Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 7: Nhã nhặn và Lạnh nhạt




Nam Cung Thiển Trang trôi lơ lửng ở trong hồ băng, nước sông lạnh lẽo kích thích đầu óc của cô, cái giá buốt làm cho đại não đau đớn như thể bị xé rách, cảm giác hít thở không thông đè nén khiến phổi của cô dường như muốn nổ tung, từ từ buông xuôi không giãy giụa nữa, trôi giạt dập dềnh, dường như thấy từ phía chân trời xa vời, Bách Lý Ngọc đang nở nụ cười nhàn nhạt, vươn tay về phía cô, thần chí dần dần tan rã.

Mạc Vấn hồi hộp nhìn Nam Cung Thiển Trang đẩy cái vật đang trôi nổi kia ra xa, thì thở phào nhẹ nhõm, đến khi trông thấy Nam Cung Thiển Trang bất động, trái tim vừa thả lỏng của hắn lại thắt chặt trở lại, tiếp theo thấy cô từ từ chìm xuống, không thấy bóng dáng nữa, lại hốt hoảng nhảy xuống cứu người, nhưng bị Sở Mộ Cẩn ngăn lại.

"Ngươi mau đi gọi người tới đi !" - Sở Mộ Cẩn âm trầm nhìn Nam Cung Thiển Trang biến mất trong tuyết hồ, liền nhảy xuống.

Sau một khắc, trước mắt chợt lóe lên bóng dáng màu trắng, ‘ùm’ một tiếng, nam tử đã lặn xuống nước, vớt Nam Cung Thiển Trang thần trí đang mơ hồ đi lên.

Chiếc mặt nạ trắng bạc in hằn vết mờ nhuộm lớp sương mỏng, con ngươi hẹp dài giống như cái rét lạnh của Tuyết Sơn, băng lạnh đóng kết đã ngàn năm, những giọt nước chảy xuôi xuống theo hình dáng hoàn mỹ, dọc theo chiếc cằm nhỏ chảy xuống giữa cổ gáy, một bộ áo trắng ẩm ướt nhăn nhúm dính sát vào trên người, vẫn không hao tổn chút nào tới phong cách lạnh lùng kiêu ngạo.

Lòng bàn tay liên tục không ngừng truyền nội lực vào trong thân thể đang đông cứng của Nam Cung Thiển Trang, ôm lên bờ, đôi tay kết lại đè ở bụng, đè ép ra nước đục, thấy hơi thở của cô thoáng ổn định, chân mày nhíu chặt mới khẽ giãn ra.

"Chủ tử !" - Mạc Vấn thấy chủ tử mất tích đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc kêu thành tiếng.

"Mạc Vấn, trở về lãnh phạt !" - Môi mỏng đang mím chặt khẽ nhếch lên, dừng một chút, dịu dàng ôm lấy Nam Cung Thiển Trang, đáy mắt đột nhiên lướt qua một tia sắc bén lạnh lùng: "Ban bố mệnh lệnh xuống dưới: lùng bắt phản đồ Mạc Ưu, nếu có phản kháng, giết ngay tại chỗ !"

"Dạ!" - Mạc Vấn chợt rùng mình rét lạnh, chuyện này chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.

. . . . . .

Nam Cung Thiển Trang mê man, giãy giụa trong bóng tối,chân mày nhíu chặt lại, giấc ngủ vô cùng không yên ổn.

"Không... không được ——" đôi tay quơ quào lung tung, mồ hôi lạnh ướt toàn thân, hoảng hốt ngồi bật dậy, đột nhiên mở mắt ra, trông thấy gương mặt phóng đại của Bách Lý Ngọc ngay trước mắt, sắc mặt trắng nhợt, ngơ ngác đưa tay chạm vào mặt nạ của y, lẩm bẩm nói: "Vì sao mà huynh biến thành quỷ rồi cũng không bỏ qua cho ta vậy ?"

Nam Cung Thiển Trang đau khổ, cô nhớ trước lúc mất đi ý thức, thấy Bách Lý Ngọc mỉm cười đưa tay về phía cô, dẫn cô đi nha.

Bách Lý Ngọc hơi ngẩn ra, ngay sau đó mặt mày giãn ra, thanh nhã nói: "Trên thiên đường quá cô đơn trống vắng, ta chỉ thân mật với nàng, tất nhiên muốn mang nàng theo rồi !"

Nam Cung Thiển Trang khóc không ra nước mắt, thật ra thì cô có thể đốt rất nhiều hình nộm mỹ nhân cho y mà, y có thể thả cô trở về được không hả ?

"Cái người này lòng dạ hiểm độc, phải xuống Địa ngục mới đúng, sao có thể lên Thiên đường được hả ? Chẳng lẽ quy củ thay đổi, người tốt xuống Địa ngục sao ?" - Nam Cung Thiển Trang bất ngờ phát hiện, có lẽ chết cũng tốt, yên yên tĩnh tình, có một người quen hầu ở bên cạnh, sẽ không có cảnh ngươi lừa ta gạt.

". . . Đó là nhờ hồng phúc của nàng, quỷ sai quỳ gối dưới sắc đẹp của nàng, phá lệ khai ân!" - Bách Lý Ngọc hơi suy tư, nghiêm túc nói như thật.

Nam Cung Thiển Trang trợn trắng mắt, bỗng nhiên, thấy Lãnh Sương bưng khay đi vào, mắt trợn tròn."Trời ơi, sẽ không phải là ngay cả người hầu bên cạnh cũng đưa tới chứ ?" - Quá kinh khủng, tên này lòng dạ hiểm độc, mình không sống được thì người khác cũng đừng hòng sống, quá bi thống rồi, đời sau nhất định phải cách y xa thật xa.

Bách Lý Ngọc mím môi, trên mặt là nét nhẹ nhõm không thấy rõ, khẩn trương nhìn Nam Cung Thiển Trang, sợ cô nàng bị ngâm ở trong nước đá, đầu óc hư hỏng rồi.

"Không đúng !" - Nam Cung Thiển Trang kinh hãi nhảy dựng lên, sờ cổ họng nói: "Nếu như mà ta thật sự đã chết, hẳn sẽ không có tri giác mới đúng, vì sao cổ họng của ta nóng như lửa đốt, nói chuyện thì đau giống như đao cắt vậy ?" - Đầu cũng nhức kịch liệt, chẳng lẽ người này lại đang lừa gạt cô sao?

Lãnh Sương nhìn chủ tử chợt mụ mị, không hiểu cô nàng nói cái gì mà sống với chết hay không, bưng chén đi tới, đặt ở trên tay Bách Lý Ngọc: "Chủ tử, ngài đã ngủ mê hai ngày một đêm, ăn chút đồ trước đã !"

Ngủ mê ?

Nam Cung Thiển Trang nắm bắt được trọng điểm, hơi híp mắt, liếc xéo Bách Lý Ngọc, "Huynh lại lừa gạt ta!"

"Đại phu nói tâm tình của nàng không nên kích động, ta thấy nàng mê muội trong đó, phối hợp với nàng thôi mà !" - khóe miệng Bách Lý Ngọc cong lên một nét cong nhẹ, múc ít cháo thổi nguội, đưa tới khóe miệng của Nam Cung Thiển Trang, mở miệng nói: "A !"

Nam Cung Thiển Trang bị mê hoặc hé miệng, cho đến khi trong miệng có vật dị thường mới kinh ngạc hồi hồn, nhìn thấy hai con ngươi phóng đại, nháy mắt, tức giận đẩy Bách Lý Ngọc ra, nhưng Bách Lý Ngọc động tác nhanh hơn, một tay ấn cái gáy cô nàng, không chịu lùi bước, đầu lưỡi đánh tới, đẩy chút cháo vào trong miệng Nam Cung Thiển Trang, rồi mới rời khỏi.

