Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 13




Hai ngày sau, Hà Lăng quả thực đã làm việc rất nhanh chóng. Cô không biết thế nào anh có thể tìm ra được nhà cô, có lẽ là cho người đi điều tra hoặc thuê người theo dõi, nhưng công ty chuyển nhà do Hà Lăng phái tới đã đến tận nhà cô, giúp đỡ cô dọn nhà và lại làm việc vô cùng hiệu quả. Chỉ trong vòng mười phút, toàn bộ đồ đạc đã được chất lên con xe Mercedes .Thực lòng, cô ở căn nhà này cũng được hơn năm năm. Người khác nhìn vào có lẽ nghĩ rằng, cô là một kẻ thiếu tiền hoặc nếu biết sự thật cô là chủ một công ty lớn vô cùng hoành tráng thì chắc chắn sẽ cho cô là một con người hà tiện bủn xỉn!

Nhưng cô vốn không quan tâm đến những điều nhỏ nhặt đó, đối với cô: sự nghiệp là chính, đời tư là phụ. Cô cũng không phải là một kẻ quá cuồng công việc mà chỉ đơn giản là vì cô quá đam mê nó mà thôi! Còn những thứ như nhà cửa, quần áo, phương tiện đi lại vốn chẳng qua chỉ là những thứ phụ, không thể giúp cô hái ra tiền, không nên cho là những thứ cần phải quá chú trọng.

Huống chi, cho dù nhà có to đến mấy thì cũng chỉ có một người sống, đó là cô.

Ngồi trên xe nhìn lại căn nhà cũ về phía xa, cô mới chợt nhận ra: không ngờ mình đã bỏ lỡ nhiều thứ đến vậy. Nếu ba tháng sau cô có thể trở về, cô nhất định sẽ sửa sang nó lại cho đàng hoàng.

Một lúc lâu sau, tiếng còi xe dừng lại vang lên, hóa ra người tài xế này đã chở cô đến nhà của Hà Lăng rồi!

Vừa bước xuống xe, cô cầm theo 2 chiếc va li to mà ngước nhìn lên tòa biệt thự xa xỉ trước mắt! Ngay khi người tài xế vừa lái xe cô rời vào gara, cô mới kịp cảm thán một câu:

" Trời ơi! Quả thực là con ông cháu cha! Tiêu tiền phung phí như vậy!"

Cô thật không hiểu nổi, với cách tiêu pha thế này, anh ta lại có thể điều hành một công ty tài giỏi, thông minh đến như vậy.

Được vài phút, cô bỗng thấy ở phía xa có một cô hầu, dáng vẻ nhìn cũng dễ thương, gương mặt đáng yêu chạy ra mở cửa nhưng lại thấy ánh mắt không vừa ý đang liếc xéo cô, vẻ mặt có lộ chút vẻ khinh thường!

Cô ta õng ẹo bước ra, đứng trước mặt cô, mặc dù thấp hơn cô rất nhiều nhưng vẫn cố rướn người lên, nói với cô bằng giọng khinh miệt:

" Mau vào đi! Còn đứng đực ra đó làm cái gì nữa! Loại nữ nhân như cô chỉ biết quyến rũ đàn ông! Cô nên tự lượng sức mình, tôi thấy dáng người cô còn không bằng một cô hầu như tôi! Đừng tự làm xấu mặt mình, " vạch áo cho người xem lưng!""

Nghe được những lời này, cô cảm thấy thực sự vô cùng tức giận! Mặc dù với kinh nghiệm chinh chiến trên thương trường, cô gặp đủ mọi loại người, nghe mọi lời khinh miệt, sỉ nhục, câu dẫn nhưng lại chưa có ai dám so sánh cô với loại nữ nhân đi quyến rũ người đàn ông khác!

Có lẽ là vì ai cũng biết: cô là một con người mang theo chủ nghĩa độc thân. Cho nên đối với cô thì đàn ông là một thứ sinh vật mà cô ghét phải dựa dẫm vào nhất!

