Phúc Hắc Không Phải Tội

Chương 44: Giường đơn




Ba nữ nhân lúc này tâm tình đều cực kém, các nàng ngày tính đêm tính thế nhưng lại tính sót chuyện này ! Nếu để con trai của mình dễ dàng nhận người khác làm mẫu thân, các nàng thế nào cam tâm?

Gác lại chuyện chèn ép Vũ Văn Tiểu Tam, Nguyệt Vô Hạ lập tức đứng dậy, giọng nói ôn nhu mềm yếu vang lên: "Vương phi tỷ tỷ, muội muội còn có một số việc cần xử lý, vẫn là đi về trước, ngày khác lại đến bồi tỷ tỷ!"

Trên mặt lại khó nén nôn nóng, nàng muốn đẩy nhanh tiến độ ...

Hoa Mị Ảnh cắn răng, không cam lòng đứng dậy, khom lưng mở miệng: "Vương phi tỷ tỷ, thiếp thân cũng đi xuống trước ."

“ Nếu trắc vương phi tỷ tỷ cùng Mị tỷ tỷ đều trở về, thiếp thân cũng không ở lại quấy rầy tỷ tỷ, tỷ tỷ nếu rảnh rỗi, cũng có thể đến chổ muội muội ngồi một chút!" Trong mắt Mục Điệp Y ánh lên tia thâm độc, lúc này càng hận không thể đem nữ nhân đang ngồi chủ tọa kia xé ra, nhưng vẫn là không thể không làm ra một bộ dáng hiền lành.

Thế nào? Vội vả trở về như vậy để mưu tính giết nàng như thế nào? Ai... Không thú vị bĩu môi , thiếu kiên nhẫn như thế, còn chơi như thế nào ?? Quên đi, dù sao nhìn các nàng cũng ảnh hưởng tâm tình!

"Ừ! Đi đi! Tỷ tỷ lúc rảnh rỗi sẽ đi ngồi một chút !" Vũ Văn Tiểu Tam mệt mỏi phất tay...

Ba nữ tử đều ôm tâm tư riêng, lắc lắc eo nhỏ đi ra ngoài...

Đợi các nàng đi xa, nữ tử duyên dáng sang trọng, mở miệng, rất là bất nhã ngáp một cái, sau đó đứng lên, giơ lên cánh tay ngọc duỗi lại thắt lưng... Hô... Mệt chết đi được, bọn nữ nhân ngu ngốc này, sáng sớm chạy đến tìm nàng đấu võ mồm, thực sự là đầu óc có bệnh cộng thêm không biết lượng sức!

Giờ phút này Thanh Trúc hoàn toàn nhìn nàng với một con mắt khác, vương phi này, thì ra là thâm tàng bất lộ, ngay cả Mục Điệu Y lẫn Hoa Mị Ảnh đều không có lực chống đỡ trước nàng! Xem ra họ đã xem nhẹ nàng rồi!

"Thanh Trúc, có phải ngươi nên chuẩn bị bữa trưa cho bản vương phi hay không?" Mỗ nữ sắc mặt bất thiện nhìn nàng, người của Hiên Viên Ngạo đúng là cực kỳ giống như tên Hiên Viên Ngạo não heo kia, nhìn được nhưng không dùng được! Tính cách kiêu ngạo, đầu hất cao tới trời, mà biểu cảm trên khuôn mặt còn ghê tởm hơn cả cái quần lót, nhìn một cách tổng thể, đó là không bằng cái rắm chó. (Mô phật…)

Thấy nàng đã nhịn ăn cả một buổi sáng, lại không dọn cơm ra, muốn nàng đói chết sao?

Thanh Trúc thấy nàng sắc mặt khó coi, ngẫm lại tình cảnh vừa rồi, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, cuống quít nói: "Vâng! Nô tì lập tức đi lấy bữa trưa!" Cảm thấy kì quái, mình đang sợ cái gì? Ngay cả vương gia cũng hiếm khi tạo cho nàng cảm giác khủng bố như vậy!