Nam Cung Thiển Trang thấy y buông ra, một miếng cháo chẹn ở trong cổ họng, cảm giác buồn nôn xông tới, thế là nôn ọe, ói toàn bộ ra trên đất.

Sắc mặt Bách Lý Ngọc tối sầm lại, cô chê y bẩn sao ?

"Huynh làm gì thế hả ? Đút cháo thì thôi, tự nhiên lại dùng. . . Dùng miệng !" - Nam Cung Thiển Trang nôn khan một hồi, cổ họng đau đớn như bị xé rách, tức giận nhìn y chằm chằm, đẩy cháo chẹn họng cô rồi, thiếu chút nữa thì bị sặc chết!

"Không phải nàng mời mọc ta làm như vậy sao ?" - Bách Lý Ngọc nhíu mày.

Nam Cung Thiển Trang cực kỳ tức giận. Cô đã nói vậy ư ? - "Đừng đánh trống lảng, thời điểm nào ta bảo huynh dùng miệng đút hả ? Không buồn nôn hay sao ?"

"Nàng hé miệng, không phải muốn mời mọc sao ?" - Bách Lý Ngọc khẽ thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ làm như bị hàm oan.

Nam Cung Thiển Trang hơi khựng lại, nhìn vẻ mặt Bách Lý Ngọc mờ mịt, thật sự chỉ muốn nhào tới cắn chết y ! Cầm cái gốilên đập vào đầu y, tức giận gầm nhẹ: "Huynh chết đi!"

Bách Lý Ngọc nhận lấy cái gối, đặt ở sau lưng cô nàng, cưng trìu nhìn cô, cười thích thú, nói: "Người nào đó không đành lòng mà tự tử vì tình, ta nào dám chết ?" - Nghĩ đến lúc y ra khỏi Tuyết Sơn, thấy cô chìm xuống hồ tuyết, trái tim như bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ nắm chặt lại, đau đớn đến nỗi hít thở không thông.

Cái mặt dày mo của Nam Cung Thiển Trang không có tiền đồ phiếm lên chút đỏ hồng, một khắc kia, lại lầm tưởng tuyết khối là y, hoàn toàn xuất phát từ bản năng nhảy xuống, không muốn y chết, nhưng cô không hiểu rõ vì sao không muốn y chết.

"Toàn bộ bạc của ta được gởi ở chỗ người nào đó, huynh chết, ta tìm ai để đòi đây ?" - Nam Cung Thiển Trang bĩu môi, thật hối hận vì đã nhảy xuống, bị giễu cợt, còn mình thì khốn khổ mang vạ.

Ánh mắt Bách Lý Ngọc sa sầm, khóe miệng lộ ra nhàn nhạt nét châm chọc, tâm tình giống như bầu trời đang quang đãng, thoáng chốc sấm sét đã vang dội, mây đen che kín.

"Nàng có nghĩ tới vì sao phải xả thân cứu ta không ?" - Bách Lý Ngọc không cứng không mềm hỏi, rồi lại như có vẻ có chút cương quyết,làm cho không một ai có thể trốn tránh được.

"Huynh đã cứu ta nhiều lần như vậy, ta báo đáp ân tình, cũng không có việc gì cả !" - Nam Cung Thiển Trang trong lòng bối rối, có gì đó khác lạ mới vừa mạnh mẽ xông lên đã bị cô bóp chết, không dám đụng chạm vào, để làm rõ.

Cô sợ nếu cùng với Bách Lý Ngọc, quan hệ của hai người một khi bị phá vỡ, biến chất, lúc quay trở lại không còn tình cảnh tùy ý mà tranh tranh cãi cãi ầm ĩ, cho nên mới hoảng loạn, trốn tránh.

Không thể phủ nhận, Bách Lý Ngọc chiếm cứ vị trí rất quan trọng ở trong lòng của cô, từ khi cô tới chốn dị thế này, y là người đầu tiên bảo vệ cô, vô điều kiện trợ giúp cô, cho cô rất nhiều sự ấm áp, cô cực kỳ lệ thuộc vào y.

Chính là bởi vì quý trọng, cho nên mới sợ mất đi!

"Ân tình ?" - con ngươi Bách Lý Ngọc sáng như ban ngày, không che giấu nổi vẻ thất vọng, nắm thật chặt chén muỗng trong tay, hít sâu một cái, từng miếng từng miếng cháo được đút cho ăn xong, tỉ mỉ dịu dàng lau sạch khóe miệng cho cô, đứng quay lưng, nói: "Không còn cái khác sao ?"

Nam Cung Thiển Trang đè nén trái tim đang thít chặt, cắn răng, gật đầu nói: "Không còn cái khác !"

Yên lặng hồi lâu, cũng chưa có ai trong hai người đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này, cuối cùng, vẫn là Bách Lý Ngọc lên tiếng trước tiên.

"Nàng bệnh nặng mới vừa tốt lên, hãy nghỉ ngơi trước đi !" - Bách Lý Ngọc trong ánh mắt không gợn sóng không gợn gió, xoay người, đỡ Nam Cung Thiển Trang nằm xuống, giúp cô nhấc chân lên, thu dọn xong mới rời đi.

. . . . . .

Nghỉ ngơi mấy ngày, tinh thần Nam Cung Thiển Trang tốt hơn hẳn. Sở Mộ Cẩn đã tới thăm một lần, rất không khéo, lúc đó cô nàng đang nghỉ ngơi, Sở Mộ Cẩn ngồi chốc lát ở bên trong phòng rồi rời đi, còn Bách Lý Ngọc bận rộn bàn bạc phương án xử lý nạn lụt, chỉ khi dùng bữa lại đến chăm cho cô. Buổi tối lúc cô đã ngủ thiếp đi, y mới trở về nhà, khi cô tỉnh lại, y đã đi ra ngoài.

Nam Cung Thiển Trang cảm thấy có cái gì đó rất không đúng, kể từ sau lần chia tay không vui đó, thái độ Bách Lý Ngọc chợt biến chuyển, không hề có hành động thân mật với cô nữa, chỉ chăm sóc như là huynh trưởng, không trêu ghẹo chơi đùa cùng với cô.

Nhìn chiếc sập được sửa soạn gọn gang, giữa hai hàng lông mày của Nam Cung Thiển Trang nhẹ nhiễm một mảng sầu nhạt, dường như y không còn nghĩ biện pháp, tìm cách lấy đủ các loại cớ để ngủ chung một giường cùng với cô nữa.

Xóa tan đi cảm giác mất mác trong lòng, lẩm bẩm tự hỏi: Chẳng lẽ sai rồi sao?

Mặc kệ cô có trốn tránh hay không, quan hệ giữa cô và Bách Lý Ngọc đã xảy ra biến chuyển, y dường như theo đúng mong muốn của cô, làm tròn bổn phận của một sư thúc, không có bất kỳ sự quá phận nào hết.

"Chủ tử, hôm nay đến tiền sảnh dùng bữa !" - Lãnh Sương đang cầm một xấp xiêm áo đi tới, đặt ở bên cạnh Nam Cung Thiển Trang, giúp cô trang điểm.

"Sao không dùng bữa ở phòng này ?" - Nam Cung Thiển Trang không hiểu, thời gian mấy ngày tới Hồng Thành này đều là bưng đến phòng để dùng bữa, chẳng lẽ hôm nay là ngày đặc biệt?

