Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 33: Tôn ti và thân phận




“Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng phân phó vi thần tra rõ án Cung phủ, cuối cùng đã có tiến triển!” Mọi người chỉ lo sợ Hoàng đế tức giận, cũng không nghĩ tới, Bình Thượng Thư lại đem việc này bẩm báo, trong đầu đều mắng hắn không biết nặng nhẹ, nay Cung phủ bị oan uổng, ngay cả người sáng suốt nhất cũng xem ra, Hoàng thượng bất quá là tìm lý do, cố ý đối Cung phủ gây khó dễ!

“Nói!” Hoàng đế cau chặt mày, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng hậu một cái, trong lòng tức giận vô cùng, cũng không thể phát tác, nay Bình Thượng Thư lại đề cập đến Cung phủ, mặc dù trường hợp không phù hợp, nhưng Hoàng đế lạnh lạnh giọng, việc này sợ là cùng Dương phủ có liên quan, Hoàng hậu nàng dám can đảm làm ra chuyện như vậy, nên biết đến hậu quả!

“Khởi bẩm Hoàng thượng, ngày ấy vi thần bắt được người truyền tin, chẳng qua là đánh ngất hắn để người tra khảo, rốt cuộc, lấy được phần lời khai này!” Bình Thượng Thư cúi đầu, đem lời khai người kia vừa đưa từ ống tay áo lấy ra, ngày ấy, hắn lừa mọi người nói, người truyền tin nhìn sự tình bại lộ, liền tự vẫn, bất quá là mình sử dụng thuật che mắt, vì cho người sau màn thả lỏng cảnh giác!

Hoàng đế gật gật đầu, để công công đem gì đó trình lên, trên mặt giấy thô ráp, cũng là nhìn rõ ràng, có người sai khiến truyền tin, hơn nữa, hắn cũng khai ra tên người sai truyền tin, cùng bộ dạng, nhưng không phải là Dương Trạch, Hoàng hậu ở một bên nhìn nhìn, khẽ thở ra, chỉ cần không phải từ Dương phủ liền tốt.

“Nhưng tra ra manh mối?” Hoàng đế ngẩng đầu, Bình Thượng Thư chung quy không phải Nhiếp Các, làm chuyện không có nắm chắc, nay hắn nếu ở trên đại điện nói ra việc này, vậy chứng minh, hắn đã tra rõ ràng!

“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần theo hắn cung cấp manh mối đã tra ra người nọ, chỉ là …Vi thần không dám nhiều lời!” Bình Thượng Thư nói được một nửa, cũng không nhiều lời thêm, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Hoàng hậu, ẩn ẩn có gì khó nói!

“Cứ nói đừng ngại, trẫm liền thứ cho ngươi vô tội!” Hoàng đế giọng càng lạnh hơn, này Bình Thượng Thư ở quan trường lâu ngày, nhưng thật ra hơn phần giả dối, học thuật đi quanh co.

“Dạ! Khởi bẩm Hoàng thượng, người sau lưng đó là quản gia Dương phủ, vi thần hôm qua đã đem quản gia kia áp giải về Hình Bộ, đây là phần lời khai của hắn!” Bình Thượng Thư nghe xong Hoàng đế nói, có lo lắng, tiếng nói cũng vang dội hơn, hơi khom người, đem một phần lời khai khác trình đi lên!

Đám người đem này nọ trình lên, Hoàng đế sắc mặt mang theo một tia áp chế phẫn nộ, chỉ là hắn rốt cuộc tồn một tia lý trí, lệnh cung nhân dẫn Luật Ấn công chúa đi xuống, việc này, tuy hắn đã tính chiêu cáo mọi người, nhưng mà, ở trong tim hắn trước sau Luật Ấn công chúa là người ngoài, cái gọi là việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết được, đại để chính là ý từ này!

“Hoàng thượng, Dương phủ đối Hoàng thượng, đối Đại Dong trung thành và tận tâm quả quyết không làm ra chuyện như vậy, khẳng định có người vu oan giá họa!” Hoàng hậu mang theo chút ngoài dự đoán, dùng khóe mắt liếc nhìn chữ viết trên giấy kia, càng xem càng kinh ngạc, cũng bất chấp cái gọi là uy nghi Hoàng hậu, vội quỳ xuống, nếu có việc, Hoàng đế có lẽ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng hôm nay sự tình liên quan đến Sở quốc, Hoàng đế chắc chắn không dễ dàng tha thứ!

“Làm càn, Hậu cung không thể tham gia chính sự, ngươi thân là Hoàng hậu càng nên hiểu được!” Hoàng đế áp chế phẫn nộ, Dương phủ, hắn chưa từng bạc đãi, năm đó hắn như thế nào sủng ái Cung quý phi, địa vị Hoàng hậu, lại vĩnh viễn không hề lay động, Dương Quốc Công địa vị cũng không có dao động, tuy nhiên, nếu Dương phủ nổi lên tâm tư khác, cũng đừng trách hắn ‘tâm ngoan thủ lạt’ (lòng dạ ác độc).