Vũ Văn Tiểu Tam vừa lòng gật đầu, quay đầu chuẩn bị tán gẫu với Tiểu Nguyệt một phen. . .

Chợt một giọng nam trong trẻo vang lên: "Hoàng tẩu, Triệt Nhi tới thăm tẩu!"

Vũ Văn Tiểu Tam đang nhìn về phía Tiểu Nguyệt bỗng giật mình, quay sang, sau đó đứng dậy, hai mắt trừng lớn, lập tức thấy tiểu mỹ nam mặc bạch y, tao nhã lại đáng yêu tới cực điểm đứng ở cửa!

Một giọt nước miếng chảy qua khóe môi, rồi sao đó rơi tới độ cao ba thước , nàng chạy vội ra ngoài cửa: "Tiểu Triệt Triệt, hoàng tẩu nhớ đệ muốn chết!". . .

Thanh Trúc đứng sau lưng khóe miệng run run, vô cùng tức giận nhìn bóng lưng ấy, sao vương gia có thể cưới loại vương phi không biết liêm sỉ đến như vậy chứ! Lại cảm thấy hơi kinh ngạc, thất vương gia tới từ lúc nào, vì sao nàng không biết?

"Tiểu Triệt Triệt?" Một giọt mồ hôi xuất hiện sau đầu Hiên Viên Triệt. . .

Tiểu Nguyệt nhìn tiểu thư nhà nàng vạn năm không thay đổi đức hạnh háo sắc, hết biết nói gì quay đầu đi. . . . . .

Sặc... Đứng ở trước mặt soái ca, mỗ nữ đột nhiên cước bộ cứng lại, nhìn khuôn mặt hắn trẻ con đáng yêu , suy tư bay nhanh...

Hình như, mỗi lần nàng nhìn thấy Thương Thương đều đặc biệt kích động muốn lao tới ôm ấp mò mẫm, bởi vì đã xem Thương Thương là nam nhân thích nữ tử hào phóng (chỉ hào phóng với mình tỷ ấy…), nhưng tiểu tử Hiên Viên Triệt này, còn chưa đủ hiểu biết, nếu như hắn không thích tính cách “hào phóng” thì làm sao đây? Nếu không hay là trước thăm dò sở thích rõ ràng rồi lại đến đi ? Thế là... Mỗ nữ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt trắng nõn đáng yêu như mặt con nít kia, cười mở miệng...

"A ha ha ha... Hoàng đệ ngươi cuối cùng tới rồi, lâu như vậy cũng không đến xem hoàng tẩu, còn tưởng rằng ngươi đã quên hoàng tẩu rồi chứ!" Nhìn hắn nói có chút oán trách.

Hiên Viên Triệt thân thể cứng đờ...

Vốn hắn cho rằng lấy đức hạnh của hoàng tẩu, thấy hắn tới, khẳng định lại muốn giở trò một phen, thế nhưng... Vừa rất hân hoan "Tiểu Triệt Triệt, hoàng tẩu nhớ đệ muốn chết!" Sau đó chạy tới bên cạnh hắn, đột nhiên lại... Phản ứng như vậy thực sự làm cho người ta khó có thể thừa nhận, này, trước sau chênh lệch quá lớn đi!

Nhìn ánh mắt oán trách, còn có tiếng cười "a ha ha ha" kinh khủng của nàng, Hiên Viên Triệt đột nhiên có chút hối hận khi chạy đến ! Có lẽ hắn nên trở về nóc nhà tiếp tục đợi…

"Người ta làm sao mà quên hoàng tẩu được!" Giọng nói mềm mại vang lên, tiểu mỹ nam mắt to ngập nước nhìn nàng chằm chằm.

Vừa nghe lời này, suýt nữa Vũ Văn Tiểu Tam kích động nước mắt lưng tròng! Hóa ra còn có mỹ nam nhớ thương mình như vậy !

Thấy dáng vẻ kích động của nàng kia, Tiểu Nguyệt quay người lại không nói gì. . . . . . Tiểu thư, Thất vương gia chỉ nói một chút về hình thức bên ngoài thôi có được hay không? Sao mà tiểu thư lại kích động đến như thế?

