Phúc Thê Doanh Môn

Chương 10




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lôi Đình biết…

Anh, từ nhỏ đến lớn luôn là nhân vật truyền kỳ trong mắt người khác.

Cũng từng nhận được quá nhiều vẻ vang, cho tới nay đều là người khác tâng bốc anh, anh chưa từng nhân nhượng người khác.

Hôm nay anh đột nhiên nói những lời này lại không chút hèn mọn nào, chỉ khiến cô cảm thấy dòng máu chảy trong thân thể anh cũng tràn đầy tình yêu đối với cô!

Yêu sâu đậm!

Sao cô có thể cự tuyệt anh?

Cô yêu anh như vậy!

Mặc dù mới yêu nhau năm ngày, nhưng cô có cảm giác hai người đã yêu nhau mấy thế kỷ… Bọn họ không quá hiểu nhau, nhưng lại tâm ý tương thông.

Năm ngày ngắn ngủi, có người vừa tỉnh giấc liền ngủ.

Nhưng đối với cô mà nói, năm ngày này chính là mấy ngày quan trọng nhất trong đời cô!

“Gả cho anh đi.” Tay anh một mực giơ cao hộp nhung đỏ kia.

Anh nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Anh không thể đảm bảo thời thời khắc khắc đều thuận theo lòng em, nhưng anh nhất định sẽ chăm chỉ yêu em, thương em. Anh biết, thời gian chúng ta tiếp xúc còn rất ngắn, đột nhiên cầu hôn em sẽ khiến em cảm thấy rất đường đột, nhưng, nếu anh không làm vậy, anh biết anh nhất định sẽ mất đi em.”

Lôi Đình nhìn anh, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.

Anh nói tiếp: “Anh biết hôn nhân cũng không thể trói được em. Anh cũng không muốn dùng cái này uy hiếp em. Nhưng anh thật sự không muốn để em rời xa anh… Tuy thời gian chúng ta tiếp xúc không dài, nhưng anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, anh và một người phụ nữ ngồi trò chuyện vài chuyện trong cuộc sống. Ít nhất trong vòng mấy năm, anh cũng không tiếp nhận nổi.”

Anh nói rất thành khẩn.

Đều là thẳng thắn nói thật, cũng không nói cả đời thế nào.

Thế nhưng lại làm người khác cực kỳ yên tâm.

Lôi Đình gật đầu.

Anh nói tiếp: “Anh sẽ không nói lời tốt đẹp gì làm em cảm động, cũng không muốn trói buộc cánh em. Nếu người nhà anh tổn thương em, anh cũng không thể thay bọn họ nói xin lỗi em, bởi vì như vậy không thật sự tôn trọng em.”

“Đứa ngốc… Em cũng không phải muốn nghe mấy lời này.”

Hoa Thiếu Kiền nhìn cô, một người trầm ổn như vậy, ngay cả lời nói cũng không biết nên nói thế nào, nói sao cũng cảm thấy không phải điều mình muốn biểu đạt.

Tình yêu to lớn sâu trong lòng anh, sao có thể dựa vào vài ba lời mà biểu đạt được!

Tim anh khóc thầm, hận mình ăn nói vụng về!

Lôi Đình đột nhiên nắm tay anh: “Thân ái… Em cũng không để bụng mấy chuyện này, em chỉ cần ở bên anh là đủ rồi.”

Nước mắt lại tuôn rơi:”Người khác nhìn em thế nào, đối xử với em thế nào đều không quan trọng. Chỉ cần anh tốt với em, em đã mãn nguyện.”

Hoa Thiếu Kiền nhìn cô chăm chú, dường như muốn dùng ánh mắt truyền năng lượng cho cô!

Dường như muốn dùng ánh mắt nói cho cô, thiên sơn vạn thủy* trong lòng anh!

(*) Hàng vạn cảnh tượng.

Cô đều hiểu, cô nói: “Yêu và kết hôn là chuyện của hai người, hai chúng ta đứng ở hai đầu hạnh phúc, nếu hai chúng ta chỉ có một người tiến về phía trước, còn người kia chỉ đứng tại chỗ, như vậy tình cảm nhất định sẽ rất mệt mỏi. Em không muốn làm người không tiến về phía trước đó. Em cũng sẽ không lui về sau, cho nên… Nếu anh nguyện ý cùng em đi đến trung tâm hạnh phúc, vậy em nguyện ý đáp ứng lời cầu hôn của anh.”

Cơn sóng trong lòng Hoa Thiếu Kiền dâng trào! Hàng vạn cơn sóng trong lòng muốn tràn ra ngoài!

Anh nắm tay cô trong lòng bàn tay, giống như nhét tất cả tình yêu của anh vào trong tay cô.

Anh nắm tay cô thật chặt: “Chúng ta không đứng ở hai đầu hạnh phúc, chúng phải phải đứng một đầu, cùng nhau tay trong tay tiến về phía trước. Em không có cha mẹ, nhưng sau này em sẽ trở thành mẹ của con chúng ta. Anh nguyện ý cùng em lĩnh hội tất cả chuyện tốt và không tốt trên thế gian này. Anh nguyện ý hàn huyên chuyện xảy ra hằng ngày với em trước khi ngủ và khi thức dậy. Nếu em mệt mỏi, muốn đi du lịch, cũng có thể dẫn anh theo. Nếu em chê anh phiền, muốn yên tĩnh một mình, vậy em đi chơi một mình. Chỉ cần gọi cho anh, báo tin bình an là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.