Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 27: Tai nạn và Ứng biến




Tần Thư Dao chỉ cho rằng hắn chỉ tùy ý hỏi một câu, dღđ。l。qღđ tùy tiện tìm lấy một cái cớ, lấy lệ nói: "Lần trước, dân nữ ở Dật Tiên lâu từng gặp qua Tình Họa cô nương một lần, nghe nói Tình Họa cô nương múa vô cùng tốt, cho nên muốn đến xem. Không nghĩ tới còn chưa nói được mấy câu, Mạnh tướng quân đã tới rồi, dân nữ cũng không dám nán lại lâu."

Mộ Thiếu Dục hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Thật sự là đơn giản như thế!"

Tần Thư Dao không biết Mộ Thiếu Dục đã nhìn ra cái gì, nàng kiên định gật gật đầu: "Bằng không dân nữ cũng không dám đánh bạo chạy đến thanh lâu."

Mộ Thiếu Dục trầm ngâm một lát, giọng nói vẫn trong trẻo mà lạnh lùng mang theo khoảng cách nhàn nhạt như trước: "Sau này cô nương đừng đến Quần Phương lâu nữa, nếu bị người nhìn ra thân phận của cô nương, thanh danh của cô nương cũng sẽ bị hủy!"di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Đây là khuyên bảo càng là cảnh cáo, Tần Thư Dao lại chỉ nghe được một nửa phía trước.

Tần Thư Dao mang theo Tĩnh Nguyệt hốt ha hốt hoảng về tới Cẩm Tú Các, nhưng thời điểm đến cửa sau Cẩm Tú Các, lại nhìn thấy Ngụy Tử đang đứng chung một chỗ với một gã nam tử, sắc mặt Ngụy Tử đỏ ửng, đầu hơi cúi. Mà khóe miệng tên nam tử kia lộ ra một chút tươi cười như tắm gió xuân, rực rỡ làm cho người ta không dời mắt được.

"Tiểu thư..." Tĩnh Nguyệt thấy bộ dạng này của Ngụy Tử, nhíu chặt hai mắt.

Tần Thư Dao đều luôn mặt lạnh, bọn họ đã không nhìn thấy nàng, nàng vội vàng đi vào phòng, lạnh lùng nói: "Xem như không thấy đi!"

Ngược lại nàng muốn xem Ngụy Tử có thể chơi ra trò bịp gì.

Đợi sau khi Tần Thư Dao đã thay y phục xong, Ngụy Tử mới trở về từ bên ngoài, nàng ta đi vào cửa khi đó vẻ mặt cười ngọt ngào, bỗng nhiên phát hiện Tần Thư Dao đã ở trong phòng, lập tức kích động: "Tiểu thư, người trở về lúc nào?"

Tĩnh Nguyệt thấy bộ dạng này của Ngụy Tử, lạnh lùng nói: "Tiểu thư bảo ngươi đợi ở trong này, ngươi đi đâu? Vừa rồi tiểu thư gọi vài tiếng, mới phát hiện trong phòng không có người!"

Ngụy Tử nghe vậy chỉ cho rằng Tần Thư Dao vẫn chưa phát hiện vừa rồi bản thân ở cùng với nam tử khác, trong lòng cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi, sau đó vội vàng giải thích, nói: "Nô tì vừa rồi quá mót, cho nên... Chỉ là vừa rồi Lí chưởng quầy có đến một lần, nô tì nói tiểu thư xem sổ sách mệt mỏi, đang nghỉ ngơi."

Tần Thư Dao lạnh lùng gật đầu: "Canh giờ cũng không sớm, chúng ta cũng cần phải trở về!"

Nàng không muốn nghe Ngụy Tử giải thích gì, kiếp trước Ngụy Tử đã phản bội nàng một lần, kiếp này làm sao Ngụy Tử có thể nguyện ý trung thành với nàng. Chính là đến thời điểm báo thù, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay.

Từ đó về sau Tần Thư Dao không tính sẽ mượn lý do sổ sách, mà đều mang sổ sách về Tần phủ. Sau đó lại tới Vinh Thọ Đường, cùng Tần lão phu nhân.

Ngô thị nghe nói Tần lão phu nhân đưa hai gian cửa hàng cho Tần Thư Dao, trong lòng vừa tức vừa giận, sáng sớm tinh mơ mang theo Tần Tuyết Như đến hầu hạ Tần lão phu nhân.

Cho nên Tần Thư Dao vừa trở về thì đã nhìn thấy Ngô thị ở một bên bưng trà đổ nước, mà Tần Tuyết Như lại quỳ gối dưới chân Tần lão phu nhân, xoa bóp chân cho bà.

"Dao Nhi, con đã trở lại rồi. Vừa rồi lão phu nhân còn nhớ con đó. Nghe nói hôm nay con đi cửa hàng, có thu hoạch được cái gì không?" Ngô thị mới không tin một tiểu nha đầu lông chưa đủ dài, có thể quản lý hai gian cửa hàng.

Tần Thư Dao cười cúi người thi lễ: "Hôm nay chỉ đi xem qua thôi ạ. Bởi vì thời gian quá ít, cho nên đều mang sổ sách lâu năm trở về đây, nghĩ ngày khác tính toán lại cho tốt, rồi đưa cho lão phu nhân nhìn một cái, nhìn xem chỗ nào sai!"

Vẻ mặt Tần lão phu nhân vui mừng, cười nói: "Cháu vừa mới tiếp nhận, cũng không cần nóng vội như vậy."