"Vương gia đang chiêu đãi Trần viên ngoại, muốn ông ta quyên tặng một khoản bạc xây dựng đê đập, người cũng phải tham dự !" - Lãnh Sương liếc mắt nhìn chủ tử, cảm thấy mỗi lần Đại Chủ Tử ở cũng sẽ chọc giận chủ tử, chủ tử mặc dù tức giận, nhưng là thích thú, mấy ngày nay khí áp quanh thân Đại Chủ Tử hạ hấp, số lần đến thăm chủ tử ít đi, canh giờ ngắn, không giống như thường ngày chỉ hận không được cả ngày kề cận với chủ tử - "Chủ tử, người và Đại Chủ Tử cãi nhau sao ?"

"Ai thế ?" - Nam Cung Thiển Trang nghi ngờ hỏi, bọn họ còn có Đại Chủ Tử ư?

"Chính là tướng gia đó !" - trên vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Sương có chút xấu hổ, đem cái từ tướng gia mà bọn họ bí mật gọi, hô to lên.

Nụ cười trên mặt Nam Cung Thiển Trang bỗng cứng đờ, ngay cả bọn họ cũng nhìn ra là không được bình thường ? Việc này rõ ràng đến thế sao?

"Không có !" - Nhỏ giọng trả lời.

"Thuộc hạ còn tưởng rằng to tiếng cơ đấy !"

Hai người cùng nhau đi đến tiền sảnh để chiêu đãi mấy vị quan huyện cùng viên ngoại địa phương, điều khiến Nam Cung Thiển Trang lườm nguýt chính là cô gái ngồi ở bên cạnh Bách Lý Ngọc, bộ dáng xinh đẹp, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, thẹn thùng trò chuyện cùng Bách Lý Ngọc. Mà Bách Lý Ngọc vẻ mặt nhu hòa, kiên nhẫn nghiêng tai lắng nghe, trên mặt có nụ cười thản nhiên, cho nên trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Ánh mắt quét qua Bàn Bát Tiên (bàn vuông mối cạnh ngồi được 2 người), chỗ ngồi bên cạnh Bách Lý Ngọc vốn là giữ lại cho cô lại bị nàng kia chiếm đi, ngồi bên phải là Sở Mộ Cẩn, sau đó là quan huyện, theo thứ tự sắp hàng xuống, chỉ có giữa hai viên ngoại có một ghế trống, đối diện với Bách Lý Ngọc.

"Trang nhi, thân thể có khỏe hơn chút nào không ?" - Sở Mộ Cẩn thấy Nam Cung Thiển Trang ngồi xuống, ánh mắt lưu luyến dừng ở trên mặt cô, ân cần hỏi han.

Mấy vị khách thấy Nhiếp Chính vương vẻ mặt tha thiết hướng về phía một cô gái, cùng nhau nhìn tới, hai mắt Trần viên ngoại tỏa sáng, hỏi "Vị tiểu thư này là…?"

"Tiểu thư dòng trưởng phủ Vinh Quốc Công !" - Sở Mộ Cẩn tinh tế trả lời , không nói là phủ tướng quân, cũng không nhắc tới phủ hữu tướng, nhưng cũng tìm không ra sai sót.

Trong lòng mọi người cân nhắc một hồi, đối với Nam Cung Thiển Trang cũng khách khí rất nhiều.

"Trang tỷ tỷ, tại sao cô phải tới địa phương đang gặp hoạ này?" - Trần Linh hơi nóng tình hỏi, như ngọc thạch đen trong mắt của cất giấu một tia địch ý.

Nam Cung Thiển Trang thu hết tất cả vào trong mắt, cô gái này xem cô như tình địch, tầm mắt nhìn về phía Bách Lý Ngọc, y đang rũ mắt uống trà, giống như việc không liên quan đến mình. Đôi mắt có vẻ u ám, trong một khắc liền thu lại vẻ luống cuống, khéo léo cười nói: "Ta đắc tội với người không nên đắc tội, cho nên tới đây chuộc tội !" - Nói xong, nghịch ngợm nháy mắt.

Trần Linh Nhi che miệng cười duyên, làm như vô tình hỏi "Là Cẩn ca ca sao ?"

Nam Cung Thiển Trang mím môi, chỉ cười không nói.

"Bổn vương nào dám, lấy lòng nàng ấy còn không kịp nữa đấy !" - Sở Mộ Cẩn dưới đáy mắt lạnh băng thoáng qua vẻ đau đớn, khổ sở ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.

"Hả? Vậy xin chỉ giáo cho ?" - Trần Linh Nhi hình như hăng hái hơn, đôi mắt sáng trong tò mò nhìn Sở Mộ Cẩn.

"Bổn vương tự tiến cử thành vị hôn phu dự tuyển của nàng, Trang nhi nhìn không thuận mắt, ngươi nói có phải Bổn vương không muốn lấy lòng nàng, chiếm lĩnh tiên cơ?" Sở Mộ Cẩn nửa thật nửa giả nói, mọi người đi theo phụ họa mấy câu.

Trong đó mấy phần thiệt giả, trong bụng mọi người có thể suy đoán một hai phần, mà những người ngồi ở đây đều là những kẻ thành tinh, giỏi nhất là xem nhan xét sắc, kết luận được vị trí của Nam Cung Thiển Trang ở trong suy nghĩ của Sở Mộ Cẩn, bèn rối rít lấy lòng.

Nam Cung Thiển Trang không yên lòng, cười tươi ứng phó, ánh mắt như có như không nhìn chằm chằm nam tử một thân áo trắng, nhưng từ khi vào tiệc y chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái nhìn qua nhìn lại, cũng không đưa ánh mắt nhìn về phía cô.

. . . . . .

Thời gian qua đi mấy ngày, Nam Cung Thiển Trang đều nhìn thấy Trần Linh Nhi đi theo bên cạnh Bách Lý Ngọc, Bách Lý Ngọc vẫn như cũ, cứ theo lệ thường khi dùng bữa sẽ đến thăm cô, bất đồng là Trần Linh nhi cũng ở cùng.

Nam Cung Thiển Trang cảm thụ sâu sắc cần phải kiểm điểm lại, cảm nhận thấy mấy hôm nay bọn họ coi như là đang chiến tranh lạnh, lúc trước đều là Bách Lý Ngọc tìm cô, vậy thì lần này cô liền đi tìm y làm hòa.

Nhưng mà vẫn không tìm được cơ hội, dù không phải có việc bận rộn, thì chính là bên cạnh đang có người khác, buổi tối muốn hàn huyên một chút, cả người y mệt mỏi, dính lên giường liền chìm vào giấc ngủ.

Đang lúc Nam Cung Thiển Trang suy nghĩ lấy cớ gì để hẹn Bách Lý Ngọc ra ngoài mà nói chuyện thật tốt, lại nhìn thấy Bách Lý Ngọc ngược sáng bước đến, sau lưng không có những người khác đi theo.

"Trần Linh Nhi đâu ?" - trong lòng Nam Cung Thiển Trang có chút kích động, nhưng trên mặt không có nét biểu cảm dư thừa nào cả.

"Nàng ấy đi chợ rồi !" - Bách Lý Ngọc lạnh nhạt nói, ngón tay thon dài sạch sẽ vuốt ve sống mũi, xua duổi cái mệt mỏi.

Nam Cung Thiển Trang cảm thấy hụt hẫng, là vì có chuyện nên mới không mang đến sao ? Nhìn đáy mắt y có tia máu, cười yếu ớt nói: "Ta giúp huynh vuốt mấy cái nhé!" - Nói xong, đứng dậy đi tới phía sau người Bách Lý Ngọc.

