... Ông ấy sẽ không làm khó mấy đứa.”

Lôi Đình nhìn chằm chằm bà, đột nhiên muốn khóc.

Mắt cay cay, nước mắt rơi xuống, không hề có dấu hiệu...

Trần Tư Uyển vươn tay ôm cô.

Lôi Đình tựa vào vai bà khóc, nước mắt đều rơi xuống trên vai dì Uyển.

Trần Tư Uyển vỗ vỗ lưng cô: “Không cần lo cho dì, dì sống ở đây rất vui, rất có ý nghĩa... Người ta, chỉ khi sống có ý nghĩa, mới không uổng công đã xuất hiện trên cõi đời này. Mạng của dì ở đây, dì rời khỏi đây rồi chẳng khác nào không có linh hồn, tựa như một cái xác không hồn...”

Lôi Đình gật đầu: “Con hiểu, dì Uyển, dì nhớ chăm sóc bản thân.” Lôi Đình để lại khẩu súng cho bà: “Khẩu súng này con đã cải tạo lại, tốt hơn của dì một chút. Dì cầm lấy đi.”

Trần Tư Uyển không từ chối.

Nhận lấy súng của cô.

Đối với một tay súng mà nói, súng chính là “mạng” của mình! Cũng giống như bà không thể rời khỏi mảnh đất này!

Một tay súng, đem khẩu súng chính mình âu yếm, đã cải tạo lại tặng cho bạn, điều đó có nghĩa là người đó tặng cho bạn một mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.