Tần Tuyết Như đang quỳ trên mặt đất trong lòng ghen tị cực kỳ, cũng làm nũng nói: "Tổ mẫu bất công, đại tỷ được hai gian cửa hàng, Như Nhi lại không có!"

Tần lão phu nhân đối với cháu gái được nuông chiều từ bé, tính tình ngang ngược này, không làm sao thích được: "Đại tỷ cháu qua hết năm là đã mười bốn, cũng nên cho đại tỷ cháu luyện tập. Mà hai gian hàng của đại tỷ cháu đều là mẹ đẻ nó khi còn sống lưu lại, lúc trước mẹ nó qua đời giao cho bà quản lý, hiện tại tuổi đại tỷ cháu đã lớn, bà cũng cần phải trả lại cho nó!"

Trong lời nói này thể hiện ra thật nhiều tầng ý tứ, thứ nhất là nhắc nhở Ngô thị nên tìm cho Tần Thư Dao một mối hôn sự, thứ hai là cửa hàng này là mẹ đẻ Tần Thư Dao lưu lại, Tần Tuyết Như cũng muốn có, vậy đi tìm mẫu thân của mình đi.

Sao Ngô thị nghe không hiểu chứ, tức thì trong lòng thầm mắng vài câu, trên mặt vẫn cười ân cần: "Đúng vậy, tuổi của Dao Nhi cũng không nhỏ nữa, nên tìm cho con bé một mối hôn sự rồi. Vài ngày trước không phải là phủ Ninh Hầu muốn tìm con dâu..."

Lời còn chưa nói hết, Tần lão phu nhân đã đen mặt, lạnh lùng nói: "Ai chẳng biết trưởng tử của phủ Ninh Hầu phủ chính là một ấm thuốc, chẳng lẽ ngươi muốn để Dao Nhi thủ tiết hay sao?"di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn

Lời nói này có chút nghiêm trọng, Ngô thị lập tức lắc đầu, cười làm lành: "Con dâu không có ý tứ này, chỉ là nhìn phủ Ninh Hầu của cải dày..."

"Trong kinh thành người có của cải dày rất nhiều, mà Tần gia chúng ta cũng không thiếu bạc, lại phải gả nữ nhi đổi lấy vinh hoa phú quý."

Ngô thị thấy Tần lão phu nhân như vậy, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật đầu: "Lão phu nhân nói rất đúng, là con dâu không lo lắng chu đáo, chỉ nghĩ đến thân phận phủ Ninh Hầu cực xứng với thân phận của Dao Nhi!"

Tần lão phu nhân nghe xong lời này vẫn không hài lòng, đây không phải là nói Tần Thư Dao chỉ có thể xứng với một ma ốm hay sao?

Tần Thư Dao trọng sinh một lần, không muốn tái giá, nam tử thế gian đều giống nhau, có mấy người có thể yêu sông cạn đá mòn. Lúc trước nàng cho rằng Hàn Thế Quân chính là tình yêu của nàng, không nghĩ tới người kia chỉ lợi dụng nàng mà thôi. Đến cuối cùng, chính mình mất trong sạch, lại bị thiêu chết sống.

"Tổ mẫu, cháu gái không nghĩ sẽ gả. Cháu gái muốn cả đời ở cùng tổ mẫu!" Tần Thư Dao ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói.

Tần lão phu nhân cười nói: "Ta đây là lão bà tử có cái gì cần ở cùng chứ, cháu cũng đừng lo lắng, bà sẽ tự tìm cho cháu một mối hôn sự tốt!"

Tần Thư Dao bất đắc dĩ thở dài một tiếng, kiếp trước nàng chưa từng ở cùng Tần lão phu nhân, kiếp này nàng cũng nhìn trúng thân phận của Tần lão phu nhân mới tiếp cận bà, không nghĩ tới Tần lão phu nhân đối xử với mình còn tốt hơn lúc trước nhiều. Xem ra thật sự chỉ có mình cho đi trước, mới có thể được nhận lại.

"Lão phu nhân, có ngài tìm giúp, Dao Nhi tự nhiên có thể tìm được một hôn sự tốt!" Tuy rằng trên mặt Ngô thị cười, nhưng trong lòng lại hung hăng mắng vài câu.

Loại việc hôn sự này, Tần Tuyết Như cũng không dám xen mồm vào, chỉ có thể cúi đầu không ngừng đấm chân giúp Tần lão phu nhân.

Ngô thị thấy thời cơ cũng không sai biệt lắm, lại nói: "Tuy rằng Như Nhi nhỏ hơn Dao Nhi một tuổi, nhưng qua hết năm cũng mười ba. Hiện tại Tam thẩm mang theo Dao Nhi cùng nhau học quản gia, không bằng lại mang theo Như Nhi, tỷ muội hai người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau!"

Tần lão phu nhân nghe xong cũng cảm thấy có chút đạo lý, gật gật đầu nói: "Cầm Nhi và Như Nhi chỉ kém nửa năm, dứt khoát đều cho bọn nó đi học quản gia thế nào đi!"

Trong lòng Tần Tuyết Như bất mãn, nhưng hôm nay mới bị giáo huấn, cho nên cũng ngẩng đầu cười nói: "Hiện tại thân thể của nhị tỷ cũng càng ngày càng tốt, chỉ là có khả năng nhị tỷ cũng muốn giống đại tỷ vậy, được phân cho mấy gian cửa hàng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.