"Không cần !" - Bách Lý Ngọc vẫn không nâng mắt lên, cự tuyệt.

Nụ cười trên mặt Nam Cung Thiển Trang từng chút từng chút biến mất, nhè nhẹ cắn lấy môi, ngón tay móc vào nhau, hỏi "Huynh đang tức giận à?"

"Hả ?" - Bách Lý Ngọc nghi ngờ giương mắt lên, mặt mày lạnh tanh, ngay sau đó, khẽ cau mày, chỉ vào thức ăn tinh sảo trên bàn - "Nhanh ăn đi, sắp nguội lạnh rồi!" - Dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Ngày mai nàng lập tức hồi kinh, nếu nàng không muốn ở tại Tướng phủ, ta sẽ mua một căn nhà riêng cách Linh Lung Các xa mấy dặm, nàng có thể chuyến đến đó!”

Nam Cung Thiển Trang không dám tin nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, đây là t có niềm vui mới, chê cô chướng mắt sao ? Cho nên mới đuổi cô đi ?

"Chừng nào thì huynh mua ?" - Nam Cung Thiển Trang miễn cường hé ra một chút ý cười, cầm chiếc đũa gắp thức ăn, nhưng không có khẩu vị.

"Mấy ngày sắp tới !"

Trái tim Nam Cung Thiển Trang chìm đến đáy vực sâu, khóe miệng chát chát, xem ra y thật sự cùng Trần Linh Nhi đồng tình hợp ý rồi, vì sao trong lòng lại thấy ê ẩm, đau nhói giống như bị nghiền nát vụn, rất khó chịu ?

"Được!" - Nam Cung Thiển Trang gật gật, cúi thấp đầu, dùng sức bới một miệng cơm lớn đặt ở trong miệng, thấy nhạt như nước ốc.

Đôi mắt đẹp sáng ngời của Bách Lý Ngọc chợt tối tăm, hiện lên chút chế giễu, cũng không mở miệng nữa.

. . . . . .

Xế chiều hôm đó, Nam Cung Thiển Trang để lại mấy chữ, kể cả khế ước mua bán nhà cũng đặt lên bàn, mang theo Lãnh Sương hồi kinh, những đồ của Tướng phủ một cái cô cũng không cầm, cũng không trở về trạch viện của Bách Lý Ngọc, vào ở thẳng tại Linh Lung các.

"Chủ tử, Lục Y rất nhớ người !" - Lục Y nhào lên ôm Nam Cung Thiển Trang, sờ sờ gương mặt của Nam Cung Thiển Trang, đau lòng nói: "Chủ tử, người gầy đi!"

"Nha đầu chết tiệt này, ngươi tăng thêm mấy ký thịt thì có!" - Nam Cung Thiển Trang đem mặt của mình từ trong móng vuốt của Lục Y giải cứu ra, ỉu xìu cười ra tiếng, sự mệt mỏi toàn thân rã rời khi đi đường đều tiêu tán.

"Oa, thật sự có hiệu quả ư ? Ta bỏ ra ba mươi lượng bạc học bí quyết tăng vòng ngực của Nhai tú bà, xem ra rất có trị giá !" - hai mắt Lục Y tỏa ra ánh sáng, đôi tay ôm lấy ngực.

Nghe vậy, Nam Cung Thiển Trang cảm thấy một hồi nhức nhối, ba mươi lượng bạc đổi một bí quyết ?!

"Lục Y, chủ tử mặc dù rất không muốn nói cho ngươi biết, nhưng mà không thể không nói, thịt của ngươi đều ở trên mặt và hông, hình dạng chỗ khác không có một chút to lên, thậm chí. . ." - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang đưa ánh mắt quỷ dị nhìn về phía bộ ngực của nàng ấy nói: "Có chút rút lại !"

Lục Y bị đả kích lớn, thét lên muốn đi tìm tú bà đòi bạc, Nam Cung Thiển Trang nhanh tay lẹ mắt kéo lại, nghiêm mặt nói: "Ngươi nghĩ quá đơn thuần rồi, bạc vào trong túi còn đào được ra ngoài sao ? Ngươi nghe chủ tử nói, giúp chủ tử mua trạch viện có phong cảnh hữu tình, chủ tử bảo đảm làm cho ngươi chỗ nên lồi sẽ lồi, nên mảnh sẽ mảnh!"

Lục Y nghe vậy, tin là thật, lời nói của chủ tử là chân lý, tuyệt đối đáng tin, liền vội vàng đi tìm nhà cửa.

"Chủ tử, cô thật sự có bí quyết sao ?" - Lãnh Sương nhìn Lục Y vui sướng rời đi, nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Đứa nhỏ này, nói ra thì nàng ấy cũng không cần đơn thuần như vậy chứ !" - Nam Cung Thiển Trang lắc đầu mà thở dài, nhìn Lục Y biến mất ở cửa, nói ra lời rất thành khẩn: "Ta đây là lời nói và việc làm đều rất mẫu mực, học một bài học nguyên tắc sinh tồn là không nên đễ dàng mắc lừa nghe lời của người khác, tương lai còn dài phải có tâm nhãn. Nếu không, chỉ thuyết giáo lý thuyết suông, nàng ta sẽ không để vào trong lòng !"

Dứt lời, khóe miệng Nam Cung Thiển Trang lộ ra nụ cười âm hiểm. Con bà nó, nếu nàng thật sự biết Bách Lý Ngọc ghét bỏ ngực của nàng, sớm đã tẩm bổ để có ngực bự, ngày nào đó giết nam nhân kia chết ngạt.

Nghĩ đến Bách Lý Ngọc, vẻ mặt Nam Cung Thiển Trang chợt ủ rũ, toàn thân nhức mỏi ngã xuống giường, trong đầu hiện lên y đứng nghiêng người, nhè nhẹ nghiêng người, kề vào lỗ taiTrần Linh Nhi mà thủ thỉ một hồi, cảm thấy cực kỳ chói mắt!

Kéo chăn lên che đầu, lăn qua lộn lại ở trên giường, hòng trốn tránh hình ảnh một màn tươi đẹp kia, nhưng đều vô ích.

Tức giận đứng dậy, lấy ra miếng ngọc bội trên người, nhớ tới đã lâu vẫn chưa đến ám tù, trực tiếp nhảy ra cửa sổ, đi về hướng thiên lao.

Quen đường quen lối né tránh được thị vệ tuần tra, mở chốt, lẩn vào trong ám tù, nhìn chung quanh, thấy nhóm Bất Tử Nhân bên phải có ít đi, trong lòng chợt rung mình, xem ra Kiều Phi đẫ lấy bớt người đi rồi. Mẫu cổ của đám người bên trái này rốt cuộc đang ở trên thân người nào đây ? Đám người đã hai lần ám sát cô là ai ?

Nghiêng đầu nhìn về phía vị trí ông già trong nhà tù, nét mặt Nam Cung Thiển Trang liền sa sầm, trong mắt ông già chảy ra hai hàng huyết lệ, nghiêng dựa vào trên vách tường, hơi thở suy yếu.

"Tiền bối, tiền bối, ông làm sao vậy ?" - Nam Cung Thiển Trang lo lắng đi tới, đưa tay dò hơi thở của ông già, mắt trầm xuống, hơi thở dần dần suy yếu, hẳn nhiên là không lâu trước đó đã bị hạ độc thủ.

Ông già khẽ động, muốn mở mắt ra để nhìn thấy rõ người tới, nhưng mắt bị đâm mù, nghe được âm thanh quen thuộc, trong lòng thấy mừng rỡ, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát ra: "Ưmh ưmh. . ." Tiếng rống gọi thật chói tai.