Hoàng hậu nhìn sắc mặt Hoàng đế, trong lòng cả kinh, cùng hắn vợ chồng nhiều năm, Hoàng hậu sao không biết Hoàng đế nay nổi lên sát ý, nàng không khỏi thân mình mềm nhũn, đây là lần đầu tiên Hoàng đế ở trước mặt nhiều người răn dạy mình, Hoàng hậu trong lòng căng thẳng, chắc chắn là có người hãm hại Dương phủ, Hoàng hậu như nhớ lại gì đó, ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm Bình Thượng Thư! Trong đầu phẫn nộ vô cùng, đây tuy nói hậu cung không thể tham gia vào chính sự, nhưng nàng là Hoàng hậu há có thể cùng người khác đánh đồng, Hoàng đế như vậy, là muốn phế hậu sao?

“Bình Thượng Thư, trẫm muốn lập tức triệu kiến Dương Trạch, nếu hắn không ở, soát phủ, vây phủ!” Hoàng đế cắn răng, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hoàng đế liên tiếp che chở Dương phủ, nhưng hôm nay thế nhưng Dương phủ cùng Sở quốc cấu kết, hắn thật muốn nhìn một cái, Dương Trạch này đến tột cùng là tồn tại cái lòng dạ gì!

“Dạ! Vi thần lĩnh chỉ!” Bình Thượng Thư tuân mệnh, lập tức lui xuống, hắn trình Hoàng đế hai lời khai, đó là quản gia kia khai ra Dương Trạch cùng người Sở quốc qua lại, hôm nay, Dương Trạch cùng người Sở quốc gặp mặt, nay Dương Trạch bị giam giữ, nếu hắn không ở, đó là phạm vào kháng chỉ không tuân, vô luận hắn rốt cuộc có cấu kết Sở quốc hay không, cũng khó thoát cái chết!

“Hoàng thượng, nhiều năm qua, Dương phủ vẫn đối Hoàng thượng trung thành và tận tâm, ngay cả Hoàng hậu nương nương, một lòng chỉ để ý hậu cung, nhiều năm như vậy, Hoàng thượng nên hiểu, hôm nay chắc chắn có người hãm hại Dương phủ, mong Hoàng thượng minh xét!” Dương phi rốt cuộc ngồi không yên, nàng nhìn Hoàng đế răn dạy Hoàng hậu, trong lòng chẳng biết tại sao luôn nặng trịch, giống sắp phát sinh đại sự gì, nay Bình Thượng Thư kia dám đề xuất, nghĩ đến cũng nắm chắc Dương Trạch không ở trong phủ, Dương phi tuy trong đầu hận Hoàng hậu vì bản thân tư dục (ham muốn cá nhân), lại đem cả đời mình nhốt trong hậu cung, có điều, nghe tới Hoàng hậu nói Dương phủ gặp nạn, đúng là nhịn không được mà ra mặt, rốt cuộc kia là máu mủ tình thân thân tình!

“Đủ, trẫm nói qua hậu cung không thể tham gia chính sự, Hoàng hậu như thế, hiện tại Dương phi cũng như thế, đó là các ngươi Dương phủ thế nhưng đều không rõ quy củ!” Hoàng đế giọng điệu rất lạnh, giống như mang theo vô vàng tức giận, Dương phi ở trước mặt Hoàng hậu kiêu ngạo, đều không phải nàng nhiều tâm kế, chỉ là Hoàng hậu nghe lời Dương Quốc Công phu nhân mà thôi, nay, nàng cũng không xem rõ tình thế, nàng trước mặt nhiều người khác đều cùng Hoàng hậu ra vẻ ‘thủy hỏa bất dung’ (như nước với lửa), nay, nghe Dương phủ gặp chuyện không may, nhịn không được mà mở miệng, làm cho người ta không thể không hoài nghi, vừa mới kia cùng Hoàng hậu tranh phong, bất quá là vì hãm hại Nạp Lan Tĩnh thôi!

“Hoàng thượng, bớt giận, nô tỳ đáng chết!” Dương phi lòng cả kinh, thường ngày chưa từng thấy qua Hoàng đế vô tình như vậy, vội vàng quỳ xuống, nhìn thấy Hoàng hậu trợn mắt chằm chằm nhìn mình, trong lòng buồn bực, cảm thấy nàng cũng bất quá là vì Dương phủ, như thế nào Hoàng hậu lại ghét bỏ!

