Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 29: Ghen tuông và trốn tránh




Đinh Thiều Hoa cảm kích nhìn Tần Khả Cầm một cái, Tần Khả Cầm chỉ cười nhàn nhạt, sau đó ngồi xuống, lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, tinh nghịch nói: "Một thân xiêm y này của đại tỷ thật là đẹp mắt, dღđ☆L☆qღđ chờ đến thời điểm sinh nhật, muội cũng muốn mặc đẹp như vậy!"

Tần Thư Dao vui mừng cười cười, xem ra Tần Khả Cầm đi theo bên người Tần lão phu nhân, thật đúng là học không ít. Tối thiểu tính tình cũng không yếu đuối như trước kia vậy.

Giờ phút này, Tần Tuyết Như cũng không lại khó xử Đinh Thiều Hoa, hơn nữa nàng ta cũng muốn đi xem Mộ Phượng Thiên. Cho nên liền đứng lên, cười nói: "Nhị tỷ đi từ đâu tới đây?"

Tần Khả Cầm chỉ vào một chỗ, nói: "Bọn họ đều ở đó, còn có tứ công tử Hàn gia cũng ở cùng bọn họ!"

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Tiết Nhã đỏ bừng, mà những người khác cũng đều nhìn về phía Tiết Nhã, Tiết Nhã ngượng ngùng cúi đầu.

Tần Tuyết Như đứng lên, thời điểm đang muốn đi ra khỏi đình, lại nhìn thấy Mộ Phượng Thiên và Mộ Phương Hoa cùng đi về phía này, đi theo còn có Hàn Thế Quân.

Mộ Phương Hoa nhìn thấy Tần Tuyết Như, vui mừng chạy tới, sau đó lôi kéo cánh tay Tần Tuyết Như nói: "Đã lâu rồi không gặp ngươi, sao ngươi cũng không đến trong cung nhìn ta."

Từ lần trước sau khi xảy ra chuyện đó, Tần Tuyết Như đã bị Tần Lương hạn chế tự do, ngay cả trong cung cũng không thể tùy ý vào.

Trong đình, mọi người ào ào đứng lên, thi lễ với Mộ Phương Hoa và Mộ Phượng Thiên, Mộ Phượng Thiên tùy ý phất phất tay, sau đó nhìn về phía Tần Tuyết Như, thân thiết nói: "Vài ngày nay xảy ra chuyện gì vậy?"

Tần Tuyết Như ủy khuất bĩu môi, hai tròng mắt cũng có chút phiếm hồng. Cuối cùng chỉ lắc đầu, nói: "Chẳng qua là bị phụ thân bắt học quy củ thôi, cho nên mới không có thời gian đi ra ngoài."

Mộ Phương Hoa cũng rất đồng cảm gật gật đầu: "Bản công chúa cũng vậy, mỗi ngày đi theo ma ma học quy củ. Phiền chết!"

Đứng ở trong đình, Tần Thư Dao nhìn Hàn Thế Quân trong đám người, thấy bên hông hắn quả nhiên là đeo cái túi hương kia, trong lòng cười lạnh.

Hàn Thế Quân thấy Tần Thư Dao nhìn mình, trên mặt cũng bày ra tươi cười thoải mái, tay cũng không tự giác sờ sờ cái túi hương bên hông.

Ngụy Tử cũng thấy được cái túi hương bên hông Hàn Thế Quân, nàng ta nhìn Tần Thư Dao, thấy nàng cũng nhìn Hàn Thế Quân, trong lòng càng thêm khẩn trương. Chính là nàng ta nghĩ đến chỉ cần qua hôm nay, bản thân có thể tiến vào Hàn gia, trở thành thiếp của Hàn Thế Quân, vậy, làm thế này cũng là đáng giá.

"A... Túi hương ở bên hông Hàn công tử nhìn quen mắt lắm!" Ngụy Tử tăng thêm lòng can đảm, nhẹ giọng nói.

Nhưng nơi này nhiều người, câu nói của Ngụy Tử lập tức hấp dẫn chú ý của một đám người.

Cái túi hương kia là dùng gấm vóc màu xanh ngọc thêu hoa văn cành hoa mẫu đơn quấn quýt, Hàn Thế Quân vừa vặn mặc xiêm y màu xanh rong biển cùng áo choàng hoa văn hình tròn, cực phối hợp với túi hương kia.

Hàn Thế Quân nhìn Tần Thư Dao một cái, trên mặt cũng lộ ra tươi cười mập mờ.

Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, trên mặt lại nghi hoặc nói: "Túi hương này nhìn rất quen mắt..." Nói xong lại nhìn Tiết Nhã bên cạnh, trêu ghẹo nói: "Đây chính là túi hương của Tiết muội muội? Chẳng lẽ là Tiết muội muội đưa vật đính ước cho Hàn công tử?"⊰dien⊱dan⊰le⊱quy⊰don⊱

Tiết Nhã nghe vậy trên mặt lập tức đỏ bừng một mảnh, cúi đầu xuống, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng một câu cũng không dám nói nhiều. Hơn nữa vừa rồi nàng thấy được cái túi hương bên hông Hàn Thế Quân, phương pháp thêu túi hương kia quả thật là bản thân tự thêu.

Mọi người thấy nàng ta như thế, đều cho rằng ngầm thừa nhận.

Mà vẻ mặt Hàn Thế Quân lại kinh ngạc, túi hương này rõ ràng là Ngụy Tử giao đến trên tay hắn, hơn nữa Ngụy Tử cũng nói, túi hương này là lấy từ trên người Tần Thư Dao xuống. Thế nào lại biến thành Tiết Nhã.