Dưới đáy mắt Nam Cung Thiển Trang vụt thoáng qua tia rét lạnh, ngón tay ấn lên mạch tượng của ông già, lại không dò ra chút nào nội lực nào, ông ta suy yếu như vậy, chỗ nào cũng tỏ rõ võ công của ông ta đã bị phế, mục đích là không muốn ông ta mở miệng nói chuyện, để cho điều bí mật chỉ có thể thối rữa ở trong bụng.

"Ông có biết là ai đã ám hại ông không?" - Nam Cung Thiển Trang thấy trong lòng gấp gáp, không muốn ông già chết đi như thế, bỗng nhiên ý tưởng chợt lóe lên, vội vàng nói: "Ông muốn nói gì thì lấy tay viết ra đi!"

Ông già kích động thân thể cứng đờ không dễ dàng phát giác ra, sau đó quơ múa tay.

Nam Cung Thiển Trang nâng khóe mắt lên, lôi kéo tay của lão nhân để dưới đất, nhìn ông ta run rẩy viết ra một dòng chữ nghiêng ngả, đang trong lúc viết xuống chợt đứt quãng, sau đó cả người liền co quắp, trong miệng tràn ra bọt mép, mất đi tri giác.

Nam Cung Thiển Trang kinh ngạc nhìn ông ta khổ sở chết đi ở trước mặt cô, trên mặt còn giữ đường nét vặn vẹo giãy giụa khổ sở trước khi chết, từ từ teo rút với tốc độ mắt thường nhìn được, biến thành một cỗ xác khô.

Ánh mắt đờ đẫn nhìn dòng chữ chưa hoàn chỉnh chạm trên đất cứng nhắc, trong lòng hỗn độn ngổn ngang trăm mối, trong khi thoáng nhìn qua dòng chữ, mở đầu là cách viết chữ Bách, mà người mang họ chữ Bách ít lại càng ít, cô chỉ biết có Bách Lý Ngọc, ngoại trừ Bách Lý Ngọc, thì kẻ biết ám tù này chính là người thứ ba nuôi dưỡng Bất Tử Nhân.

"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, cắt đứt sự suy tư của Nam Cung Thiển Trang, kéo thần trí trở về.

Thấy cả ám tù chấn động, Nam Cung Thiển Trang nhìn bụi bặm tự trên nóc ‘lả tả’ rơi xuống, vịt rí lồng sắt của ông già nhanh chóng hạ xuống, Nam Cung Thiển Trang bỗng nhiên nhớ đến ông già đã từng nói, nếu ông ta biến mất, sẽ khởi động cơ quan, như vậy là người kia cố ý phá hủy, hay là có thể đoán ra hôm nay cô sẽ đến, cho nên để cô chôn thân ở chỗ này ư ?

Nam Cung Thiển Trang nhếch miệng lên cười tà ác, muốn phá hủy nơi này, như vậy tất nhiên kẻ đó là Kiều Phi !

Nhanh chóng chạy đến hướng cửa ra của địa đạo, vốn là phiến đá khép hờ hạ đắp lên chiếc cửa sắt bị đóng kín. Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng. Tại sao bây giờ lại không ra được ?

Đây là lối ra duy nhất trong ám tù, giờ bị đóng kín, vậy cô phải chờ chết sao ?

Đáy mắt thoáng qua ngoan tuyệt, vận mười phần công lực đánh tới cửa sắt, nhưng thiết bản chấn rung động mấy cái, lại trở về yên ổn, ngược lại công lực dội ngược lại lên trên người cô, nhất thời nội tạng như rung lên, khí huyết cuồn cuộn, khóe miệng tràn ra máu tươi, theo khóe miệng nhỏ xuống.

Nam Cung Thiển Trang ánh mắt lẫm liệt, che ngực, nhìn cánh cửa sắt, đáy mắt thoáng qua chút không cam lòng, nhưng, ám tù dần dần sụp đổ, lồng sắt Bất Tử Nhân chậm rãi sập xuống.

Sàn nhà nứt ra, thành hình cái phễu hình ở giữa xoắn vặn lún xuống. Nam Cung Thiển Trang cắn chặt miệng, không cam lòng nhặt lên một tảng đá ném xuống, nhằm dò xét phía bên trong, chỉ chốc lát sau, hòn đá rơi vào phát ra âm thanh nặng nề ‘đông’ một tiếng, ánh mắt Nam Cung Thiển Trang sáng lên, đúng vậy, bọn họ thiết kế cơ quan, chỉ là phòng ngừa ông già trốn thoát, nhưng nếu muốn kéo theo hao tổn Bất Tử Nhân, đó là điều không thể, lối ra duy nhất chính là tìm đường sống trong cõi chết.

Nam Cung Thiển Trang quyết định đánh cuộc một lần, giẫm chận nhảy lên lồng sắt của Bất Tử Nhân, theo nó chầm chậm chìm xuống.

Cảm nhận được ở bốn phía cát bụi vọt tới bao quanh bắp chân của cô, từ từ chất đống, đột nhiên lồng sắt không còn hạ tiếp xuống nữa, Nam Cung Thiển Trang cảm thấy kinh sợ, chẳng lẽ người nọ cũng đoán được sẽ có người chạy trốn theo lồng sắt, vì thê mới thiết kế thành lồng sắt cao hơn cửa ra, phá hỏng cửa ra vào sống còn của cô ?

Thời gian cấp bách không còn kịp để cho cô ngẫm nghĩ nữa, cát bụi đã tràn qua thắt lưng, Nam Cung Thiển Trang muốn bò lên, nhưng dưới chân như có một loại lực hấp dẫn, khiến cô không thể động đậy.

Con mẹ nó, thật sự muốn cô chết ở nơi này sao ?

Nam Cung Thiển Trang vẻ mặt bi phẫn, trong lòng không ngừng mắng Bách Lý Ngọc, nếu không phải tại cái gã đáng chém ngàn đao ấy, cô cũng không chạy đến nơi này chịu chết.

Nghĩ đến cô cứ như vậy bi thảm chết đi, Bách Lý Ngọc này hàng ngày chung sống cùng người đẹp, hốc mắt cay cay, giống như rơi xuống bụi bậm đập vào mắt vành mắt, nước mắt trong nháy mắt rớt xuống.

Sự không cam lòng bành trướng trong lòng Nam Cung Thiển Trang, nhu cầu muốn sống khơi dậy mãnh liệt, hai tay chống ở hai bên nghiêng về sàn nhà, dùng sức rút bản thân mình từ trong bùn đất ra, nhưng, chỉ hơi hơi dãn ra, mắt thấy bụi đất sắp tràn qua ngực, Nam Cung Thiển Trang đỏ ngầu mắt, cắn răng vận công đem bùn đất quanh thân đánh nát vụn, nhanh chóng nhảy ra ngoài.

Cô chưa kịp thở nhẹ một hơi, con ngươi đột nhiên co rút lại nhìn tảng đá lớn từ đỉnh đầu rơi đập.

Nam Cung Thiển Trang nín thở, quên cả phải né tránh, mắt thấy tảng đá lớn sắp nện ở trên mặt cô, nát thành bánh thịt, bỗng có một bóng trắng thoáng qua, mảnh lụa trắng quấn lên Nam Cung Thiển Trang, mạnh mẽ cuồn lên hất cô ra.