Vũ Văn Tiểu Tam vui tươi hớn hở nhìn Hiên Viên Triệt, vẫn là đứa nhỏ đáng yêu người gặp người thích nha, như Thương Thương thì sẽ không nói với nàng những lời như thế, Hiên Viên Ngạo con heo kia... Hừ hừ, đó là muốn cũng đừng nghĩ!

"Hoàng đệ a, cũng là ngươi tốt, không giống hoàng huynh ngươi cái tên đáng chết không lương tâm kia làm cho người ta chán ghét!" Nàng phát hiện, hình như bây giờ bất luận thời gian, cứ nhìn thấy mỹ nam, nàng đều thích đem Hiên Viên Ngạo lấy ra so sánh một phen! Thế là ở trong lòng lại âm thầm gật gật đầu, đúng vậy, bởi vì Hiên Viên Ngạo kia chính là điển hình đại biểu của phái phản diện!

"Hoàng huynh, tên đáng chết không lương tâm " ? Con ngươi lưu ly hiện lên một chút ý cười không muốn người biết …

Thanh Trúc rất là cáu giận nhìn bóng lưng Vũ Văn Tiểu Tam, thân là vương phi, thế nhưng ngay trước mặt thất vương gia phỉ báng phu quân của mình như vậy, chuyện này làm cho hạ nhân như nàng đều nhìn không được!

Tiểu Nguyệt thì lại là vẻ mặt "Ta đã thành thói quen" biểu tình tê dại! Nàng quả thật sớm đã thành thói quen, giả thiết tiểu thư nhà bọn họ đột nhiên nói vương gia thật là tốt, nàng mới nên lo lắng đi ra ngoài nhìn xem có phải mặt trời mọc phía tây hay không!

"Triệt nhi đều nhớ đến xem hoàng tẩu, nhưng hoàng tẩu chưa bao giờ đi nhìn người ta!" Thanh âm tiểu mỹ nam có chút hờn dỗi vang lên, còn có chút bất mãn hít mũi một cái.

Liền làm cho xương cốt Vũ Văn Tiểu Tam đều mềm ra ! Còn có cái động tác nhỏ khịt cái mũi kia nữa, ây da ! Thật là quá đáng yêu!

Thế là... Mỗ nữ lập tức vỗ bộ ngực biểu hiện thành tâm: "Hoàng tẩu không phải là không đi nhìn ngươi, là bởi vì cái tên hoàng huynh xúi quẩy kia của ngươi mỗi ngày tìm ta kiếm chuyện làm hoàng tẩu không thoải mái, vì thế hoàng tẩu mới không có thời gian đi thăm ngươi! Ngươi phải tin tưởng hoàng tẩu, hết thảy đều là tam hoàng huynh ngươi sai! Còn có... Tiểu Triệt Triệt, ngươi có cái ý kiến hay gì không, làm cho hoàng huynh ngươi gặp bất trắc, sau đó còn một mình ta sống cuộc sống hạnh phúc, tự do, yên tĩnh làm một phú bà nhiều tiền?"

Hoàng huynh xúi quẩy ? Còn muốn cho hoàng huynh gặp bất trắc?

Khóe miệng Hiên Viên Triệt run run, này, có phải hơi độc ác hay không?

Thanh Trúc càng tức giận đến suýt nữa không để ý tới thân phận chủ tớ xông lên cùng nàng lý luận một phen! Có người vương phi như thế sao? Vừa rồi còn nói với trắc vương phi các nàng, nữ tử tốt phải giúp chồng dạy con! Quay lại liền kêu chú em chờ trượng phu của mình chết?

Tiểu Nguyệt một bộ dáng ta không nghe thấy nhìn nóc nhà... Ở trong lòng ngâm thơ , a... Hôm nay trời xanh mây trắng... A, hôm nay phong cảnh mê người như vậy... Hức, kỳ thực ta không có nghe thấy gì cả!