Bản chất tính cách nóng nảy nguyên thủy như được trỗi lên, nhưng cô vẫn có thể hoàn toàn kìm chế được, cô suy nghĩ được vài giây thì mở miệng ra đáp lời lại với cô ta:

" Chính xác! Tôi chính là loại nữ nhân đi quyến rũ đàn ông đó thì sao? Dáng vẻ, cơ thể của tôi xấu đó thì sao? Còn đỡ hơn người có sẵn mà không biết tận dụng thì chỉ được coi là loại não tàn! Mà ở đây, cô nghĩ cô và tôi ai là chủ? Dám lên mặt với tôi, cô đúng là không biết trời cao đất dày!"

Cô hầu kia nghe được tức đỏ mặt đến nghẹn lời, nhưng vẫn cố gắng cười to, vang lên vài lời chế giếu:

" Tôi vượt quyền thì sao? Cô nghĩ rằng, thiếu gia sẽ đứng về phía cô? Cô nghĩ cô sẽ ở lại đây được bao lâu chứ! Loại kỹ nữ đàng điếm không biết sống chết!"

Nếu là một con người khác, có lẽ người đó sẽ bị những lời này mà chọc cho tức giận, nhưng người đang đối đáp lại chính là cô, cô cảm thấy mình đã chọc tức được cô hầu láo xược kia thì tâm trạng cảm thấy có một chút vẻ vang! Cô chỉ nhếch mép cười rồi lặng lẽ bước đi!

Nhưng cô hầu kia sao lại có thể để mọi chuyện xảy ra như thế này được chứ! Lại thấy người trước mặt không tức giận mà ngó lơ mình, lý trí của cô ta như bị ngọn lửa tức giận thiêu đốt!

Cô chạy nhanh đến trước mặt giơ tay lên định tát Lâm Gia Nguyệt một phát nhưng Lâm Gia Nguyệt vốn dĩ đã lường trước được điều này, vốn dĩ định đưa tay lên bắt lấy cánh tay này lại .

Bất ngờ, có một bàn tay thô ráp to lớn của một người nam nhân đã giúp cô chặn đứng cánh tay kia

Ngước nhìn lên, mặt cô bỗng cảm thấy hoảng hồn, mà ngay cả cô hầu kia tay cũng đã run lên!

Trời ơi! Hóa ra là cái tên Hà Lăng đáng chết này cứu cô!

Sức lực nam nữ vốn khác biệt nhau nên mặc dù Hà Lăng ném cánh tay cô hầu không nặng lắm nhưng cũng đủ khiến cho cô ta đau rát mà khẽ rên lên!

Cô ta biết mình làm sai thì vội quỳ xuống, van xin:

" Thiếu gia tôi thật sự xin lỗi, tôi không nên ra tay với cô tiểu thư kia! Nhưng là do cô tiểu thư kia vốn quá quắt đã gây sự với tôi trước! Tôi không kìm chế được nóng giận, xin thiếu gia tha tội, nhà tôi còn có người thân ốm yếu!"

Thật đúng là giảo hoạt! Ngay cả khi đến bước đường cùng, cô ta vẫn còn nghĩ cách đổ hại cho cô! Thật đúng là khiến cho người ta nực cười!

Hà Lăng làm việc, chinh chiến trên thương trường bao nhiêu lâu vốn dĩ đã nhìn ra một màn giả vờ yếu đuối của cô hầu không biết trời cao đất dày kia! Nhưng chính là anh cũng muốn xem thái độ của cô như thế nào nên cố tình mở miệng hỏi;

" Là em gây sự trước sao? Mới đến nhà tôi đã không biết khách khí rồi hả!"

Cô nhìn thấy một màn giảo hoạt của anh thì bất giác cười to:

" Anh không phải vốn dĩ là đã nhận ra vấn đề rồi sao! Tôi và anh cùng đều là thương nhân! Anh nghĩ có thể dùng cách này thử tôi sao? Thật đúng là ấu trĩ!"

Anh ta nghe những lời này không những không tức giận lại thấy vô cùng thú vị, hai tay anh giả vờ giơ lên cao;

" Là tôi thua, em lợi hại! Được chứ!"

Sau đó anh nhanh chóng ra lệnh cho vệ sĩ nhốt cô hầu vào một phòng tối, và ngay cả những người ngoài cuộc đang nhìn vào cũng thật rối rắm, khó hiểu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.