Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 8: 8: Sửa Mệnh




Edit: kaylee

Nhưng mà...........

Nữ oa nhi đáng yêu như thế lại nâng cao tiểu cằm tuyết trắng kia, vẻ mặt cao ngạo nhìn nam hài mắt tím ngồi ở ghế tựa.

Biểu cảm của nàng kia, giống như Tiểu Tử Tà không phải là một người sống, mà là một đồ chơi bị nàng ta nhìn trúng.

"Là Nhị tiểu thư Hạ gia."

"Nhị tiểu thư Hạ gia khác với Hạ Sơ Tuyết, Hạ Sơ Tuyết thiện lương tao nhã, mà Nhị tiểu thư này đã có chút kiêu căng tùy hứng, nhưng mà chỉ là tiểu hài tử, tùy hứng một chút cũng thật bình thường, chỉ là hai người này nhưng thảm rồi."

"Không biết tử y tiểu nam hài này là công tử nhà ai, dáng vẻ nhưng là rất xinh đẹp, cũng mặc kệ hắn có thân phận gì, đều kém Hạ gia có Kim Đế bảo bọc."

Trong quán trà, mọi người trông thấy tình cảnh này, đều nhịn không được lắc đầu thở dài, lại không ai tính toán đứng ra nói một câu vì bọn Cố Nhược Vân.

Nhị tiểu thư Hạ gia?

Cố Nhược Vân nhíu mày, nếu nhớ không lầm, Nhị tiểu thư Hạ gia hẳn là Hạ Sơ Tuyết!

Nhưng chiếu như tình huống như vậy xem ra, từ sau khi nàng chết, đã bị Hạ gia xoá tên! Hiện giờ Hạ Sơ Tuyết biến thành đại tiểu thư Hạ gia, còn nữ hài này, nếu không có đoán sai, hẳn là thân sinh muội muội của Hạ Sơ Tuyết.

"Này……." Lục Trầm có chút khó xử nhìn Hạ Sơ Linh, trong con ngươi lãnh khốc kia lại giấu được vẻ sủng nịch, y trầm tư thật lâu, l^q"đ mới quay đầu nhìn về phía nữ tử áo xanh vẫn yên tĩnh ngồi ở bàn trà, nói: "Cô nương, ta có thể thương lượng với ngươi một chuyện hay không?"

Cố Nhược Vân buông chén trà trong tay, giọng nói lạnh nhạt: "Chuyện gì?"

"Ta muốn làm cho đệ đệ ngươi theo giúp muội muội ta vài ngày, không biết ý của cô nương như thế nào?"

Lục Trầm nâng khóe môi lên một chút, trên khuôn mặt lạnh lùng kia lộ ra một chút tươi cười tự cho là rất ôn hòa, ở trong mắt của y, không có nữ nhân nào có thể chống lại nụ cười của y!

Nghe nói như thế, rốt cục nữ tử áo xanh kia cũng ngẩng đầu lên.

Trong chớp mắt, trái tim Lục Trầm giống như hung hăng bị đánh một cái.

Y chưa bao giờ biết, ánh mắt của một người có thể giống nàng như thế, cũng là thanh lãnh nội liễm, lộ ra một loại đạm mạc không chút để ý đối với chuyện trên đời này.

Sắc mặt Lục Trầm càng thay đổi, bước chân nhịn không được lui về phía sau hai bước.

Hạ Nhược Vân đã chết!

Cho dù người khác giống nàng, vậy cũng không có khả năng là nàng!

Một khi đã như vậy, y lại có cái gì cần phải sợ hãi?

Nghĩ vậy, Lục Trầm hít một hơi thật sâu, làm cho tâm tình của mình khôi phục bình tĩnh, mỉm cười đợi Cố Nhược Vân trả lời.

"Thật có lỗi."

Cố Nhược Vân nhìn sự biến hóa sắc mặt của nam nhân ở trong mắt, cười lạnh một tiếng, nói.

"Ta cự tuyệt."

Khuôn mặt Lục Trầm hơi hơi trầm xuống: "Cô nương, ta nguyện ý ra tiền thuê hắn, ngươi chỉ cần báo một cái giá là được."

Tiểu Tử Tà giống như không có nghe được lời nói của y, thả một khối điểm tâm trên bàn vào trong miệng, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu tràn đầy tươi cười, nhưng mà, nếu lúc này Lục Trầm có thể liếc hắn một cái, tất nhiên có thể phát hiện sát khí chợt lóe lên trong đôi mắt tím kia.

"Thuê hắn?" Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Chỉ sợ ngươi còn ra không nổi giá này!"

Nàng nói là sự thật.

Hiện tại tuy rằng Tiểu Tử Tà còn đang ở thời kỳ còn nhỏ, lại thân là thượng cổ Phượng Hoàng, hiện giờ càng là tới cảnh giới Võ Đế, vì vậy trên đời này người có thể thuê hắn, chỉ sợ còn chưa sinh ra!

"Cô nương, ngươi báo giá, mặc kệ giá bao nhiêu, Lục Trầm ta cũng tuyệt đối sẽ cho ngươi!"

Khuôn mặt Lục Trầm có chút khó coi, y cho rằng mình dùng mỹ nam kế, nữ nhân này sẽ trầm mê vào, sau đó đưa tiểu nam hài bên người nàng kia cho Hạ Sơ Linh, lqđ ai biết nàng vậy mà khẩu xuất cuồng ngôn (mở miệng nói lời ngông cuồng).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.