Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 3: 3: Mỹ Nhân Ngồi Trên Người Lòng Vẫn Không Loạn




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hoàng cung Tần quốc, bên trong Từ Tường cung. 

Đây là cung nơi Thái Hậu ngụ ở, cách xa triều đình, cũng cách xa tam cung lục viện của Hoàng thượng. 

Đương kim Thái Hậu, mẹ đẻ của Hoàng đế bệ hạ. 

Sau khi Hoàng Đế chấp chính, nàng liền lui về ở ẩn trong Từ Tường cung ít ra ngoài. 

Ngày thường, nếu Thái Hậu không triệu kiến, bất luận kẻ nào đều khó vào Từ Tường cung. Hôm nay đại môn của Từ Tường cung đã hoàn toàn mở ra, xem ra là có người tới. 

Một trận tiếng cười, từ chỗ sâu trong Từ Tường cung vang lên. 

Tiếng cười hiền lành mang theo một loại uy nghi của năm tháng lắng đọng, nhưng đã thu liễm đi rất nhiều. 

Nhưng dù vậy, người tới thỉnh an tại Từ Tường cung, ai cũng không dám dễ dàng khiêu khích chủ nhân của thanh âm này. Ngay cả Khương quý phi được ân sủng của Hoàng đế, lúc này cũng chỉ có thể che miệng cười làm lành, cẩn thận chú ý biểu tình biến hóa của vị ngồi trên thượng vị kia.

Trong chánh điện, trừ bỏ cung nữ bên ngoài, bất quá chỉ có bốn người. 

Trong đó một lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở chủ vị, ngũ quan tuy rằng đã có nếp nhăn, nhưng vẫn khó nén phong hoa tao nhã trước kia. Nàng mặc lên hoa y cẩm bào, kim tuyến thêu hoàng điểu đồ đằng tượng trưng cho nữ quyến hoàng thất, trên búi tóc điểm xuyết một ít ngọc trâm cổ xưa giá trị phi phàm. Phía trên hổ khẩu (*) tại tay trái, còn treo một chuỗi hạt bồ đề tỉ mỉ điêu khắc mà thành phật châu. 

(*) Hổ khẩu: Khe ngón tay cái với ngón tay trỏ. 

Sau lưng nàng, đứng một vị lão mama. Trên mặt mama cũng treo nhàn nhạt ý cười, an tĩnh bồi cùng. 

Vừa đứng, liền nhìn ra nữ nhân tôn quý nhất Tần quốc trước mặt lão mama, là địa vị cỡ nào. 

Dưới bên tay trái Thái Hậu, có hai nữ tử ngồi nghiêm chỉnh. Xét từ tướng mạo của các nàng có vài phần tương tự và phán đoán theo tuổi tác, các nàng là quan hệ mẫu tử. 

Chỉ là, so với giữa hai đầu lông mày của vị mẫu thân là loại kiều mị trời sinh, thì trên người thiếu nữ tôn quý kia càng nhiều là sự rụt rè cao quý, cô độc. 

"Thái Hậu, lão nhân gia ngài không cần giễu cợt Dao nhi. Nàng tuổi còn nhỏ, thần thiếp còn muốn nàng bồi mình mấy năm đây." Khương quý phi cầm trên tay khăn lụa, che miệng cười khẽ, bên trong thần thái tràn đầy làm nũng. 

Chỉ sợ ra vẻ hài tử trước mặt hướng Thái Hậu làm nũng, cũng chỉ có vị Khương quý phi quyến rũ này làm được. 

Đối với biểu hiện của mẫu thân, Trường Nhạc công chúa Tần Diệc Dao ngồi bên người nàng không lộ ra quá nhiều biểu tình, hai đầu lông mày bình tĩnh. Dường như người trong miệng Thái Hậu vừa rồi không phải là nàng. 

Trong tay Thái Hậu vân vê phật châu nhẵn mịn chuyển động, đối với lời của Khương quý phi cười mắng: "Cái gì còn nhỏ? Nữ tử Tần quốc ta mười ba tuổi cập kê, tuổi của Dao nhi đã là mười lăm, là đại cô nương rồi. Nếu không phải vì chờ tiểu tử Mộ gia kia nhược quán (*), sợ là ngươi đã có ngoại tôn để ôm."

(*) Nhược quán: Hai mươi tuổi. 

Khương quý phi khóe miệng cứng đờ, trộm liếc mắt nhìn nữ nhi, lại thấy nàng bình tĩnh giống hệt pho tượng duy mỹ, không hề có biểu hiện gì là của nữ nhi gia nên có như thẹn thùng khi nghe về chung thân đại sự của mình, con mắt không khỏi tối xuống. 

Cũng may, Thái Hậu tựa hồ cũng không chú ý đến họ, mà là tự lo nói: "Tính toán thời gian, tiểu tử Mộ gia kia sợ là cũng sắp thành quan lễ đi."

Lời này của nàng, tựa như lầm bầm, lại giống như đang hỏi người khác. 

Mama đối với thói quen của Thái Hậu rõ như lòng bàn tay, vội vàng hơi cúi người thấp giọng nói: "Là, Mộ tiểu tước gia thêm một năm nữa, liền nhược quán rồi." Nhược quán, chính là trưởng thành, chuyện hôn sự của Mộ phủ cùng Hoàng gia liền sắp đệ trình rồi. 

Thái Hậu gật đầu vài lần, trong lòng đã có ý định. 