"Hoàng tẩu, hoàng huynh võ nghệ cao cường, còn có rất nhiều người bảo hộ, hẳn là khó có thể gặp bất trắc." Hắn thật có chút không biết nói gì, làm vỡ giấc mộng không thực tế kia của Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .

"Ai..." Mỗ nữ rất là thất vọng thở dài một hơi, sau đó mở miệng, "Vì sao mỗi ngày người chết nhiều như vậy, lại không cộng thêm một tên Hiên Viên Ngạo a! ~!"

Sau đầu mọi người đều chảy đầy mồ hôi , chờ trượng phu chết mà chờ đến loại tình trạng này, tuyệt đối là một loại cảnh giới...

Mỗ nữ thất vọng than thở một chút, nhìn lại tiểu mỹ nam đáng yêu, ở trong lòng trách cứ chính mình, thật là, soái ca tới thì nàng nghĩ những chuyện này để làm gì? Cái tên Hiên Viên Ngạo xúi quẩy kia một ngày nào đó sẽ gặp bất trắc, là chuyện sớm muộn thôi! Nàng có rất nhiều thời gian có thề chậm rãi chờ!

"Tiểu Triệt Triệt, đi vào ngồi một chút đi?" Mỗ nữ lại biểu lộ đức hạnh đáng khinh, vào nhà ta chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.

Ánh mắt tràn ngập chờ mong lại hơi hèn mọn, Hiên Viên Triệt nhìn mà thấy hơi sợ hãi... Nhưng vẫn nhu thuận gật đầu: "Tốt!"

Tiếng nói ngọt ngào như suối ngọt giữa núi rừng, truyền thẳng vào trái tim của người nào đó, lại hung hăng đâm sâu vào điểm yếu của nàng!

Vũ Văn Tiểu Tam khẩn trương lui qua một bên, vươn tay làm ra tư thế "Mời" một cái, rồi sau đó nghênh ngang đi qua, ngồi xuống trên vị trí của chủ . . . .Khiến cho tất cả mọi người vô cùng không biết nói gì.

Nàng không phải nên chờ khách là thất vương gia vào, rồi mới chạy lại ngồi sao? Vung tay lên, làm động tác mời, mà chính mình đi ngồi trước?

Tiểu Nguyệt và Thanh Trúc đều cảm thấy vạn phần mất mặt!

Hiên Viên Triệt lơ đễnh, đây mới là phản ứng bình thường mà hoàng tẩu hắn biết nên có! Đi qua, ngồi ở kế ghế chủ, quay đầu nhìn nàng...

Chợt ... Mỗ nữ cười tủm tỉm quay mặt sang, trong mắt tỏa ra ánh sao lấp lánh: "Chuyện này, hoàng đệ ơi?"

Ánh mắt nàng kỳ dị, làm cho toàn thân người ta không được tự nhiên... Hiên Viên Triệt xấu hổ ho một tiếng, vâng dạ mở miệng: "Hoàng tẩu, ngài có việc?"

"Không có việc gì! Không có việc gì! Chuyện gì cũng không có!" Mỗ nữ rất nhanh lắc đầu, sau đó xoay mình, đặt khuỷu tay ở trên bàn, hai tay chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có một chút tì vết, đôi mắt đẹp tiếp tục ẩn tình đưa tình nhìn hắn...

Hiên Viên Triệt quay mặt sang, nhìn nhìn ngoài cửa, len lén nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cực mất tự nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt lại...

Bộ dáng này của hoàng tẩu, thật sự là... Rất quỷ dị! Thà rằng chính nàng trực tiếp lại đây phi lễ hắn, cũng sẽ không khiến cho hắn không được tự nhiên như bây giờ! Từng vệt đen dọc theo sau đầu hắn chảy xuống...

Rốt cuộc nhịn không được quay mặt sang, lại nhìn thấy khóe môi người nào đó có nước bọt chảy xuống, khóe miệng nhếch lên, thanh âm mềm mại lại vang lên lần nữa: "Hoàng tẩu, nước miếng của người chảy ra!"