“Ngươi đáng chết, người tới, đem Dương phi biếm lãnh cung!” Hoàng đế phớt lờ Dương phi, tay bỗng vung lên, không nhìn Dương phi lấy một cái, Dương phi thường ngày chính là cái kiêu ngạo, lại không hiểu lấy lòng Hoàng đế! Nếu không có mặt mũi Dương phủ, nàng làm sao có thể được ngồi trên vị phi!

“Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng!” Dương phi rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, nay vào lãnh cung chỉ có một con đường chết, nàng nhớ rõ, trước đó tiến vào lãnh cung một cái Mật Tu Nghi, chẳng biết tại sao, nửa đêm thắt cổ tự tử, nghĩ vậy, Dương phi thân mình run lên, tự cho là cao ngạo, lại vào giờ khắc này bị đánh dập nát! Có điều, cho dù nàng như thế nào không tình nguyện, Hoàng đế đã ban lệnh, đem nàng lôi ra ngoài!

Hoàng hậu tay nắm chặt thành quyền, trong lòng kiềm chế gì đó.Hoàng đế thật sự làm chuyện tuyệt tình vậy sao, như thế nào đem Dương phi biếm lãnh cung, đó là nói cho mọi người, Hoàng đế muốn trừ bỏ Dương phủ, Hoàng hậu trong mắt cuối cùng lộ ra phẫn nộ nồng đậm, lúc trước, Hoàng đế vì đoạt binh quyền Cung phủ. Làm cho Dương phủ tiếp nhận, các tướng sĩ đều là thẳng tính, hắn lúc trước đối xử Cung phủ như vậy, có lẽ xử lý không rõ, sẽ khiến cho biên quan nổi loạn, cha của mình, già như vậy, cũng là vì hắn đến nơi nguy hiểm, nay, hắn sợ là phải thu binh quyền vào chính trong tay hắn, cha của mình vô dụng, nay muốn qua sông đoạn cầu sao!

Nạp Lan Tĩnh nhìn Hoàng hậu sắc mặt ẩn nhẫn, trong lòng dâng lên một cỗ khoái chí nhỏ, lúc trước Dương Trạch như thế nào nghĩ muốn đưa cậu vào đường chết, nàng thì ra tay hãm hại mình, chính mình cũng cho nàng nếm tư vị bị người lợi dụng, đế vương vô tình, hắn sẽ thả Cung phủ, nhưng cũng nhất định sẽ đề phòng Dương phủ, nay, bất quá là đem Cung phủ khổ, thêm ở trên người Dương phủ! Hiện tại, rốt cuộc là không thể so với Cung phủ, mặc dù Dương Quốc Công ở biên quan tay nắm binh quyền, nhưng mà, hắn không có lực kêu gọi giống Cung phủ, ngay cả Hoàng đế đem Dương Trạch xử tử, hắn cũng không thể làm gì được, chỉ cần tin tức rơi vào trong tay biên quan, nói Dương Trạch hãm hại Cung tướng quân, sợ là các tướng sĩ, đừng nói là vì Dương Trạch báo thù, ngay cả thân Dương Quốc Công cũng khiến người khác lo lắng!

“Khởi bẩm Hoàng thượng!” Mọi người kiên nhẫn chờ đợi, nay Hoàng đế không ngại tránh mặt mọi người xử lý Dương phủ, chỉ sợ cũng vì chứng minh cái gọi là công bằng, qua thời gian hai nén nhang, nhìn thấy Bình Thượng Thư sắc mặt ngưng trọng đi đến!

“Nói!” Hoàng đế ngồi thẳng thân mình, không đi xem Hoàng hậu đang ngồi chồm hỗm dưới mặt đất!

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Dương Thị Lang chưa từng ở Dương phủ, ngay cả người Dương Thị Lang cũng bị người đánh ngất xỉu!” Bình Thượng Thư nghĩ đến vì đi vô cùng khẩn cấp, quay về bẩm báo Hoàng thượng, trong giọng nói cũng mang theo không thể ức chế thở dốc!

“Tốt lắm, tốt lắm!” Hoàng đế thật mạnh vỗ trên bàn, đồ ăn trên bàn, thoáng lắc lư, phát ra tiếng vang thanh thúy, Hoàng đế liên tục nói hai tiếng tốt, đó là một tiếng so với tiếng trước nặng hơn!

“Khởi bẩm Hoàng thượng, đã ở Dương phủ lục soát!” Mọi người nhìn bộ dạng Hoàng đế thịnh nộ, muốn quỳ xuống, Bình Thượng Thư tựa hồ không tính dễ dàng giải quyết xong việc này, để người ta trình lên một phong thư!

