Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 17




Tần Vi Nhiên lái xe theo bọn họ xuống bãi giữ xe ngầm, bất quá vì trước cửa Đế Hào có bãi đậu xe lớn, nên ở đây cũng không có nhiều xe, giờ khắc này vô cùng yên tĩnh.

Sau khi xuống xe, Tần Vi Nhiên cau mày hỏi: “Các người có biết ở đây là do ai mở không?”

Phi Hồ lập tức gật đầu: “Biết chứ, là địa bàn của Diêm Hỏa mà. Diêm Hỏa cũng là đội tượng được quan tâm đặc biệt của Cục Quốc An chúng ta, chỉ là vì thế lực của họ khổng lồ vô cùng, từ lúc bắt đầu, chúng ta đều không bắt được lão đại của bọn họ.”

Hồng Ưng cười nhạo: “Đâu chỉ không bắt được, ngay cả bộ mặt thật của hắn cũng không biết.”

“Sáu người vừa đi tới thang máy, Tần Vi Nhiên muốn bấm nút liền bị Phi Hồ ngăn lại: “Lão đại, thang máy này không thể mở, đi bên kia kìa.” Nói xong, cô liền ấn nút thang máy bên cạnh.

Tần Vi Nhiên bất động thanh sắc nhìn cánh cửa thang máy. Không thể đi, nhưng cô rõ ràng cảm giác được thang máy này vẫn hoạt động bình thường.

“Lão đại, nhanh lên một chút.”

Nghe được tiếng Hồng Ưng gọi to, Tần Vi Nhiên thu hồi tâm tư, tiến vào thang máy. Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, Tần Vi Nhiên đột nhiên cảm giác được thang máy bên kia đang đi xuống, rất có thể là có người đang xuống. Không chút suy nghĩ, Tần Vi Nhiên lập tức nhảy ra ngoài, xoay người lại nói với bọn họ: “Tôi làm rơi đồ, mọi người lên đó trước đi.” Nói xong, thang máy đúng lúc đóng lại.

Tần Vi Nhiên nấp bên một cây cột, quan sát thang máy, nghe thấy tiếng mở cửa. Tần Vi Nhiên nhếch môi, xuất hiện nhìn cửa thang máy, nhưng lại không nhìn thấy người nào, kinh ngạc vô cùng. Tần Vi Nhiên tìm kiếm chung quanh, đúng lúc thấy một bóng lưng mặc đồ màu đen đi qua khúc quanh.

Tần Vi Nhiên lập tức đuổi theo, giơ súng chỉ vào hắn, lạnh giọng quát: “Đứng lại !” Đồng thời, âm thanh lên cò súng vang lên, dưới lòng đất yên tĩnh lộ càng thêm chói tai.

Người đàn ông dừng bước,, hai tay ra dáng đầu hang, đứng tại chỗ.

“Xoay người lại !” Tần Vi Nhiên giơ súng , âm thanh lạnh lẽo như hàn bang, đây là súng do Cục Quốc An cung cấp, bình thường Tần Vi Nhiên không mang theo, nhưng đêm nay có nhiệm vụ, nhằm đề phòng chuyện có thể xảy ra, không nghĩ tới lại phát huy tác dụng đúng lúc.

Người đàn ông không nhúc nhích, mà nhẹ nhàng cười hai tiếng, tựa hồ đang cười nhạo Tần Vi Nhiên.

Tần Vi Nhiên nguy hiểm nheo hai mắt: “Tôi đếm ba tiếng, nếu anh không xoay lại, tôi sẽ nổ súng.”

“Người đẹp, giết người là phạm pháp.” Người đàn ông rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói của hắn có chút trầm thấp, nhưng ngữ điệu lười biếng lại khiến cho âm thành này trở nên vô cùng gợi cảm, phảng phất cót hể khiến người ta bị giật điện.

“Giết người tốt là phạm pháp, nhưng giết phần tử hắc đạo là trừ bạo an dân.” Dứt lời, Tần Vi Nhiên quát lạnh: “Một.” Thấy người đàn ông không nhúc nhích, Tần Vi Nhiên tiếp tục mở miệng: “Hai.”

Ngay lúc Tần Vi Nhiên đếm tiếng thứ ba, người đàn ông di chuyển, tốc độ nhanh đến kinh người, chỉ trong nháy mắt liền bắt lấy súng của Tần Vi Nhiên, một cái tay khác nhẹ nhàng đánh một đòm. Tần Vi Nhiên bị đau, đánh rơi súng .

Tần Vi Nhiên vốn có năng lực tránh thoát công kích của hắn, nhưng cô phản ứng chậm một nhịp, nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì cô nhìn thấy trên mặt người đàn ông này mang mặc nạ màu vàng kim.

Ánh sáng vàng óng, lộ ra hai mắt tà mị cùng môi mỏng khẽ nhếch. Trong nháy mắt Tần Vi Nhiên sửng sốt, hắn đánh rớt súng , thuận thế bắt lấy cổ Tần Vi Nhiên.

“Người đẹp, có không ít người dám giơ súng chỉ vào tôi, nhưng bây giờ bọn chúng đã chết hết rôi. Cho nên, muốn chết như thế nào?”

Tần Vi Nhiên cười nhạo: “Có lẽ anh đắc ý quá mức rồi, Diêm Vương.”