"Rầm!" – Tảng đá lớn đập xuống đất, nhanh chóng không chìm vào bùn đất, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

Nam Cung Thiển Trang có loại cảm giác như sống sót sau tai nạn, thở phào một cái, ngửa đầu nhìn lên cái động lớn trên đỉnh đầu, bóng ảnh màu trắng xuất hiện nhẹ nhàng đứng ở đó. Nam Cung Thiển Trang thấy lỗ mũi chua xót, nghẹn ngào hô: "Bách Lý Ngọc, đồ khốn kiếp, chịu bỏ qua người đẹp dịu dàng để bò ra ngoài rồi sao ? Lão nương suýt chút nữa bị ngươi hại chết. . ."

Coi như chết rồi, cô cũng sẽ không bỏ qua cho Bách Lý Ngọc, coi như y có lương tâm tới cứu cô.

"Cô nương. . ." - Quân Mặc U ho nhẹ một tiếng, giọng nói như suối nước vỗ vào đá êm tai dễ nghe.

Nhưng, rơi vào trong tai Nam Cung Thiển Trang lại thành âm thanh của ma quỷ, đột nhiên trợn tròn mắt nhìn về phía dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết, đưa tay chỉ Quân Mặc U một hồi lâu nói không ra lời, kích động hai mắt trợn ngược, rồi hôn mê.

"Thiển Thiển. . ." - Quân Mặc U cả kinh, bay hạ xuống tới đón Nam Cung Thiển Trang, đi cà nhắc bay lên trên ám tù.

Đôi mắt sáng chói như sao chăm chú nhìn người trong ngực, thở dài bất đắc dĩ. Nàng luôn làm cho không ai có thể yên tâm được.

. . . . . .

Trong đại điện tối om không có một tia ánh sáng, nữ nhân mặc hoa phục, nét mặt tinh xảo ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng, bàn tay trắng nõn cầm cây lược gỗ chải lấy tóc xanh.

Trên sập mềm, nam tử mặc cẩm bào màu đỏ thẫm đang nằm nghiêng, đôi môi thâm tím khẽ cong, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

"Không nên hả hê quá sớm !" - Nữ nhân tay chải đầu chậm lại, sắc mặt vô cảm nói. Mắt hạnh nâng lên lưu chuyển âm độc, căm hận nhìn về phía nam tử.

"Cô cô, cơ quan duy nhất ở địa lao bị đóng kín, người nói nàng ta có thể trốn ra được sao ? Cho dù là ta cũng khó chạy trốn được!" - Kiều Phi giống như không nhìn thấy sự căm hận của Du quý phi, đôi mắt âm nhu như mỉm cười nhìn lại Du quý phi, chậm rãi mở miệng: "Cô cô à, không phải là người cũng hận nàng ta sao ? Ta chỉ thay người giải quyết mà thôi, không cần phải cảm kích ta như vậy !"

Du quý phi ngẩn ra, vội vàng thu hồi sự căm hận dưới đáy mắt, sợ hãi nhìn hắn chằm chằm nói: "Nàng ta là em gái của ngươi!"

Em gái ?

Khóe miêng Kiều Phi lộ ra nụ cười giễu cợt, kiệt kiệt cười nói: "Cô cô, người già rồi, quên mất chuyện các ngươi đã làm đối với ta sao ?"

Cả người Du quý phi run lên, sắc mặt trắng bệch nhìn Kiều Phi, liên tiếp lui về phía sau nói: "Bản cung. . ."

"Người không cần phải sợ, nể tình chuyện ngươi nói cho ta biết cái chốt của ám tù, ta vẫn sẽ đối xử thật tốt với người !" - Kiều Phi vuốt vuốt bình sứ trên tay, phất tay nói: "Thưởng cô cô cho Bất Tử Nhân, nhớ, phục vụ để cho bọn họ thoải mái một chút !"

"Không, Kiều Phi, ngươi không thể làm như vậy với bản cung. Bản cung là quý phi, là cô cô của ngươi !" - Kiều Du vô cùng hối hận, bà không nên nói cho Kiều Phi biết về cái chốt của ám tù, ít nhất bà giữ lại còn hữu dụng, cho dù hận bà tới chết, Kiều Phi cũng sẽ không động vào bà.

"Dẫn đi !"

"Ngươi không thể giết ta, Kiều Phi, ngươi sẽ gặp báo ứng, chết không được tử tế, ngươi chẳng qua là kẻ đáng thương thôi, ngươi hâm mộ Ly nhi, ghen tỵ Ly nhi, nàng ta hạnh phúc hơn ngươi, ngươi vặn vẹo trong lòng không cân bằng, cho nên ngươi mới có thể giết Ly nhi, Nam Cung Thiển Trang chỉ là do ngươi lấy cớ mà thôi!"

Kiều Phi thu lại nụ cười trên mặt, vung tay, chén sứ chui vào trong miệng Du quý phi, nửa đoạn đầu lưỡi rơi xuống đất.

"A ——" - Du quý phi gào thét chói tai vang xa tận chân trời, trong con mắt hiện đầy nỗi sợ hãi, hai tay ôm mặt, ác độc quét về phía Kiều Phi, ô ô kêu lên.

"Nữa như thế nào bố cục thao túng, ngươi đều không so được Thủy Thiên Diên, sống không đấu lại, huống chi là chết rồi !" - đáy mắt Kiều Phi thoáng qua sát ý, trên mặt hiện đầy lo lắng.

"Ưmh ưmh. . ." - Kiều Du hối hận vô cùng, bà không nên đụng chạm đến điều cấm kỵ của Kiều Phi, vươn tay lôi kéo áo bào của Kiều Phi, lắc đầu cầu xin.

Con ngươi gợn sóng sôi trào, Kiều Phi một cước đá văng Du quý phi, xé rách chỗ Du quý phi vừa đụng chạm qua, âm lãnh nói: "Người yên tâm, nể tình người chăm sóc ta đã nhiều năm, ta sẽ hồi báo ngươi thật tốt, không có chút nào khổ sở !"

Thị vệ vừa nghe lời của Kiều Phi, chợt sợ hãi, đem Du quý phi thưởng cho Bất Tử Nhân. . . Quả thật sẽ không khổ sở chết. . .

"Chủ tử, Nam Cung Thiển Trang được người khác cứu ra ngoài !" - Thị vệ nhất nhất bẩm báo.

"Hả ?" - Kiều Phi trầm ngâm, như có điều suy nghĩ hỏi "Người nào?"

"Thuộc hạ không tra được thân phận của người đến, chưa từng thấy qua ở Tuyết Lâm quốc !"

"Truy tìm !" - Dứt lời, Kiều Phi lắc mình, thoáng cái liền biến mất trong màn đêm, bỏ quên ánh mắt sắc bén của Kiều Du, đi tới thiên lao, thấy cái hố trên mặt đất, ánh mắt Kiều Phi liền vụt lóe qua ý cười.

"Phá hủy!"

. . . . . .

Nam Cung Thiển Trang tỉnh lại, hoang mang nhìn khung cảnh xa lạ, hai tay chống ở bên giường, muốn rời giường, nhưng ngực truyền ra cơn đau nhói kịch liệt.

"Hự !" - Hít vào ngụm khí lạnh, chợt nhớ lại cô bị nội thương lúc ở trong ám tù, bị U mỹ nhân kích thích nên ngất đi, chẳng lẽ nơi này là nhà của U mỹ nhân sao ?

Trong lòng vui mừng, Nam Cung Thiển Trang quan sát phòng ngủ, khắp nơi là một mảng đỏ rực, màu đỏ khiến cho cô cảm thấy quen thuộc, đây không phải là khuê phòng ở phủ tướng quân lúc cô mới tới dị thế này sao ?

Bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ cô lại bị sắc đẹp làm hại, xuyên qua một lần nữa?

"Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi ?" - Lục Y hai mắt cười như trăng rằm, bưng thau rửa mặt đi vào.