Tiểu Nguyệt ở một bên bưng trán đưa qua một cái khăn tay... Vì sao hiện tại tiểu thư lại biến thành đức hạnh này, nàng thực sự rất nhớ tiểu thư trước đây! Bởi vì tiểu thư hiện tại... Thực sự làm cho nàng cảm thấy cực kỳ mất mặt!

"A...A!" Cái mặt già dầy hơn cả Nam Sơn của Vũ Văn Tiểu Tam đỏ lên hiếm thấy... rất nhanh nhận cái khăn trong tay Tiểu Nguyệt, lau lau, sau đó lại tiếp tục nhìn hắn...

Này...

"Hoàng tẩu, Triệt nhi vừa thấy người chảy nước miếng, người có phải đói bụng hay không?" Hiên Viên Triệt vẻ mặt ngây thơ nói sang chuyện khác, còn nhìn hắn như vậy nữa, hắn thực sự muốn chết!

Vũ Văn Tiểu Tam nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy, hoàng tẩu thật đói, tới trưa cũng chưa có dùng bữa!"

Sau đó phất cờ reo hò ở trong lòng, đúng vậy, ta đói bụng, ta thực sự đói bụng, ta đói muốn chết! Ta muốn ăn ngươi!

Thanh Trúc vẫn lộ vẻ mặt phẫn nộ, đứng một bên bất bình vì tổn thương của vương gia nhà mình, giờ mới ý thức được mình quên phân phó bữa trưa cho vương phi, thế là vội vội vàng vàng chạy đi chuẩn bị bữatrưa...

"Triệt nhi cũng đói bụng, sáng sớm cũng chưa có ăn!" Mắt to long lanh nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, bộ dáng còn có chút uất ức... Hắn đúng là đói bụng, sáng sớm hưng trí bừng bừng liền tới đây , lại quên ngày gần đây Mông Mạn đế quốc rục rịch, hoàng huynh gần đây đều phải lên triều, vì thế chưa từng dùng đồ ăn sáng.

Thế là, mỗ nữ nhìn soái ca hồi lâu, rất là căm tức quay mặt sang, nhìn Thanh Trúc, không phải kêu nàng đi lấybữa trưa sao? Vừa nhìn, người không có, càng thêm tức giận... Gần nửa ngày như thế còn chưa có đưa đến? Quả thật là nhìn được chứ không dùng được! Nếu là Tiểu Nguyệt nhà nàng, đã sớm lấy tới!

Lúc này Đông Mai tiến vào: "Vương phi, nhị vương gia cầu kiến!" Vương gia không ở đây, dĩ nhiên là chỉ có thể bẩm báo vương phi.

Nhị vương gia? Nhị vương gia nào?

"Không biết, không gặp!" Mỗ nữ vẻ mặt không kiên nhẫn mở miệng, không nhìn thấy nàng đang tiếp soái ca sao? Cái gì nhị vương gia tam vương gia , tứ vương gia cũng không liên quan nàng!

Không biết? Mọi người sau đầu đều là hắc tuyến, mấy ngày trước ngươi mới đem vương phi nhà người ta ném ra ngoài, hôm nay liền không nhận ra? Này, trí nhớ cũng quá kém đi? !

Tiểu Nguyệt ở một bên nhắc nhở: "Tiểu thư, nhị vương gia là nhị hoàng huynh của vương gia chúng ta!"

Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, liếc nàng một cái: "Lời vô ích! Ngươi nghĩ rằng ta ngốc a? Hắn không phải hoàng huynh của con heo kia, có thể thành nhị vương gia sao? Nếu không phải nhị thì cũng là tứ ngũ lục thất bát vương gia!"

Ách... Hình như tiểu thư nhà bọn họ không bắt được trọng điểm khi nghe người ta nói a!

Hiên Viên Triệt làm như không liên quan mình nâng chung trà lên uống trà, động tác "Ưu nhã" phát huy tới tận cùng, nhưng vừa nghe nàng nói như thế, một miệng nước trà suýt nữa văng ra...

Thế là trà bị sặc trong cổ họng, làm cho hắn liều mạng ho...