Hoàng đế cưỡng chế lửa giận, đem nội dung phong thư kia nhìn xuống, càng xem mày nhíu càng chặt, “Cho dù quật ba thước, phải đem Dương Trạch bắt sống cho trẫm!” Hoàng đế nói xong, đem thư kia phẫn nộ ném xuống dưới, mọi người nâng mắt, nhìn nội dung kia toàn bộ đều là Dương phủ cùng Sở quốc mưu đồ bí mật, lại thấy phong thư có chút ố vàng, như vậy đã là rất lâu, mọi người tâm cả kinh, chớ không phải Dương phủ vốn là nhiều năm trước đã cùng Sở quốc thông đồng, có điều, thư kia ném quá nhanh, trúng phải trên đĩa thức ăn, chưa đến một lát, nước canh thấm ướt chữ viết trên thư, mơ hồ nhìn không rõ!

“Chậm đã!” Hoàng hậu nhìn phong thư kia trong lòng lạnh lùng một mảnh, trên mặt mang theo nụ cười khổ, cũng để cho cung nhân bên cạnh đỡ dậy, “Bình Thượng Thư, ngươi đó là thật to gan, nghĩ đến như vậy có thể đem Dương phủ hãm hại sao?” Hoàng hậu chậm rãi đi xuống, dùng chân mạnh mẽ giẫm lên thư kia, thư kia ở dưới chân Hoàng hậu, rách nát nhìn không rõ lắm!

Nạp Lan Tĩnh tưởng vỗ tay tán thưởng, thư này bất quá là nàng tìm người viết, mà vết ố vàng, cũng là dùng giấy Tuyên thành để lâu mà viết, giấy là giấy cũ, nhưng chữ viết trên đó là mới, nếu để cho người trong nghề nhìn, nhất định nhìn ra manh mối, nay bị Hoàng hậu dẫm nát, đó là đem căn cứ chính xác của các nàng làm hỏng, Nạp Lan Tĩnh làm sao có thể không vui!

“Hoàng hậu nương nương lời này là sao!” Bình Thượng Thư dừng bước, phủ tuy rằng ra cái nhiễu loạn lớn, nhưng Hoàng đế ngồi phía sau không nói gì, Hoàng hậu vĩnh viễn là mẫu nghi thiên hạ, Hoàng hậu chính là dưới một người trên vạn người, Hoàng hậu nói chuyện phải ở bên cạnh nghe!

“Ý gì? Bình Thượng Thư thật sự là tính tốt, nếu Dương phủ rơi đâì, ngươi không phải nên thỉnh Hoàng thượng phế hậu, cho nữ nhi ngươi đi lên hậu vị?” Hoàng hậu hai mắt đỏ ửng, con ngươi đảo qua Bình Chiêu Nghi, nàng đó là sớm nghĩ tới, Bình Chiêu Nghi cùng Bình Thượng Thư nếu không có mục đích, vì sao mỗi lần đều giúp Nạp Lan Tĩnh, nếu không có mục đích gì, Hoàng đế cố ý che chở Dương phủ, Bình Thượng Thư còn âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, chắc chắn là có lợi ích gì đó, mà Dương phủ ngã, hoàng tử chỉ có Bình Chiêu Nghi cùng Ngô Tiệp Dư, Tứ hoàng tử quá nhỏ, nếu mình xảy ra chuyện, đó là hậu vị không ai ngoài Bình Chiêu Nghi, Hoàng hậu trong lòng không cam lòng, nàng cùng Cung quý phi tranh đấu hậu cung bao nhiêu năm, không nghĩ tới, lại thua trong tay người thường ngày không tranh giành tình nhân_ Bình Chiêu Nghi, chỉ tiếc, Hoàng hậu nhớ tới thân thể Tam hoàng tử, một cái không sống quá hai mươi năm, có năng lực gì nhấc lên sóng gió!

“Hoàng thượng minh giám, vi thần chưa bao giờ có vọng tưởng như thế!” Bình Thượng Thư sắc mặt khẽ biến, mắt không khỏi liếc nhìn Bình Chiêu Nghi, cũng thấy nàng trên mặt không nổi gợn sóng nào, giống như hết thảy, cùng nàng không quan hệ, ngay cả liếc mắt cũng không nguyện bố thí cho mình, Bình Thượng Thư trong lòng buồn rầu, nữ tử nay xem mình như người xa lạ, đó là nữ nhi mình sao!

“Bình Thượng Thư bị người nói trúng tâm tư sao, ngươi cùng Nhiếp Thị Lang cấu kết với nhau làm việc xấu, một người là vì đưa nữ nhi đi lên hậu vị, một người đó là vì sắc, làm trái lương tâm!” Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, bên môi mang theo lãnh ý.

“Hoàng hậu nương nương nói quá lời, vi thần đều là vì giang sơn Đại Dong, nhưng cố tình bị người thiêu hủy, nếu nương nương trong lòng có oán, ngay cả xử phạt vi thần vi thần cũng không oán, có điều, nương nương cái gọi là sắc, vi thần trong lòng không rõ!” Đứng ở bên người Bình Thượng Thư, Nhiếp Các biết được không được mở miệng, hắn trong đầu biết được cùng người nọ không có kết quả gì, chỉ là định rồi cả đời đau lòng, nhưng mà, mình cũng không muốn để người ngoài tùy ý nói đi, có lẽ, trong lòng còn có một tia may mắn, hy vọng người kia một ngày nào đó có thể chú ý tới mình!

