Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 17




Cả người cô vì xô nước mà ướt nhẹp từ đầu đến chân. Cô tức giận xông thẳng ra ngoài, không suy nghĩ mà đá thẳng cửa phòng bên cạnh.Bên trong là hai cô gái, dáng vẻ xinh đẹp. Khi thấy Lâm Gia Nguyệt đứng trước cửa, mới đầu có hơi sững sờ nhưng nhanh chóng đã lộ ra tia ganh ghét, miệng giảo hoạt:

" Con đàn bà đàn điếm, đây là đáng đời cho mày, đừng bao giờ quyến rũ Hà ca ca của chúng ta nữa. Đúng là loại không biết trời cao đất dày. Mày còn không mau cút đừng mong chúng tao nể tình."

Lâm Gia Nguyệt nhếch mép cười nhẹ,

" Các cô nghĩ các cô khiến tôi thành như vậy, tôi có thể thả các cô đi sao? Tôi trước nay vốn không phải là loại người lương thiện như vậy!"

Hai cô gái đó không ngờ rằng người phụ nữ này lại có thể lớn gan lớn mật như vậy. Giọng nói rõ ràng đang có ý khinh bỉ, vô tình khiến cho lửa giận bùng lên. Cô gái đầu tiên nhanh chóng nháy mắt với cô gái thứ hai, ý bảo cùng nhau hành động.

Với tốc độ cực nhanh hai cô gái nhanh chóng nắm được tóc của của Lâm Gia Nguyệt, giật ra phía sau, một người giữ lấy tay, người kia nhanh chóng dùng tay tát liên tục vào mặt Lâm Gia Nguyệt.

Tốc độ quá nhanh khiến cho Lâm Gia Nguyệt không kịp trở tay nhưng cũng đủ khiến cho lửa giận bùng nổ.

Lâm Gia Nguyệt nhanh chóng thoát khỏi tay của cô gái kia nắm trở lại bàn tay đang nắm tóc của cô, dùng một lực đủ mạnh, giật thật mạnh. Cô gái kia không chịu nổi mà phải rên lên oai oái.

Chân của Lâm Gia Nguyệt không thương tình đã mạnh vào cẳng chân của cô kia. Cô gái còn lại nhìn thấy cảnh này, vô cùng hoảng sợ, vốn đã chạy đi mất.

Cô gái đang quỳ không chịu được tức giận buông một tiếng chửi rủa. Lâm Gia Nguyệt nghe được thì tâm tình không ngừng vui vẻ. Không hiểu sao nụ cười kia lại khiến cho người khác vô cùng sợ hãi:

" Không phải là tôi đã nói từ trước rồi sao? Cô gái kia cô có nghĩ tôi sẽ để chạy thoát không?"

" Bốp! Bốp!" Tiếng vỗ tay vừa vang lên, một người đàn ông lực lưỡng đột ngột bước vào, trong tay đang nắm lấy một người phụ nữ, chính là cô gái vừa bị bắt.

Không thèm liếc nhìn lấy hai người kia, Lâm Gia Nguyệt nhàn nhạt ra lệnh:

" Xử lý như cũ cho tôi!"

Khi tiếng cửa vừa đóng thì cũng là lúc tiếng rên la thất thanh của hai người bên trong vang lên, thật khiến hoảng sợ.

Lâm Gia Nguyệt nở nụ cười thỏa mãn.

Bất ngờ một giọng nói chế giễu phát ra, làm cho cô cứng đờ người:

" Chơi vui nhỉ, đại chủ công của tôi, cô có nhớ là hợp đồng của chúng ta chấm dứt không lâu rồi rồi sao!"

Aiza! Cái tên Lão Hổ này, lần này chắc lại tốn của cô không ít tiền rồi! Khoác lấy vai của Lão Hổ, cô tỏ vẻ thân thiết:

" Chúng ta làm ăn với nhau lâu lắm rồi, lúc anh còn đi theo tôi, vệ sĩ của anh cũng ăn không ít đâu nha! Vả lại..."

Ánh mắt đột nhiên sắc lạnh,

" Ai phái anh tới theo dõi tôi hả? Tôi tha cho anh vì lúc nãy nhanh nhẹn đã nhanh chóng giữ cô gái kia, giúp tôi! Cái bang nhỏ của anh chắc cũng không phải muốn tan rã chứ!"

Lão Hổ thoáng sợ hãi, cái con người này đúng là không thay đổi:

" Tôi sợ rồi, tiểu chủ công của tôi, lần này tôi cho cô ăn miễn phí nhưng vị chủ công kia tôi thật không thể cho cô biết đâu."

" Không cần anh phải nói ra, tôi cũng biết là ai rồi."

Đôi mắt nhanh chóng nhìn thẳng vào cái con người đang vui vẻ cười đùa đằng kia.

Cô nhanh chóng tiến đến chỗ của Hà Lăng, tay thành nắm đấm vốn dĩ định đánh vào ngực của Hà Lăng. Nhưng anh nhanh chóng đã bắt được tay cô,

" Đừng tự làm đau bản thân."

"Anh.." Cô thật tức điên lên được mà. Anh vẫn tiếp tục tỏ vẻ vô tội:

" Sao cả người lại ướt đến như vậy hả!"

Cô không kìm được tức giận:

" Không phải là anh đã biết được tất cả rồi sao hả?"

Cô không ngờ anh ta có thể phái người đến theo dõi cô, còn có thể biết được tay thân cận của cô, lão Hổ. Nhiều lúc cô nghĩ rằng rốt cuộc anh ta là người hay là quỷ vậy?

" Thay bộ này vào, rồi sau đó theo tôi lên xe." Anh ra lệnh.

Cô tức giận, khó chịu nhưng cũng chỉ có thể nuốt hận mà tiến vào phòng thay đồ.

Sau hơn mười phút , cô cũng phải theo anh lên xe.

Thật kì lạ! Cả người cô ướt nhẹp như thế này anh còn muốn chở cô đi đâu nữa chứ.

Sau một khoảng thời gian, xe bất ngờ dừng trước một khách sạn. Lòng cô đột nhiên lạnh lẽo. Anh ta rốt cuộc muốn làm gì chứ? Cô bất giác nhớ lại đêm hôm trước. A! Kinh khủng quá!

Anh ta như hiểu được, vỗ nhẹ lên đầu cô:

" Tôi có một cuộc hẹn quan trọng tối nay, nên em tạm vào đây tắm rửa,thay đồ đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Cô thật xấu hổ quá! Anh ta như hiểu được lòng cô vậy, cảm giác này thật khiến người khác khó chịu.

******

Sau khi tắm rửa, cả người cô như nhẹ nhõm đi, trút bỏ gánh nặng. Cô cảm thấy thật thoải mái! Sau khi mặc vào áo choàng tắm, cô mở cửa ra ngoài, nằm ngay xuống cái giường mềm mại.

Đôi mắt nhắm nghiền lại, lờ đờ gần như vào giấc ngủ.

" Umm!" Đột nhiên có thứ gì đó mềm mại đang đặt lên môi cô. Mắt nhanh chóng mở ra!

Chính là Hà Lăng đang hôn cô, đôi bàn tay bất ngờ sờ loạn.

Dừng lại một chút, Hà Lăng lên tiếng cảnh cáo:

" Nếu không muốn tôi ăn em ở đây thì hãy ngoan ngoãn đi!"

Cả người cô nghe được cũng cứng đờ. Hà Lăng lại tiếp tục hôn, không hiểu sao, cô lại không khó chịu sự đụng chạm này. Thật là kì lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.