Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 17: 17: Tiên Nhưỡng




Edit: kaylee

Trong mắt Hạ Sơ Tuyết xẹt qua vẻ khinh thường, ngay cả khinh thường kia lướt qua rất nhanh, vẫn là bị Cố Nhược Vân bắt giữ được.

Nhưng mà, mặt ngoài Hạ Sơ Tuyết không có biểu hiện ra, cười khanh khách nói: "Ta đây đa tạ Cố cô nương."

Chiếu cố?

Hiện giờ Hạ gia đã có Kim Đế và Chu Tước, còn cần một nữ nhân như vậy chiếu cố sao? Nhưng mà, nữ nhân này có thể nói ra chuyện này, thật hiển nhiên nàng quả thật quen biết tỷ tỷ! Hơn nữa còn không biết giết hại tỷ tỷ chính là Hạ gia.

Nếu không, nàng sẽ không bình tĩnh đứng ở chỗ này nói chuyện với mình như thế, hơn nữa còn nói ra muốn chiếu cố Hạ gia.

Đương nhiên, Hạ Sơ Tuyết không biết là, chiếu cố này không phải là chiếu cố kia, chờ lúc nàng ta hiểu rõ hàm nghĩa chân chính của hai chữ chiếu cố này, mới biết cái gì gọi là hối hận không kịp!

"Mạc Thượng Phi, chúng ta đi."

Cố Nhược Vân nhìn Hạ Sơ Tuyết, che giấu sắc bén trong mắt, xoay người đi tới ngoài sân.

Mạc Thượng Phi trầm ngâm một lúc lâu, nhanh chóng theo sau lưng Cố Nhược Vân đi ra ngoài.

Ngoài cửa Hạ gia.

Hai người dừng bước chân, Mạc Thượng Phi nhìn chằm chằm nữ tử áo xanh phía trước, hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là hỏi: "Cố cô nương, llêqquýđônn vừa rồi ngươi nói là thật chăng? Hạ gia chủ……... Còn có Hạ Sơ Tuyết thật sự đối đãi với biểu tỷ như vậy?"

Thiên Linh quả vốn chính là Hạ Nhược Vân cửu tử nhất sinh đoạt đến! Dựa vào cái gì phải nhường cho Hạ Sơ Tuyết? Giữa tỷ muội nhất định phải cung nhường? Nếu không mà nói, chính là đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời?

Mạc Thượng Phi sống lâu như vậy, thật đúng là lần đầu tiên nghe thấy đạo lý như thế.

Quan trọng nhất là, Hạ Sơ Tuyết làm ra chuyện ăn cắp Thiên Linh quả như vậy, đến cuối cùng, bị buộc xin lỗi, lại là Hạ Nhược Vân thân là người bị hại!

Cố Nhược Vân cười nhạt, nàng cũng không có quay đầu, chỉ là đưa lưng về phía Mạc Thượng Phi, nhàn nhạt nói một câu: "Ngươi nói xem?"

Ngươi nói xem?

Ba chữ này, đã hoàn toàn biểu đạt ra lời Cố Nhược Vân muốn nói.

Mạc Thượng Phi cười khổ một tiếng, nói: "Ta chưa từng nghĩ đến, lúc trước Hạ gia sẽ làm ra chuyện như vậy, bởi vì ở trước mặt người khác Hạ Minh và Hạ Sơ Tuyết luôn luôn biểu hiện tốt, một người là phụ thân từ ái, một người là muội muội dịu dàng thiện lương, mà ở lễ tang của gia gia ta, Hạ Minh đốt giấy để tang, Hạ Sơ Tuyết mấy lần khóc hôn mê, ta thật sự rất khó tưởng tượng, người nặng tình như vậy, sẽ làm ra chuyện ác độc như thế."

Kỳ thực, lúc trông thấy Hạ Sơ Tuyết thay đổi sắc mặt, Mạc Thượng Phi nên biết lời này nói tình huống chân thật!

Nhưng hắn vẫn không thể tin được, Hạ Sơ Tuyết hoàn mỹ như thế sẽ ăn cắp tài vật của người khác! Phỏng chừng người toàn bộ Lưu Phong quốc cũng tưởng tượng không được.

Nhưng hiện giờ, hắn lại không thể không tin!

Mạc Thượng Phi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sắc mặt kia có chút thống khổ: "Năm đó, Mạc gia bị giết, chỉ có ta nhỏ tuổi tránh được một kiếp, may mắn Hạ Minh thu lưu, mới có thể có chỗ lưu thân, tuy rằng thân phận ở Hạ gia của ta chỉ là một hộ vệ, nhưng ta đã thật cảm kích! Bởi vì năm đó rất nhiều người đều sợ hãi đắc tội tên cường giả kia, không dám tiếp cận ta, chỉ có Hạ gia mới dám làm ra loại chuyện này."

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, sở dĩ Hạ gia dám thu lưu Mạc Thượng Phi, là vì diệt Mạc gia chính là Hạ gia!

Hơn nữa, từ nhỏ Mạc Thượng Phi này thí nghiệm thiên phú không tệ, hiện giờ còn không đầy hai mươi tuổi, đã tới cảnh giới Võ Hoàng, lqđ không chênh lệch lắm với nàng kiếp trước, cho nên, Hạ gia mừng rỡ tìm một đả thủ miễn phí!

"Ta đáp ứng qua tiểu công chúa sẽ chữa trị vì nàng, hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta đi xem tình huống xem."

Cố Nhược Vân thu hồi tầm mắt, than nhẹ một tiếng, nói: "Nha đầu kia, thật làm cho người ta quan tâm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.