Tiết Nhã vì lấy lòng người Tần phủ, tặng không ít túi hương, hầu bao và khăn cho mọi người, ngay cả chính nàng ta cũng không nhớ rõ bản thân đưa cho ai có hình hoa văn gì.

Chính là Tiết Nhã cũng phân biệt được phương pháp thêu của mình, dù sao nàng ta học được cũng không giống với bọn người Tần Thư Dao học được.

"Lúc trước Bổn hoàng tử nghe nói hai người các ngươi tình định chung thân (có tình cảm với nhau tự định chung thân), không nghĩ tới đã có việc này. Thật sự là chúc mừng chúc mừng!" Mộ Phượng Thiên cười vang nói.

Không ít nam tử ở trong này hiểu hiện ra vẻ mặt khinh thường, người ở kinh thành ai chẳng biết hai người Tiết Nhã và Hàn Thế Quân vụng trộm nảy sinh tình cảm, tự mình hẹn hò.

Hàn Thế Quân kinh ngạc, chỉ là rất nhanh hắn đã khôi phục lại như thường, cười cúi chào: "Đa tạ Đại hoàng tử."

Hắn lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, chỉ thấy nàng đã nhìn đi chỗ khác, đi theo bên cạnh những người khác cùng tán gẫu với họ.

"Cái gì tình định chung thân, dù sao cũng chỉ là thiếp."

Không ít cô nương trong này biết tình hình bên trong, nghe lời này xong đều nhịn không được nở nụ cười lạnh.

Sắc mặt Hàn Thế Quân trở nên khó coi vạn phần, mà Tiết Nhã cũng vô cùng xấu hổ. Nói lời này lại đúng là Tam tiểu thư Trịnh gia Trịnh Anh Anh, tính cách thẳng thắn, chính trực, cho tới bây giờ không nhịn được mới nói, dấu chuyện không được.

Kiếp trước Tần Thư Dao giao tiếp với nàng cực ít, hiện tại xem ra cũng thật đáng yêu. Loại thời điểm này, còn có ai sẽ nói ra lời nói này, sợ cũng chỉ có một mình nàng.☾dien☽☾dan☽☾le☽☾quy☽☾don☽

Trịnh Anh Anh khinh thường liếc mắt nhìn Tiết Nhã một cái, lại nói: "Vật đính ước cũng đã tặng, sợ là lời đồn đãi trong kinh thành cũng đều là sự thật. Chỉ tiếc Hàn công tử không thích ngươi, bằng không vì sao chỉ cho ngươi làm thiếp!"

Ý tứ trong lời nói đó là Hàn Thế Quân vô tình vô nghĩa, lúc trước chỉ thấy dung mạo Tiết Nhã động lòng người, thì cố ý thân cận, sau lại biết nàng là bé gái mồ côi không nơi nương tựa, cuối cùng chỉ cho làm thiếp.

Tần Thư Dao thấy trên mặt Hàn Thế Quân một trận xanh trắng một trận đỏ tím, thật sự hả giận cực kỳ, chỉ cảm thấy trong lòng thống khoái, liếc mắt nhìn về phía Hàn Thế Quân ánh mắt càng nhiều thêm vài phần khinh thường.

Nhưng Mộ Phượng Thiên lại cảm thấy Trịnh Anh Anh đánh ở trên mặt hắn, hắn trầm mặt xuống, nói: "Nào có việc hôn sự nào tự bản thân quyết định, mà không phải lời cha mẹ!"

Trịnh Anh Anh càng thêm khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Vậy nếu như thế, lại vì sao phải vụng trộm trao nhận (trao đổi vật, thư từ), lại vì sao phải lén hẹn hò, làm dư luận xôn xao!"

Cái này Mộ Phượng Thiên cũng không có nói, Tiết Nhã càng cắn răng, lại cố tình một câu nói cũng không dám nói ra, mà những người này nàng càng đắc tội không nổi. Cuối cùng chỉ có thể chịu khuất nhục này, bụm mặt khóc chạy đi.

Nếu không phải người nhiều, Tần Thư Dao còn phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

"Anh Anh, muội lại bắt đầu hồ nháo!" Âm thanh trầm ổn truyền đến từ cách đó không xa.

Trịnh Anh Anh nghe được tiếng nói đó lập tức cau mũi, thấy Tiết Nhã bị chính mình nói cho khóc, cũng biết có chừng có mực.

"Biểu ca, sao bây giờ huynh mới đến!" Trịnh Anh Anh đi đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, cười nói.

Mộ Thiếu Dục sủng nịch vuốt vuốt tóc Trịnh Anh Anh, cười nói: "Trong ngày thường không phải là muội không thích những nơi như vậy, sao hôm nay lại đến đây?"

"Còn không phải mẹ muội, thế nào cũng phải kéo muội đến đây!" Trịnh Anh Anh bĩu môi nói.

Tuy rằng sắc mặt Mộ Phượng Thiên cũng có chút khó coi, nhưng Tần Thư Dao một chút cũng không để ý, dù sao Mộ Phượng Thiên cũng sẽ không thể ghi hận nàng, nên ghi hận cũng là Hàn Thế Quân.

Hơn nữa hôm nay Hàn Thế Quân mất hết thể diện, nhìn bộ dạng này của hắn, Tần Thư Dao hả giận cực kỳ.

Nếu như ngày ấy Tần Thư Dao không phát giác, mà để Ngụy Tử thực hiện được, như vậy lúc này người nên khóc chính là nàng. Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Ngụy Tử một cái, Ngụy Tử đều luôn cúi đầu, thân thể giống như cũng đang run rẩy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.