"Tiểu Triệt Triệt, ngươi không sao chứ?" Vũ Văn Tiểu Tam quan tâm quay đầu nhìn hắn, sau đó vẻ mặt mất hứng nhìn Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái, "Đều tại ngươi, không có việc gì nói lời nói ngu xuẩn này làm gì, hại Tiểu Triệt Triệt bị sặc!"

Há biết Hiên Viên Triệt vừa nghe lời này, khụ càng thêm lợi hại...

Tiểu Nguyệt rút rút khóe miệng, ở trong lòng kêu rên, tiểu thư, hình như thất vương gia là bởi vì người nói nên mới vậy đi?

"Khụ... Khụ khụ... Hoàng tẩu, ta không sao... Không có việc gì!" Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khụ đến đỏ bừng, màu sắc phấn phấn nộn nộn lại làm cho mỗ nữ cảm xúc dâng trào lên!

Đông Mai ở một bên lạnh lùng mở miệng: "Vương phi, nhị vương gia tốt xấu gì cũng là hoàng huynh của vương gia, lần trước ngài đem nhị vương phi ném ra, hiện tại lại từ chối nhị vương gia ngoài cửa, tựa hồ có chút không thỏa đáng."

Nha... Vũ Văn Tiểu Tam giờ mới phản ứng được, thì ra là lão công Hoa Nhược Yên tới? Chẳng lẽ hắn tới ra mặt thay lão bà hắn? Mỗ nữ nheo mày do dự một lát, sau đó quay đầu lại rất là nghiêm túc nhìn Đông Mai: "Ngươi lập tức đem đại môn đóng lại, hắn nhất định là đến tìm phiền toái !"

Tiếng nói vừa dứt, Hiên Viên Triệt suýt nữa từ trên ghế ngã quỵ! Đông Mai lại càng lảo đảo, suýt nữa té trên đất! Tiểu Nguyệt chính là "Phanh" một tiếng trực tiếp ngã quỵ ...

"Vương phi..." Đông Mai từ trước đến nay đều cực kỳ lạnh lẽo, mặt không có bất kỳ biểu tình, lúc này tràn đầy réo rắt thảm thiết nhìn nàng, hiện tại thất vương gia còn ở đây, ngài có thể đừng ở trước mặt người ngoài không biểu hiện không có tiền đồ như vậy được không?

Như vậy là ném hết mặt mũi vương gia nha!

"Hoàng tẩu, nhị hoàng huynh đã tới, người hay là đi gặp một chút đi!" Thanh âm Hiên Viên Triệt ngọt ngào vang lên, không gặp nhị hoàng huynh cũng không là đại sự gì, nhưng nếu là làm theo lời hoàng tẩu, còn rất hèn nhát đi đóng cửa lại, khi tam hoàng huynh trở về không thể không giận điên lên!

Hắn thật vất vả mới tới tam vương phủ một lần, không muốn giống như lần trước xem hai vợ chồng bọn hắn cãi nhau!

Đông Mai ở một bên chờ đợi nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, hi vọng nàng có thể đáp ứng , cho dù không đáp ứng, ít nhất cũng thu hồi lệnh đem đại môn đóng chặt, bằng không nhị vương gia bị người xem thường là thứ yếu, quan trọng là tam vương phủ cùng vương gia cũng sẽ bị lăng nhục!

Mặc dù thanh âm mỹ nam rất êm tai, bộ dáng cũng rất thành thật, thế nhưng... Mỗ nữ do dự một chút, đôi mi thanh tú nhíu chặt, sau đó quay đầu nhìn hắn mở miệng: "Tiểu Triệt Triệt, nếu như tam hoàng huynh ngươi ở đây, cũng không có gì, bởi vì con heo kia bản lĩnh khác không có, nhưng võ nghệ thì không tệ , ta sẽ không chịu thiệt, thế nhưng hắn bây giờ không có ở đây a, nếu là nhị hoàng huynh ngươi, vì muốn trút giận cho vương phi của hắn, đánh bản vương phi thì làm sao bây giờ? Bản vương phi không có nội lực a!"