“Không biết? Ngươi cùng Vận trinh quận chúa mắt đi mày lại, bổn cung xem rõ ràng!” Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, lấy tay bỗng chỉ hướng Nạp Lan Tĩnh.

Đã thấy Nạp Lan Tĩnh như trước cười nhạt ngồi ở kia, duy trì hình ảnh xinh đẹp cỡ nào giống như Hoàng hậu không phải đang lớn tiếng răn dạy, mà là xướng khúc êm tai, giống như ngón tay nâng lên kia, cũng không phải chỉ vào nàng, mà là đang nhảy múa, Nạp Lan Tĩnh lạnh nhạt, mới hiện ra Hoàng hậu vội vàng nóng nẩy, đó là nàng càng thản nhiên, mới hiện ra Hoàng hậu đang bất an, Nạp Lan Tĩnh tao nhã, cũng hiện ra Hoàng hậu chật vật, giờ khắc này, nàng mất đi uy nghi Hoàng hậu!

“Người tới, đem Hoàng hậu dẫn đi!” Hoàng đế kìm nén lửa giận, này Nhiếp Các cùng Nạp Lan Tĩnh nam chưa cưới nữ chưa gả, đừng nói không có gì, thật sự có phần tâm tư kia, người bên ngoài có thể nói gì, ngay cả nàng đường đường Hoàng hậu, chỉ chú ý sự tình này làm cái gì, chẳng biết tại sao Hoàng đế trong lòng luôn nghĩ Hoàng hậu cho hắn thuốc bổ, càng nghĩ càng hoài nghi, chớ không phải Hoàng hậu cảm thấy mình không được, liền mới nhìn thần tử trẻ tuổi, Hoàng đế tay nắm thành quyền, cảm thấy, trên đỉnh đầu như mọc cái mũ xanh lét, ép hắn toàn thân khó chịu!

“Tránh ra, bổn cung chính mình đi!” Cung nhân muốn đỡ Hoàng hậu, Hoàng hậu giọng nói thu hết tất cả tàn khốc, điềm tĩnh mở miệng, trên mặt không có một tia biểu tình, nhẹ nhàng sửa sang lại áo Phượng, đứng thẳng thân mình, Mẫu Đơn đỏ bừng, giống như khôi phục lại áng sáng ngày xưa, chỉ thấy nàng đi từng bước thong thả thoải mái đi ra ngoài, giống như mang theo nàng một đời vinh hoa, giống như nàng vẫn cao cao tại thượng vị kia không hề lay động, chỉ là cước bộ hoạt động!

Nạp Lan Tĩnh thu liễm ý cười, nhìn Hoàng hậu một bộ vô cùng đoan trang, trong lòng sáng tỏ, Hoàng hậu có thể ở trong cung nhiều năm, há lại có thể dễ dàng thua đi, sợ là nàng cố ý biểu hiện không để ý tới, bất quá là vì kéo dài thời gian, nếu đoán không lầm, chuyện xảy ra trong điện, đã rơi vào tai Đông cung Thái tử, nàng đó là hy vọng có thể cho Thái tử thêm thời gian, để Thái tử nghĩ ra đối sách, hơn nữa, nàng cũng nghĩ kỹ đường lui, cho dù Dương phủ rơi đài, Hoàng đế thực nổi lên tâm tư phế hậu, cũng kiên quyết không lập Bình Chiêu Nghi làm hậu!

Hoàng đế này vì so muốn trừ bỏ Cung phủ, nguyên nhân bởi vì hắn công cao hơn chúa, nếu, Bình Chiêu Nghi hơn Hoàng hậu, đó là thế lực Bình Thượng Thư càng lớn, hơn nữa, Nhiếp Các cũng là môn sinh đắc lực nhất, nếu Nhiếp Các thật sự thích Nạp Lan Tĩnh, hắn vì Cung phủ làm nhiều chuyện như vậy, Nạp Lan Tĩnh cảm ơn liền gả cho Nhiếp Các, đến lúc đó, Nạp Lan Hiên cùng Bình Thượng Thư thông đồng một ruộc, nguyên lai là muốn duy trì người Cung phủ, nhất định sẽ đi theo Bình Thượng Thư, như vậy, Bình Chiêu Nghi tương lai có thế lực, so với Hoàng hậu còn lớn hơn, cho nên, Hoàng đế nhất định sẽ không phế hậu vị, hoặc sẽ không dễ dàng phế hậu vị! Chỉ cần bảo vệ địa vị nàng hiện tại, tương lai phát sinh cái gì, ai có thể biết được!