“À, thì ra em biết danh hiệu của tôi. Em rất giỏi, ít ra em là cảnh sát đầu tiên có thể tiếp cận tôi gần như vậy.”

“Hừ, xem ra hôm nay anh phải thất vọng rồi. Tôi không chỉ có thể tiếp cận anh, mà còn muốn tự tay bắt được anh.” Dứt lời, bàn tay Tần Vi Nhiên duỗi thẳng, mạnh mẽ đánh vào nách hắn. Cánh tay hắn tê rần, bị Tần Vi Nhiên ung dung trách thoát.

Hai người lùi lại hai bước, hắn nở nụ cười: “Xem ra hôm nay tôi không uổng công tới đây. Người đẹp, em tuyệt đối đừng làm tôi thất vọng.”

Tần Vi Nhiên nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, nháy mắt liền vọt tới. Khóe miệng người đàn ông mỉm cười. Ngay lúc nắm đấm Tần Vi Nhiên tới gần mặt hắn, hắn giơ tay lên, bắt lấy nắm đấm của cô trong tay, gật đầu một cái: “Không tệ, khí lực rất lớn.”

Tần Vi Nhiên cười gằn, tựa hồ đối với tình cảnh này đã có dự liệu, chỉ thấy hai chân cô giơ lên, mạnh mẽ đá vào cổ hắn. Hắn lùi lại hai bước, nhấc tay sờ xoạng cái cổ bị đánh trúng: “Người đẹp, thân thủ của em không giống như cảnh sát, lại giống như sát thủ muốn liều mạng, ra tay thật độc ác.”

“Đối phó với phần tử hắc đạo như anh, tôi không cần súng ống gì cả, bó tay chịu trói đi.”

“Vậy tôi sẽ xem thử bản lãnh của em.” Thanh âm người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Tần Vi Nhiên cả kinh, chỉ thấy hắn quỷ dị tiến lên, nắm đấm xuất hiện ngay huyệt Thái dương của cô. Chiêu này, là sát chiêu.

Tần Vi Nhiên nhanh chóng ngả đầu ra sau, hai tay chống đất, hai chân mượn lực giẫm một cái, nhưng không những không đánh trúng hắn, mà còn bị hắn bắt lấy hai chân, dùng sức vung một cái, khiến cô đập vào cột. Tần Vi Nhiên đập lưng vào cột, rên lên một tiếng, rơi xuống đất, thân thể thống khổ vặn vẹo.

Người đàn ông đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống nâng cằm cô lên, đòng thời một khẩu súng bạc chống đỡ trán cô. Tần Vi Nhiên phun ra một ngụm máu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, dường như muốn xuyên qua lớp mặt nạ để nhìn rõ gương mặt thật của hắn.

“Người đẹp, em là người đầu tiên đánh trúng người tôi. Bây giờ tôi cho em hai con đường, một là đường chết, vậy thì em cứ tiếp tục trừng tôi, sau đó tôi sẽ nổ súng giết chết em. Còn lại là, làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ tha cho em con đường sống.”

Tần Vi Nhiên vừa nghe, nhếch miệng cười trào phúng: “Muốn giết tôi, anh nổ súng thử xem.”

Người đàn ông cau mày, phút chốc phẫn nộ cầm súng đặt vào trán cô: “Em nghĩ là tôi không dám?”

“Vạy anh nổ súng đi.” Tần Vi Nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc tay, một khẩu súng màu đen đồng thời đặt vào huyệt Thái dương của hắn.

Người đàn ông nhắm mắt lại, đó là khẩu súng hắn đánh rớt, nếu anh nhớ không lầm, khẩu súng này cách bọn họ ít nhất là hai mét, cô sao có thể… Chẳng lẽ… cô là…

Tần Vi Nhiên cười gằn: “Sao? Giờ thì không dám? Không bằng chúng ta thử xem, ai nhanh tay hơn.”

Người đàn ông dừng một giây, phút chốc thu lại khẩu súng , đứng lên nói: “Em không giết được tôi.” Sau đó ánh sáng đỏ chợt lóe, khẩu súng trong tay Tần Vi Nhiên nháy mắt chia làm đôi, trở thành sắt vụn.

Tần Vi Nhiên nhìn thấy rõ ràng, nhất thời không thể tin tưởng nhìn hắn. Hắn cư nhiên có dị năng? Vừa rồi là… lưỡi đao? Lưỡi đao màu đỏ, đây là dị năng gì? Coi như là ở mạt thế, từ trước tới nay cô cũng chưa từng gặp qua.

Người đàn ông kéo quần áo Tần Vi Nhiên, giam trụ cô, thân thể dán chặt vào cô: “Người đẹp, em và tôi là đồng loại. Làm người phụ nữ của tôi, thế nào?”

“Anh đừng hòng.”

“Em nên quý trọng sinh mệnh của mình. Tôi vô cùng quý trọng sinh mạng, cho nên, hiện tại em là tù nhân, em cho rằng em có quyền từ chối sao?”

Tần Vi Nhiên vì câu nói này mà sửng sốt, trên môi mềm nhũn. Hắn lại dám hôn cô?

(Woa, người đàn ông này là ai đây? Lại cướp đi nụ hôn đầu của Vi Nhiên tỷ rồi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.