Thấy Lục Y, sự hoảng loạn trong lòng Nam Cung Thiển Trang mới được dẹp yên, nghi ngờ hỏi: "Nơi này là chỗ nào ?"

"Chủ tử, đây là trạch viện do thuộc hạ thay ngươi tìm được, bố trí theo ý thích của người ở phủ tướng quân, thấy như thế nào ?" - Lục Y rất hài lòng đối với kiệt tác của mình, tự miêu tả cảnh trí đình viện.

Nam Cung Thiển Trang có chút nhức đầu, ngăn chặn Lục Y lảm nhảm, cau mày hỏi "Nam tử đưa ta tới đâu rồi ?" - Sẽ lại không chạy mất chứ ?

"Nam tử nào cơ ?" - Lục Y sửng sốt, đưa tay sờ lên trán Nam Cung Thiển Trang, lắc đầu một cái: "Cũng không còn sốt mà !"

Nam Cung Thiển Trang mặt tối sầm, tức giận hất tay Lục Y, lạnh lùng nói: "Vậy là ai đưa ta tới hả ?"

"Một tiểu cô nương đưa ngài tới !"

Nam Cung Thiển Trang thầm hận mình không có tiền đồ, tự nhiên chết hai lần trên cùng một con đường, kiếp trước là bị kích thích trực tiếp té xỉu đến cổ đại, lần này khá hơn một chút, chỉ là hôn mê.

Nhưng mà, tìm mỹ nhân đã rất lâu, cứ như vậy lại một lần nữa biến mất ở dưới mí mắt của cô, thật là một hồi hao tổn tinh thần.

"Chủ tử, ngài không sao chứ ?" - Lục Y thấy Nam Cung Thiển Trang ánh mắt ảm đạm, phờ phạc rã rượi buồn bực ở trong chăn, lo lắng hỏi.

"Không có việc gì, Bách Lý Ngọc trở lại chưa ?" - Nam Cung Thiển Trang suy nghĩ một chút, ước chừng phía bên này không có chuyện gì, cô nên nhanh chóng sớm đến Nam Chiếu, rồi sau đó tự mình đi tìm mỹ nhân, thuộc hạ của cô quá không có khuôn phép rồi.

"Hôm qua tướng gia tới, ngài vẫn ngủ mê man, liền rời đi, chỉ có cô nương cùng đi theo ở lại một đêm, sáng nay mới vừa đi !"

Nam Cung Thiển Trang không để ý ngực đau đớn, lập tức nhảy ngồi dậy, sắc mặt ủ dột, âm trầm hỏi "Cô nương kia gọi là Trần Linh Nhi hả ?"

"Đúng vậy, tính tình của cô nương kia rất tốt !" - Lục Y gật đầu tán dương, không một chút nào phát hiện ra Nam Cung Thiển Trang có vẻ khác thường.

Nam Cung Thiển Trang nghiến hàm răng vang lên ‘ken két’, Bách Lý Ngọc đáng chết, y mang nữ nhân kia tới khoe khoang với cô sao ? Lại còn mua chuộc thuộc hạ của cô nữa chứ !

"Đi, Lục Y, đến Tướng phủ cầm hết tài sản của chủ tử về !" - Nam Cung Thiển Trang ngầm hạ quyết định, về sau cách đôi cẩu nam nữ này xa một chút.

"Chủ tử, tướng gia cũng giao phó như thế, khi ngài đã tỉnh thì đến chỗ của y kiểm kê tài sản !"

Nam Cung Thiển Trang mặt đen như mực. Được, rất tốt! Thiệt thòi cho cô còn coi y như người thân, thậm chí. . . Thậm chí. . . Cổ họng bị lấp kín, cảm giác kỳ dị này vọt tới, bị Nam Cung Thiển Trang lắc đầu đánh tan, ngực hít thở không thông, buồn bực đau đã chia tay không rõ là bị thương sở trí, vẫn bị Bách Lý Ngọc làm cho tức giận.

Càng nghĩ càng hận, đứng trở dậy, tùy tiện nắm áo ngoài khoác lên, hỏa tốc hỏa lôi chạy đến Tướng phủ, một đường không trở ngại vọt tới thư phòng.

"Ầm!" - Một cước đá văng cửa, liền thấy Bách Lý Ngọc đang viết thư, Trần Linh Nhi ở bên cạnh mài mực, một màn này thật tốt đẹp ấm áp, kích thích Nam Cung Thiển Trang, sợi dây thần kinh bị kéo căng trong đại não đứt cả gốc.

"Ta tới không đúng lúc, đường đột rồi !" - Nói xong, nghênh ngang tiêu sái đi vào, trực tiếp tựa vào sập mềm.

Bách Lý Ngọc ánh mắt chợt lóe lên, tiếp tục làm công vụ."Biết rõ thì tốt !"

"Trang tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi ?" - Trần Linh Nhi nhìn Nam Cung Thiển Trang có động tác thô lỗ, cả kinh không hồi được thần, thật sự tính tình so với lúc ở Hồng Thành là một trời một vực.

"Bách Lý Ngọc, huynh đây chính là không đúng rồi, dù nói thế nào ta đã từng là vợ của huynh, mặc dù ta bỏ huynh, không làm được vợ chồng, cũng có thể làm bạn bè, kinh đô lại lớn như vậy, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, không cần thiết không phóng khoáng như thế !" - Nam Cung Thiển Trang ý vị sâu xa nói ra, rồi sau đó bày vẻ mặt áy náy nói với Trần Linh Nhi: "Linh Nhi muội muội, muội không cần quá ghét bỏ y, làm nam tử duy nhất bị ruồng bỏ ở Thương Minh Đại lục, mở ra một tiền lệ, cũng coi là một loại vinh dự, loại trừ điểm này, mặc dù trên người y không tìm được một chút xíu ưu điểm, dầu gì thân phận của y rất hoàn hảo, đi theo y thì muội cũng sẽ không bị uất ức !"

Trần Linh Nhi cảm thấy quá mức kinh thế hãi tục, nữ bỏ chồng, trăm ngàn năm qua mới nghe thấy lần đầu, sững sờ giải thích: "Trang nhi tỷ tỷ, ta không có. . ."

"Đúng, đã như vậy, mời Nam Cung tiểu thư về !" – ánh mắt không sóng không gió (tĩnh lặng), Bách Lý Ngọc đề nghị, vẻ mặt không sao cả, thu dọn công văn lộn xộn.

Nam Cung Thiển Trang hơi khựng lại, không muốn gặp lão nương, lão nương còn không chào đón ngươi đâu !

"Đem tiền bạc khế ước mua bán nhà trả lại cho ta, ngay lập tức !" - Nam Cung Thiển Trang lạnh lùng trầm mặt xuống, quên đi cơn ghen tuông nồng đặc ở đáy lòng không tản ra nổi, xoa xoa ngón cái ngón trỏ, ý bảo Bách Lý Ngọc nhanh lên một chút.

"Tiền bạc của nàng, bản tướng thay nàng mua trạch viện, cửa hàng, tiền lời coi như là tiền công của bản tướng, về phần khế ước mua bán nhà, Nam Cung tiểu thư, chẳng lẽ nàng không biết khuyết điểm lớn nhất của bản Tướng là biện lận tiền tài sao ?" - Bách Lý Ngọc khóe miệng ngậm ý cười nhè nhẹ, mắt không chớp nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang, thấy cô nàng tức giận phồng má, dưới đáy mắt thoáng qua một nụ cười.

"Ngươi ——" - Nam Cung Thiển Trang tức giận cựckỳ, đây là quang minh chính đại chiếm bạc của cô sao?