“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có một chuyện, cầu Hoàng thượng đáp ứng!” Bình Thượng Thư nhìn thấy Hoàng hậu bị ép đi xuống, ôm quyền, hướng Hoàng đế thỉnh cầu!

“Nói!” Hoàng đế sắc mặt như trước khó coi dọa người, rốt cuộc xảy ra chuyện như vậy, ném thể diện Hoàng gia, nhưng mà, cho dù là như vậy, hắn cũng muốn bình tĩnh ứng phó, dù sao, một chuyện Dương Trạch, không chỉ có suy giảm tới thể diện hoàng gia, quan trọng hơn là an nguy giang sơn Đại Dong!

“Vi thần cả gan, thỉnh Hoàng thượng hạ lệnh phong cung!” Bình Thượng Thư cúi đầu, này một án Dương Trạch quạn hệ trọng đại, Hoàng hậu vừa rồi bộ dạng sợ là Bình Thượng Thư cũng đoán được, Dương phủ nay gặp chuyện không may, nhất định Hoàng hậu sẽ ra tay,Thái tử sao có thể khoanh tay đứng nhìn, phải biết rằng, Dương phủ không chỉ là thế lực Hoàng hậu, cũng là thế lực của Thái tử, trong cung có Nhị hoàng tử, hắn tuy mẫu phi cực kỳ được sủng ái, cuối cùng còn có phong hào Hoàng hậu, có điều, cũng là cái không có thế lực, bất quá chính là bởi vì mẫu gia không có thế thôi!

Hoàng đế mặt mày bình tĩnh không nói gì, bên trong điện đột nhiên thần kỳ im lặng, phong cung chính là phòng ngừa Thái tử ra tay, Hoàng đế không nghĩ liên lụy đến Thái tử, “Chuẩn!” Qua thật lâu sau, Hoàng đế mới phát ra tiếng, chính là một từ duy nhất, làm cho tất cả mọi người lòng buông xuống, xem ra, Dương Trạch nhất định không trốn thoát được!

Bình Thượng Thư lui xuống sau, mọi người liền lại im lặng, chờ ở nơi đó, trên điện hỗn độn đã bị cung nhân thu dọn sạch sẽ, ngay cả bức thư nhìn không ra hình thù cũng bị dọn đi!

Thời gian giống như trôi qua rất chậm, mỗi một nén hương cháy hết lại giống như một loại dày vò, đêm dần dần buông xuống, mọi người ngồi ở tại chỗ không có nửa phần buồn ngủ, nay kinh thành xem như sắp xảy ra chuyện lớn, trong đầu có chút khẩn trương, ngay cả Ngô Tiệp Dư cũng cảm thấy bất ổn, nàng tính nay Dương phủ xảy ra chuyện, trong lòng cũng sợ bị liên lụy!

Cuối cùng, ngoài điện truyền đến từng trận bước chân, cung nhân vội chạy ra mở cửa điện, thấy Bình Thượng Thư cùng Nhiếp Các tiêu sái tiến vào, phía sau còn dẫn theo một người, quần áo người đó lộn xộn, mặt trên dính đầy máu!

“Tham kiến Hoàng thượng, vi thần đã đem Dương đại nhân mang về!” Bình Thượng Thư cùng Nhiếp Các đồng thời quỳ xuống, hắn vừa nói xong, mọi người mới nhìn ra, nguyên lai người đến là Dương Trạch, chỉ vì làm sao ra bộ dạng như vậy, ngay cả tóc cũng không buộc, khiến tóc toàn bộ xõa xuống, đem khuôn mặt che lấp!

“Hoàng thượng, Hoàng thượng thần oan uổng, cầu Hoàng thượng vì vi thần làm chủ!” Dương Trạch quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ, thân mình lại không khỏi hướng đài cao, lấy tay gẩy tóc tán loạn đến một bên, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ!

“Bình Thượng Thư, đem việc nhất nhất nói ra!”Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, cũng không hướng Dương Trạch liếc mắt cái nào, thẳng tắp nhìn Bình Thượng Thư ở một bên!

“Bẩm Hoàng thượng, đó là phía Tây có một cái nhà tranh nhìn thấy Dương đại nhân, chỉ là, thời điểm quan binh đến, có một hắc y nhân phát hiện, sau chạy thoát ra ngoài, còn có một cái trốn chậm, bởi vì liều chết phản kháng, bị quan binh giết chết, trên người hắn phát hiện lệnh bài, là lệnh bài Sở quốc!” Bình Thượng Thư nói xong, từ trong ống tay áo lấy lệnh bài kia ra, quả nhiên là dấu hiện Sở quốc!

“Dương Trạch, ngươi còn cái gì để nói!” Hoàng đế cầm lệnh bài kia tỉ mỉ xem xét, càng xem lửa giận trong lòng càng lợi hại, bỗng đem lệnh bài hung hăng ném về phía Dương Trạch!