Nói tới đây Vũ Văn Tiểu Tam càng thêm kiên định quyết tâm, nhất định không thể để cho hắn tiến vào! Bị đánh là việc nhỏ, chủ yếu là bị đánh thực mất mặt nha!

"Con heo kia bản lĩnh khác không có" ? Hoàng huynh chiến thần của hắn ở trong mắt hoàng tẩu chính là hình tượng như thế?

"Tiểu thư, đây là tam vương phủ, có thật nhiều thị vệ..." Tiểu Nguyệt từ trên mặt đất bò dậy, nửa sống nửa chết mở miệng, trong thanh âm ngoại trừ bất đắc dĩ còn có một chút khóc không ra nước mắt...

Vũ Văn Tiểu Tam quay mặt sang, liếc nàng một cái: "Ngươi đứa ngốc này! Thị vệ dám động nhị vương phi, nhưng bọn hắn dám động nhị vương gia sao? Hơn nữa con heo Hiên Viên Ngạo kia có nội lực, Hiên Viên Mặc bộ dáng cũng rất lợi hại, lão đại cùng lão tam võ công đều lợi hại, lão nhị kẹp ở giữa chắc hẳn cũng sẽ không thua kém! Cho nên không thể gặp! Kiên quyết không thể gặp! Lập tức phân phó xuống đem đại môn cùng cổng trong đều đóng kỹ!"

"Lão đại cùng lão tam võ công đều lợi hại, lão nhị kẹp ở giữa chắc hẳn cũng sẽ không thua kém " ? Đây là cái luận điệu gì a? Hiên Viên Triệt không nói gì rút rút khóe miệng...

"Hoàng tẩu, nhị hoàng huynh không có võ công!" Hắn nói ra sự thực, nhị hoàng huynh từ nhỏ đã không có sức tập võ, thành tựu về văn hóa giáo dục cũng không tốt như võ công, vì thế chỉ là được hưởng bổng lộc hoàng gia, cũng không có bao nhiêu thực quyền.

"Thực sự?" Vũ Văn Tiểu Tam tràn ngập hoài nghi nhìn hắn một cái.

Hiên Viên Triệt lại còn có chút ủy khuất nhìn nàng: "Hoàng tẩu, ngươi là không tin người ta sao?" Ánh mắt giống như lưu ly, ẩn ẩn ngấn lệ, dường như muốn nhỏ giọt rơi xuống...

Bộ dáng này làm cho Vũ Văn Tiểu Tam tâm can đều nát! Thế nhưng ngẫm lại... Này nha có lẽ là sợ Hiên Viên Ngạo mất mặt, vì thế nên lừa mình!

Nếu như hắn thật là lừa nàng , vậy sau khi cho nhị vương gia vào vương phủ , nàng vô cùng có khả năng bị đánh một trận, không được! Lắc lắc đầu, nàng vẫn kiên định cho rằng không thể mở cửa!

Đông Mai bất đắc dĩ nhìn vương phi sợ chết này, nói, nếu là nhà bá tánh bình dân thì thôi, thỉnh thoảng cũng có khả năng sự kiện bạo lực như vậy phát sinh, thế nhưng đây chính là hoàng gia a? Có ai nghe nói qua loại tin đồn vương gia đánh em dâu mình chưa?

"Vương phi, nhị vương gia thật không có võ công, nô tỳ xin lấy đầu mình đảm bảo!" Thanh âm Đông Mai tràn đầy cảm giác vô lực, hình tượng lãnh ngạo nhiều năm của nàng hôm nay gần như bị hủy hoại chỉ trong chốc lát! Vương phi này, thật sự là thật là làm cho người ta không chịu nổi!

Vũ Văn Tiểu Tam quay mặt sang, nhìn nhìn nàng, một lát sau... Khi mọi người ở đây đều cho rằng nàng sẽ đáp ứng...

Biết biết miệng, liếc mắt nhìn biểu tình ngu ngốc của Đông Mai: "Đùa sao chứ! Ta muốn đầu của ngươi làm cái gì? Ta mới không thèm, nếu như hắn đánh bản vương phi nơi khác thì cũngthôi đi, nhưng nếu đả thương khuôn mặt như hoa như ngọc bản vương phi, bản vương phi dù đem đầu của ngươi chặt thành thịt nát, cũng không thay đổi được hiện thực khuôn mặt hốc hác của ta!"