Theo nàng thấy, huyết mạch Mộ gia chỉ còn lại người cuối cùng là Mộ Khinh Ca, mà Mộ Khinh Ca lại là thiếu gia ăn chơi, hắn thừa kế Mộ gia, đã định trước Mộ gia thất bại. Hiện giờ, hoàng gia đem công chúa tôn quý gả vào Mộ gia, trước không nói huyết mạch Mộ gia sẽ bị huyết mạch hoàng thất ngầm chiếm, chỉ riêng thanh danh đã có tiếng tốt. Sao phải sử dụng thủ đoạn tính kế, rước lấy một thân tanh đây? 

Trong lòng nghĩ xong, Thái Hậu nhìn về phía Tần Diệc Dao không nói một tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, được hưởng toàn bộ ưu điểm của phụ mẫu, kiều diễm như hoa, tuyệt mỹ như nước, có thể nói là nhân gian tuyệt sắc. Càng khó chính là, nàng sinh ra đã có một cỗ khí chất cao quý cao ngạo bẩm sinh, khiến cho nàng so với nữ tử bình thường càng thêm dẫn ánh mắt chú ý người ngoài. 

Đem người như vậy gả vào hoàn khố Mộ gia kia, cũng không tính là thua thiệt bọn chúng. 

Thái Hậu trong lòng thở dài, đối với Tần Diệc Dao lộ ra yêu thương vui vẻ nói: "Dao nhi của chúng ta đúng là càng lớn càng xinh đẹp, tiểu tử Mộ gia thực sự là hảo phúc khí."

"Hoàng tổ mẫu quá khen." Bị Thái Hậu điểm danh, thần sắc Tần Diệc Dao vẫn như cũ nhàn nhạt, lời nói đáp lại mang theo cung lễ. 

Giọng điệu đạm mạc có lệ, làm cho Khương quý phi trong lòng có chút nôn nóng. Sợ thái độ của nữ nhi chọc Thái Hậu không vui, khiến Thái Hậu ở trong cung làm cho nàng "đi giày nhỏ". 

Vì vậy, nàng giận dữ nói: "Dao nhi, sao lại trả lời Thái Hậu như vậy? Dạy quy củ cho ngươi đều quên hết rồi sao?"

"Dao nhi không dám quên." Tần Diệc Dao rũ mắt trả lời, giọng điệu như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Được rồi được rồi, không phải là chuyện lớn gì. Tính tình Dao nhi đạm mạc, ai gia không phải hôm nay mới biết. Kêu các ngươi tới đây, là vì hôm nay Hoàng đế truyền tiểu tử Mộ gia tiến cung." Thái Hậu khoát tay nói. 

Khương quý phi nghe vậy sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: Hoàng thượng truyền Mộ Khinh Ca tiến cung, vì sao ta không nhận được tin tức gì? 

Mà người một mực đạm mạc giống như người ngoài cuộc Tần Diệc Dao, cuối cùng lúc này cũng có chút phản ứng. Lông mi cong dài như cánh bướm, khẽ run rẩy. 

Còn chưa chờ Khương quý phi mở miệng, liền nghe Thái Hậu nói: "Ai gia đã phái người đem tiểu tử Mộ gia kêu tới đây, nghe nói tiểu tử này đoạn thời gian trước chịu chút đau khổ. Hai người các ngươi, một là nhạc mẫu tương lai, một là thê tử tương lai, hôm nay phải hảo hảo quan tâm một phen. Đặc biệt là Dao nhi, ngươi với Khinh Ca coi như là cùng nhau lớn lên, chỉ là nam nữ khác biệt, liền dần dần xa cách. Ngươi sớm muộn gì cũng phải gả vào Mộ gia, phu thê hai người cảm tình càng tốt, về sau càng hạnh phúc. Hôm nay, ngươi liền bồi Khinh Ca đi dạo trong cung, chờ hắn xuất cung, ngươi liền bồi cùng hắn. Sau đó ngươi lại quay về Trường Nhạc công chúa phủ của ngươi đi."

Không có bất luận chỗ trống phản kháng nào, Thái Hậu đã nói ra quyết định cho nàng. 

Luật pháp Tần quốc quy định, hoàng tử cùng công chúa sau khi thành niên, đều phải dọn ra Hoàng cung xây phủ. Hiện giờ có thể ở trong cung, chỉ sợ cũng chỉ có Thất hoàng tử chín tuổi. 

"Thái Hậu, cái này... Dao nhi dù sao còn chưa đi qua cửa..." Khương quý phi đối với hôn sự của nữ nhi vốn không thích. Theo suy nghĩ của nàng, nàng có thể thông qua cọc hôn sự này lợi dụng Mộ Khinh Ca, nhưng không thể mất nữ nhi của mình. Nữ nhi của nàng nên đến một nơi tốt hơn. 

Thí dụ như, liên hôn với quốc khác, đổi lấy sự ủng hộ của lân bang đối với nàng. Hay là, lợi dụng bản thân mỹ mạo tài hoa, giúp nàng thu nạp hiền sĩ. 

Tóm lại, nữ nhi của nàng sao có thể để một kẻ hoàn khố không dậy nổi chiếm tiện nghi? 

Thế nhưng, Thái Hậu lại không để ý tới, phất tay áo nói: "Được rồi, thiên hạ này người nào không biết vị hôn phu tương lai của Dao nhi là ai? Cảm tình của hai nhỏ vô tư, bao nhiêu người hâm mộ không hết, còn sẽ hồ ngôn loạn ngữ cái gì?"

Dứt lời, ánh mắt nàng tràn đầy cơ trí nhìn thẳng Tần Diệc Dao, hỏi: "Dao nhi, lời tổ mẫu nói, ngươi đã biết?"

Tần Diệc Dao mím môi, lông mi run rẩy vài cái, mới gật đầu nói: "Dao nhi đã biết."

"Này mới ngoan, mới là cháu gái tốt của tổ mẫu, Tần quốc công chúa." Thái Hậu hài lòng nhẹ gật đầu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.