Dương Trạch chỉ lo nằm rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ, cũng không phòng bị, bị cái lệnh bài đáp trúng vào đầu nóng lên, lấy tay đụng đến cái trán, không khỏi kinh hô ra tiếng, “Máu!” Hắn mở to hai mắt nhìn, tay run run, “Hoàng thượng, vi thần oan uổng, vi thần oan uổng a, vi thần không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi đó, vi thần khi tỉnh lại, nhìn thấy Bình Thượng Thư bỗng nhiên vọt vào, không khỏi phân trần đem vi thần mang đi, vi thần nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì!” Dương Trạch ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng đế sắc mặt dọa người, trong lòng cả kinh, cũng bất chấp vết máu trên trán, vội dập đầu, trong lòng hắn một mảnh hoài nghi, hắn rõ rằng thu được thư Thái tử, hẹn hắn gặp mặt, hắn cho rằng có chuyện trọng đại gì đó, liền vụng trộm chạy ra ngoài, lại không nghĩ gặp phải hai người xa lại, khi hắn vừa cảm thấy không đúng, tức thì Bình Thượng Thư dẫn người đi vào!

Dương Trạch tuy rằng tính không có tâm cơ gì, nhưng lại cũng biết không thể đem việc này nói ra, cho dù thật sự là Thái tử đưa thư, song, hắn cũng coi như cãi lại thánh chỉ, huống chi hắn đem Thái tử nói ra, chỉ biết đem Thái tử dụ dỗ thôi!

“Người tới, Dương Trạch cấu kết Sở quốc, chứng cớ vô cùng xác thực, nhốt vào tử lao, giam trước trảm sau!” Hoàng đế căn bản hiện tại không có lòng dạ đi nghe Dương Trạch giải thích, lúc trước Dương Trạch bị giam lỏng, Hoàng đế cũng không có hoài nghi hắn cùng Sở quốc cấu kết, cũng chỉ là ra lệnh tạm giam, nhưng không có phái người của mình đi qua, nếu Dương Trạch thật sự có tâm muốn đi ra ngoài, nghĩ đến cũng có biện pháp, hơn nữa, xem dáng vẻ của hắn, rõ ràng chính là cùng quan binh đánh lộn qua, bằng không tại sao biến thành cái dạng này!

“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng vi thần oan uổng!” Dương Trạch vừa nghe hai mắt trợn tròn, hắn căn bản không có ngờ Hoàng đế lại kiên quyết đến như vậy, toàn bộ thân mình té xuống đất, không ngừng dập đầu, bấy giờ, thị vệ Hoàng đế tiến đến, vô luận hắn dãy dụa như thế nào, cũng trốn không thoát được bị bắt đi!

“Hoàng thượng tha mạng a, Hoàng đế muội phu tha mạng a, nể mặt muội muội, bỏ qua cho vi thần lần này, vi thần bị oan uổng!” Dương Trạch bị dọa sợ, không ngừng hô ra tiếng, chỉ là hắn không ngẫm lại, chuyện này không phải hắn có thể nói ra miệng, lên tiếng gọi Hoàng đế là muội phu, quả thật là chuyện buồn cười, nhất là Hoàng hậu vừa mới xử sự, Dương Trạch lại muốn dựa vào cây đại thụ là Hoàng hậu kia, cũng không có khả năng.

Nạp La Tĩnh mắt lạnh nhìn Dương Trạch bị kéo xuống, không khỏi hừ lạnh một tiếng, hắn lúc trước cỡ nào cả vú lấp miệng em, còn tại pháp trường, muốn trừ bỏ cậu mình, hiện tại hết thảy, chẳng qua là hắn gieo gió gặp bão thôi, Dương thị một nhà, bại cũng là thua ở trên tay Dương Trạch, Dương Quốc Công trung tâm, ngày ấy đối phó Na Già, càng chiếm được tín nhiệm Hoàng đế, mà Hoàng hậu, nhiều năm cẩn thận, tuy không giúp mẫu gia tranh thủ cầu công danh, để Dương Trạch chỉ làm một chức quan Thị Lang nho nhỏ, nhiều năm ẩn nhẫn, sợ chỉ là vị trí cao nhất kia!

