Phúc Thê Doanh Môn

Chương 126




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bởi vì cái cục xương giả này mình mang rất không thoải mái nên lúc ngủ cô sẽ lấy nó ra.

Lúc nãy là vì cô quá sợ hãi mới hét lên như vậy, còn để cho Lý Thiên Mặc cùng Quân Dương vào phòng ngủ.

Cô, lại quên giấu cục xương giả vào trong ---

Má ơi! Chính Hiền sợ đến bối rối! Cô nhanh chóng nắm cục xương giả lên mở chăn ra nhét vào.

Quân Dương vừa mới tỉnh ngủ, cho nên không thích ứng với ánh sáng nhanh bằng hai người được.

Lúc này, anh mới chậm rãi mở mắt ra đã thấy được bóng lưng của Lý Thiên Mặc.

Thằng nhóc này đang ngăn cản trước mặt anh, hai tay không ngừng múa loạn, nhưng mà Quân Dương ở phía sau anh cho nên không biết anh đang chỉ cái gì.

Quân Dương rất tức giận: “Hai người lại đang làm gì?” Giống như chuyện gì cũng phải che giấu anh vậy!

Quân Dương rất khó chịu! Thật giống như bảo bối mà mình yêu thương nhiều năm sắp bị người khác cướp đi mất rồi vậy.

Anh nhanh chóng bước qua Lý Thiên Mặc nhìn lên giường, chỉ thấy Chính hiền đang dùng chăn trùm kín đầu lại....

“Làm gì vậy?” Quân Dương muốn đưa tay vén chăn lên, nhưng Lý Thiên Mặc lại níu anh lại.

“Quân Dương tiên sinh --- Xin anh tôn trọng một chút? em đã nói bao nhiêu lần rồi, tại sao anh vẫn làm như vậy?”

Lý Thiên Mặc lại bắt đầu chỉ trích Quân Dương: “Bây giờ anh lại chưa được sự đồng ý của người ta lại muốn vén chăn của người ta lên, khi nãy lúc anh đi vào cũng không gõ cửa! Lỡ như.... người ta không mặc quần áo thì sao? Lỡ như, người ta đang tắm thì sao? Anh đường đột như vậy rất là không có lễ phép, anh có biết không?”

Quân Dương nghiến răng nghiến lợi: “Tôi và em ấy là anh em bao nhiêu năm, em ấy không mặc quần áo, tắm còn sợ tôi nhìn sao? Mẹ nó --- ngược lại là cậu! Hơn nửa đêm cậu còn ở trong phòng của anh em tôi đâu! Lỡ như, người ta đi vệ sinh thì sao, cậu tới ngửi mùi à?”

Lý Thiên Mặc không muốn nói chuyện với anh!

Quân Dương cũng đã giận đến không còn lý trí, hừ lạnh nói: “Nếu không phải con chuột thì không cần phải sợ. Đi ngủ đi.”

Quân Dương xoay người, vừa muốn đi trở về phòng, đột nhiên dừng bước lại.

Anh xoay người nói với Lý Thiên Mặc: “Cậu đi ra ngoài trước, tôi muốn nói mấy câu với em ấy.”

Lý Thiên Mặc buồn buồn không lên tiếng... tại sao lại là anh đi ra... anh thật sự không muốn ra ngoài mà...

Nhưng mà, quan hệ giữa Dịch Hiền và Quân Dương.... hình như là còn tốt hơn anh nữa. Lý Thiên Mặc rất khó chịu bực bội...

Lúc này, Dịch Hiền chui đầu nhỏ ra ngoài, Lý Thiên Mặc hỏi cô: “Quân Dương muốn nói chuyện với em, em muốn trò chuyện với anh ấy không?”

Còn chưa chờ Chính Hiền trả lời, quân Dương liền hét: “Cậu nói cái gì vậy? Em ấy là anh em của tôi, chẳng lẽ tôi còn có thể ăn em ấy luôn sao? Còn cần cậu nói nhiều chắc?”

Quân Dương thật là tức muốn chết! Anh và Chính Hiền đã là bạn bao nhiêu năm rồi? Còn cần thằng nhóc này chỉ chõ sao?”

Chính Hiền gật đầu với Lý Thiên Mặc, nếu Quân Dương có lời muốn nói, vậy nhất định là chuyện rất quan trọng.

“Đi ra ngoài --- mau lên một chút! Tôi có lời muốn nói!” Quân Dương thừa dịp Lý Thiên Mặc không chú ý liền đẩy anh ra.

“Cạch...” Khóa cửa.

Lý Thiên Mặc muốn đạp cửa vào, nhưng mà vẫn nhịn được. Quân Dương không biết Chính Hiền là cô gái... Nếu anh có ý gì với Chính Hiền thì đã ra tay từ mấy năm trước rồi, căn bản là sẽ không cần chờ nhiều năm như vậy.

Cho dù Chính Hiền là con trai hai con gái, Lý Thiên Mặc anh cũng muốn bày tỏ tình cảm với cô. Cho dù cô là con trai hay con gái thì anh đều thích cô đến không thể nhịn được nữa.

Ý niệm muốn chung sống cùng với cô của anh đang nổ mạnh trong thân thể, dù là một giây đồng hồ anh cũng không thể chờ được, dù là tất cả người trên thế giới này đều phản đối! Dù là không được thế tục tha thứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.