Phúc Thê Doanh Môn

Chương 16




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, để mặc cho cô khóc nức nở.

“Về nhà trước đã, chồng ở đây, em đừng thương tâm...” Anh ôm cô, không ngừng vuốt ve tóc cô, hôn lên trán cô: “Anh yêu em, anh yêu em. Em đừng thương tâm nữa...”

Anh kéo cô lên xe, giơ tay lên lau nước mắt cho cô. Lồng ngực… đau đến nỗi ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Anh vuốt ve khóe mắt của cô: “Đừng sợ đừng sợ, chồng ở đây, chồng thương em.”

Lăng Vi gật đầu, ngả đầu ở trên bả vai của anh khóc sụt sùi.

Cô muốn nhẫn, nhưng không nhịn được.

Diệp Đình lái xe về nhà, đưa cô trở về trên giường nghỉ ngơi đâu vào đấy, anh dịu dàng hôn cô, nhẹ nhàng bưng mặt cô lên: “Cứ giao việc này cho anh, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, được chứ?”

Lăng Vi gật đầu, cuối cùng nước mắt cũng ngừng rơi.

Nhưng đôi mắt của cô đã đỏ bừng lên.

Diệp Đình đau lòng hôn cô, tay vuốt ve mái tóc của cô, hôn lên trán cô: “Em đi ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ trở lại.”

Anh không nỡ để cô lại một mình, nhưng không điều tra ra chân tướng chuyện này, sao cô có thể an tâm!

Chuyện có nhẹ, nặng, chậm, khẩn cấp.

Điều quan trọng nhất bây giờ là điều tra ra chân tướng!

Anh đã gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc, nếu hai người bọn họ tới đây, chắc tâm trạng của tiểu Vi sẽ khá hơn, ít nhất có hai người bạn để tố khổ, tâm tình sẽ không bị đè nén nữa.

Diệp Đình đi tới thư phòng, Lôi Tuấn đã chạy tới.

Lần trước anh ta đi thi hành một nhiệm vụ, mới trở về.

Phong trần mệt mỏi, cả đêm không ngủ.

“Sao lại có thể xảy ra loại chuyện này?” Lôi Tuấn bách tư bất đắc kỳ giải(*)...

(*)Bách tư bất đắc kỳ giải: Suy nghĩ nhiều lần cũng không có hướng giải quyết

Mấy người cùng phấn đấu với Lăng Vi, không thể nào làm ra loại chuyện này được ——

Bọn họ bán trộm bản quyền ra ngoài, đây tuyệt đối là trăm hại mà không có lợi!

Chỉ chốc lát sau, đội quân ngầm gửi tin nhắn tới.

“Thương hiệu đăng ký bản quyền là—— công ty trách nhiệm hữu hạn Ý Vinh Thành, đây là một công ty mới thành lập, vốn đăng ký chỉ có hai mươi triệu, người đăng ký thành lập công ty là một chủ doanh nghiệp thông thường, tổng tài sản trị giá 22 vạn.”

Rõ ràng là có người đã mua ông chủ này...

Chủ công ty này chỉ dùng để ngụy trang mà thôi.

“Tiếp tục điều tra!” ánh mắt của Diệp Đình trở nên u tối khó dò, đôi mắt dị thường đáng sợ!

Lôi Tuấn cảm thấy áp lực xung quanh cực kỳ lớn.

Đã lâu lắm rồi anh Đình không tức giận, anh thật sự rất thương chị dâu.

Chuyện này phát sinh, đến Lôi Tuấn còn cảm thấy đau lòng, huống chi là anh Đình.

Mặc dù chị dâu là người phụ nữ yếu đuối. Nhưng cô ấy vẫn luôn bền bỉ, cố gắng chăm chỉ ——

Bách chiết bất nạo(*)!

(*)Bách chiết bất nạo”百折不撓trăm lần bẻ không cong (tức là không chịu khuất phục)

Cuối cùng cũng làm ra được thành tích từ trí tuệ của mình, cuối cùng cũng có thể thực hiện mơ ước, hoàn thành lời trăn trối của cha mẹ...

Lôi Tuấn không đành lòng nghĩ đến nữa.

Bây giờ anh ta chỉ lo lắng cho đứa bé trong bụng chị dâu.

Nếu chị ấy bị sảy thai...

Sợ rằng chị ấy sẽ không muốn sống nữa?

Anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Hi: “Vợ ơi, em đã tới chưa?”

“Đến rồi, em vừa mới đến, Thiên Ma, Kaya đều tới. Bên anh thế nào rồi?”

“Đang có tiến triển rồi, em đừng lo lắng bên này, cố gắng an ủi cô ấy.”

“ Ừ, em biết rồi...” Hạ Tiểu Hi đột nhiên khóc òa lên: “Ai lại thất đức như vậy, nhìn thấy tiểu Vi khó chịu, em đau lòng muốn chết đi được... Cô ấy nghiên cứu động cơ, đã nghiên cứu bao nhiêu năm trời... Cô ấy là người chăm chỉ cố gắng hơn so với bất kỳ ai khác! Sao người ta có thể đánh cắp thành quả nghiên cứu của cô ấy được chứ? Chồng, em tức muốn chết đi được!”

Lôi Tuấn cũng đau lòng: “Vợ ơi, em đừng quá lo lắng, em mà khóc, chẳng phải chị dâu lại càng khó chịu hơn sao? Mau lau nước mắt đi, em cứ nói chuyện phiếm với cô ấy, cố gắng phân tán sự chú ý của cô ấy.”

“Ừ... em biết rồi. Em đang gọi điện thoại ở bên ngoài, thiên ma, Kaya đang nói chuyện với cô ấy, chúng em thay phiên nhau nhìn cô ấy, không để cho cô ấy ở một mình.”

“ Được...” Lôi Tuấn nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô ấy, cảm thấy rất đau lòng: “Vợ ơi, em đừng khóc nữa. Người sống trên đời này ai cũng đều phải chịu rất nhiều ủy khuất, bây giờ còn chưa đến mức sơn cùng thủy tận(*). Chờ điều tra ra người này, chúng ta vẫn có thể lấy lại bản quyền, em cố gắng khuyên bảo cô ấy nhiều vòa. Các em chờ tin tức của bọn anh, có chồng em ở đây, có anh Đình ở đây, những chuyện này đều trở thành chuyện nhỏ, được chứ?”

(*)Sơn cùng thủy tận: là nơi cuối cùng. Cái cuối cùng của con đường, của kế sinh nhai đồng nhất với sự bế tắc, không lối thoát và tuyệt vọng. Đó là khi hoàn cảnh, cuộc sống dồn con người đến chân tường, vào ngõ hẻm, không còn con đường nào khác ngoài con đường duy nhất, con đường cuối cùng.

“Ừ, được. Anh phải cố gắng lên.”

“Được, em mau vào phòng đi.” Lôi Tuấn thật sự rất muốn hôn cô ấy, ôm cô ấy, bảo cô ấy đừng thương tâm.

Anh ta cũng lo lắng cho Lăng Vi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.