Có điều, Dương Quốc Công được Hoàng đế tín nhiệm, vừa mang binh ra biên quan, Dương Trạch tạm giữ chức Bình Bộ Thượng Thư, nhưng cố tình hắn nóng vội, ngày ấy ở pháp trường đột nhiên hướng Cung tướng quân động thủ, đó là lộ ra mục đích của hắn, mà nay, cũng tại thời khắc này, chỉ bởi vì một phong thư, liền ngây ngốc đi đến cuộc hẹn, không thể không nói, muốn thành công, cần rất nhiều người cố gắng, nhưng thất bại, lại chỉ cần một người, Hoàng hậu khổ tâm không tiếc hình tượng bị hủy trước mặt nhiều người, chung quy không cứu Dương Trạch, hắn không nghĩ nên làm gì giải thích, lại gọi Hoàng thượng một tiếng muội phu, một tiếng muội phu không phải ngọn cỏ cứu mạng, mà là bùa chú đòi mạng.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, nay hung thủ đã tra ra, cầu Hoàng thượng cho Cung phủ trong sạch!” Trong điện vừa an tĩnh lại, nhìn thấy Nhiếp Các đột nhiên quỳ trên mặt đất, Nạp Lan Tĩnh há miệng thở dốc, nàng vốn định mở miệng, cũng bị Nhiếp Các đoạt mất, Nạp Lan Tĩnh híp mắt, Hoàng đế này tuy vừa nói hậu cung không thể tham gia chính sự, chính mình tuy rằng là thân quận chúa tôn quý, nhưng cũng không có quyền lợi đàm luận quốc sự, có điều, nếu sự tình đã chấm dứt, lúc này không đem việc này nói ra, sợ là về sau càng không có cơ hội, trong lòng nàng rõ ràng, nàng dù nói ra miệng, nhất định sẽ bị phạt, có điều, không có chọn ra người thích hợp mở miệng đầu tiên, không nghĩ tới, Nhiếp Các lại chủ động nói ra, Nạp Lan Tĩnh ngồi vào chỗ của mình, trong lòng không khỏi cảm thán, Nhiếp Các phần tâm tư này, biểu tỷ có thể có một ngày nhìn thấy!

“Cầu Hoàng thượng cho Cung phủ cái trong sạch!” Có Nhiếp Các đi đầu, các võ tướng đều quỳ xuống, võ tướng giọng nói vốn vang dội, tại đêm khuya, càng có thể xuyên thủng đại điện, thẳng đến bầu trời!

Hoàng đế cau mày, trong lòng không khỏi nghĩ đến lời Hoàng hậu, chớ không phải Nhiếp Các này thật sự thích Nạp Lan Tĩnh, vì Nạp Lan Tĩnh mới đi đầu phát ngôn, chỉ là, các vị đại thần đều ở trong này nhìn, có chút không tiện hỏi ra miệng, “Truyền ý chỉ của trẫm, Chiến vương khôi phục chức quan như cũ, ban thưởng đất hai trăm mẫu, phong Cung phu nhân vị chính Nhị phẩm cáo mệnh, phong Vận Ninh quận chúa thành Nhất phẩm Vận Ninh quận chúa, đặc xá Chiến Vương ở tại phủ nghỉ ngơi một tháng hồi phục, sau phải lâm triều!” Hoàng đế chung quy là thả ra, bất quá là xưng Cung tướng quân là Chiến Vương, mà không phải là Cung tướng quân, cũng chính là Cung phủ được phóng thích, cũng sẽ không đặt binh quyền trong tay Cung phủ, hơn nữa nghỉ ngơi hồi phục trong một tháng, đó là Cung phủ mất đi quyền lợi, không có kỳ danh, không có thực quyền!

“Hoàng thượng anh minh!” Mọi người vội hành lễ, vô luận Hoàng đế đem Cung phủ như thế nào, cũng đem người Cung phủ thả ra, còn thưởng cho vài thứ, hơn nữa, Cung tướng quân là tướng quân khác họ đầu tiên được phong vương của Đại Dong triều, bọn họ lửa giận cũng không có nặng như trước!

Thời điểm ra điện, Nạp Lan Tĩnh không khỏi rụt người, nay Cung phủ vô tội phóng thích, lòng của nàng như trước nặng nề, Thu Nguyệt cùng Lưu Thúy một trái một phải đỡ nàng, trong đầu cũng không có trì hoãn, dù sao ở trên đại điện cũng coi như thoát khỏi sinh tử!

Vốn trễ như vậy, cửa cung đã đóng, nhưng bởi vì ra chuyện tình, cửa cung chưa có đóng, vì để các đại thần đi ra ngoài, ra Huyền Vũ môn, Nạp Lan Tĩnh mới có thể ngồi trên kiệu, vừa mới tiến vào cỗ kiệu, cảm giác được một cỗ hơi thở bất đồng, bên trong cỗ kiệu tối đen, Nạp Lan Tĩnh híp mắt, muốn lặng lẽ lui ra ngoài!

“Là ta!” Nghe được tiếng nói khẽ của nam tử, ngón tay đặt ở trên môi Nạp Lan Tĩnh phát ra tiếng hư, Nạp Lan Tĩnh cảm giác được đầu ngón tay nam tử kia lạnh như băng, có điều, trên mặt lại cảm thấy nóng vô cùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.