"Bách Lý Ngọc, ngươi không đem bạc, khế ước mua bán nhà trả lại cho ta, lão nương bắt ngươi đến Linh Lung Các làm tiểu quan đấy !" - Nam Cung Thiển Trang xù lông quát lên. Tiền bạc chính là mạng sống của cô, ai muốn đoạt mạng của cô, cô liền cùng người đó liều mạng!

"Ừ !" - Bách Lý Ngọc trấn định tự nhiên, không đem một chút nào sự uy hiếp của Nam Cung Thiển Trang đặt ở trong mắt, có vẻ như vô tình đưa ánh mắt quét về phía roi da vàng lấp lóe trên vách tường.

Lửa giận của Nam Cung Thiển Trang trong nháy mắt bị dập tắt, khóc không ra nước mắt nhìn chiếc roi da, cái tên đáng chém ngàn đao này đã mạ vàng chiếc roi rồi. . .

"Thôi, lão nương tự nhận xui xẻo, coi như làm thành phí giải tán tan vỡ !" - Nam Cung Thiển Trang thở dài, nghĩ đến túi tiền của mình khô quắt, một hồi nhức nhối, vuốt khuôn mặt của mình, lẩm bẩm nói nhỏ: "Công tử Hách Liên đấu giá được mười lăm vạn lượng hoàng kim, lão nương thùy mị thế này cũng không kém chứ ? Chắc hẳn có thể bán được giá cao!"

Bách Lý Ngọc dừng tay lại, thu lại vẻ mờ mịt dưới đáy mắt, nhìn Nam Cung Thiển Trang rời đi.

"Tướng gia, sao ngài không giải thích với Trang tỷ tỷ ?" - Trần Linh Nhi tự nhiên nhìn thấu vấn đề giữa Bách Lý Ngọc và Nam Cung Thiển Trang, rõ ràng trong lòng hai người đều có đối phương, lại cứ không hòa hảo nói chuyện.

Bách Lý Ngọc cười khổ, tính tình của cô nàng cố chấp, chuyện đã nhận định sẽ không thay đổi, mình ở trong lòng nàng vẫn là quan hệ trưởng bối người thân, muốn tiến thêm một bước, chỉ càng đẩy nàng ra xa, còn không bằng giữ một khoảng cách, để cho cô nàng bình tĩnh lại từ từ làm rõ.

"Tính cách của nàng ấy quá cường ngạnh !" - Bách Lý Ngọc nhẹ giọng nói ra, cả người tản ra nét cô đơn.

Trần Linh Nhi xoay tròn tròn con ngươi, kinh hãi nói: "Nhưng Trang nhi tỷ tỷ sẽ không thật sự đi bán thân chứ ?" - Thấy Bách Lý Ngọc vẫn bất động như cũ, lải nhải lẩm bẩm nói: "Nữ hài tử đang bực bội lên rất dễ dàng làm ra chuyện không lý trí, ngộ nhỡ Trang nhi tỷ tỷ làm ra chuyện hồ đồ thì làm thế nào ? Cẩn ca ca lại tâm tâm niệm niệm nhớ thương Trang Nhi tỷ tỷ !"

Dứt lời, liền nhìn thấy một bóng trắng thoáng vụt qua, đã không thấy bóng dáng Bách Lý Ngọc nữa.

Nam Cung Thiển Trang trở lại trạch viện, liền thấy Lãnh Ngôn ở tiền sảnh, đi lên hỏi "Có tin tức gì sao ?"

"Chủ tử, có thuộc hạ ở Thái Bạch Lâu nhìn thấy nam tử như ngài miêu tả. . ." - lời Lãnh Ngôn còn chưa dứt, đã thấy chủ tử nhanh chóng chạy vào sương phòng, truyền ra trận trận tiếng cười âm hiểm, nhất thời đầu đầy mồ hôi, hắn muón nói còn chưa xác định có phải là người kia hay không.

Nam Cung Thiển Trang không nén được hưng phấn, nơi nào còn nghe được tiếp, lòng tràn đầy phấn khích nghĩ tới cảnh hung ác áp chế Bách Lý Ngọc, mở mày mở mặt một phen.

Hừ lạnh một tiếng, Bách Lý Ngọc có giai nhân, cô nàng cũng muốn tìm một nam nhân xuất chúng hơn so với hắn, làm hắn tức chết.

Cải trang xong xuôi, hài lòng cầm đạo cụ ngồi ở trên phố đối diện Thái Bạch Lâu, dựng lên bàn gỗ nhỏ, cái ghế đẩu nhỏ, ánh mắt đăm đăm nhìn hướng Thái Bạch lâu, chờ U mỹ nhân đi ra ngoài.

Qua một hồi lâu, mặt trời lên cao giữa trời, phơi nắng trong ánh mặt trời chói chang nóng bức, cổ họng khát khô, Nam Cung Thiển Trang trong áo đạo bào màu xanh dầy cộm nặng nề đã mồ hôi đầm đìa.

Trông mòn con mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc cửa, ai oán nói: "Mỹ nhân a mỹ nhân, làm sao ngươi còn chưa tới, lão nương chờ cũng đã quá nóng lòng rồi!"

Nói xong, hai mắt tỏa sáng, chỉ thấy một mảng màu trắng từ cửa chậm rãi đi ra ngoài, Nam Cung Thiển Trang kích động sờ lên chiếc râu cá trê giả dính trên cằm, dùng lực kéo giật xuống, mắt thấy mỹ nhân đến gần, lại luống cuống tay chân dính dính lên, cao giọng hô to: "Coi bói đây, coi bói nào, mất linh thì lấy ngàn lượng hoàng kim, linh nghiệm không lấy tiền !"

Nghe thấy tiếng, Quân Mặc U ngừng bước chân lại một chút, từ chỗ sâu của đồng tử ẩn giấu nụ cười, không nhanh không chậm đi đến gần.

Áo trắng như tuyết, phong cách xuất trần, càng xem càng mê người, Nam Cung Thiển Trang hai mắt tỏa sáng, đứng dậy chặn đường: "Công tử, có thể đoán xem vận mệnh không?" - Trong đầu ảo tưởng lúc Bách Lý Ngọc nhìn thấy hắn ta, bộ dáng tự ti mặc cảm không còn đất mà tự chui xuống, thì trong lòng một hồi đắc chí, cười đến cực kỳ gian xảo.

Quân Mặc U mím chặt cánh môi, mắt nhìn xuống Nam Cung Thiển Trang, trầm mặc không nói.

Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra, không sao cả, Mỹ Nhân đều thanh cao, cười mỉa, nói: "Công tử, mặt ngươi là tướng xuất chúng, là người đại phú đại quý, bản tiên bấm tay tính toán, phát hiện. . ."

"Hử?"

"Trong số mệnh của Công tử còn thiếu ta đó nha!" - Nam Cung Thiển Trang lông mày cong cong, hai lúm đồng tiền trên mặt, cười cực kỳ rạng rỡ mê người. Chỉ là, giờ phút này trên mặt cô nàng cố ý vẽ loạn thành màu đen, vẽ ra mắt to mày rậm, lông mày tựa như hai con sâu róm xiêu vẹo rúm ró nằm bò ở trên mặt, có vẻ cực kỳ khiếp người.

". . . . . ." - Tròng mắt đẹp đẽ, sáng trong hững hờ quét qua, mờ mịt, lộ ra nụ cười khuynh đảo chúng sinh: "Vậy nàng có thể đoán ra ta là người đầu tiên trongThương Minh Đại lục bị ruồng bỏ không ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.