Hiên Viên Triệt có chút bất đắc dĩ quay đầu, không đành lòng nhìn Đông Mai nữa...

Mà Đông Mai vừa nghe lời này, càng nghẹn đến suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi...

Tiểu Nguyệt quay mặt sang, ở trong lòng mình tự an ủi, chỉ là bệnh điên của tiểu thư nhất thời tái phát thôi, đúng vậy! Không bao lâu sẽ khôi phục bình thường ! Mỗ thị nữ ở trong lòng khóc thập phần thê thảm, có một tiểu thư như thế, thực sự rất mất mặt ...

Thanh Trúc mang theo cả đám nô tỳ, bưng đồ ăn lên, thấy bầu không khí trong điện quỷ dị thì có chút kinh ngạc...

Đang muốn nói "Vương phi, bữa trưa tới", liền nghe Đông Mai lên tiếng: "Thanh Trúc, nhị vương gia không có võ công phải không?"

Thanh trúc sửng sốt, tại sao đột nhiên hỏi cái này? Quay đầu... thấy Vũ Văn Tiểu Tam mặt mang thần sắc kỳ dị nhìn nàng, mà ánh mắt của thất vương gia cùng Tiểu Nguyệt nhìn nàng thậm chí lại có một chút chờ mong...

Sau đầu xẹt qua một giọt mồ hôi , khóe miệng giật giật , thành thực đáp lời: "Vâng, nhị vương gia xác thực không biết võ công!"

Thanh Trúc nói thì Vũ Văn Tiểu Tam sẽ tin ,bởi Hiên Viên Triệt cùng Đông Mai có khả năng sẽ vì thanh danh tam vương phủ mà lừa nàng, thế nhưng Thanh Trúc trước đó thì không biết chuyện, vì thế không cần phải gạt nàng!

Thế là mỗ nữ rất là lên mặt đứng lên, còn vặn vặn nắm tay, vang lên khanh khách, khóe môi gợi lên nụ cười không có ý tốt, làm cho người ta thấy mà da đầu tê dại cộng thêm sởn tóc gáy, lúc này thanh âm trong trẻo nhưng vui sướng vang lên: "Không biết võ công còn dám tới cửa tìm phiền toái! Đúng là đáng đánh đòn! Đem cổng chính vương phủ mở ra, bản vương phi bây giờ đi gặp hắn!"

Dứt lời cũng không thèm để ý những người khác, ống tay áo vung lên, nghênh ngang sải bước ra cổng...

Để lại một đám người đờ đẫn không biết nói gì nhìn bóng lưng của nàng... Chẳng lẽ đây là… “bắt nạt kẻ yếu” trong truyền thuyết?

Tuy là bất đắc dĩ, nhưng vì phòng ngừa những loại sự kiện khủng bố phát sinh, đại khái như "Tam Vương Phi ẩu đả nhị vương gia" nên Hiên Viên Triệt lập tức đứng lên, đi theo. . . . . .

Tiểu Nguyệt do dự một chút, cũng chạy theo...

"Các ngươi để bản vương vào! Bản vương hôm nay nhất định phải tìm Hiên Viên Ngạo tranh luận phải trái!" Dù cách xa, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam vẫn nghe thấy một giọng nam rất lớn , mẹ kiếp, thanh âm không có dễ nghe như Hiên Viên Ngạo, mà còn dám rống lớn như vậy muốn đâm thủng màng nhĩ nàng sao?

Tăng nhanh cước bộ, đôi mắt đẹp bắt đầu bắn phá...

Trước đại môn vương phủ được sơn đỏ thẫm, một thanh y nam tử xấp xỉ Hiên Viên Ngạo đứng ở trước cửa, cố ý muốn vào, mặt đầy lửa giận cho biết tâm tình của hắn đang phi thường không tốt!

Mới hôm trước mình còn cùng các huynh đệ ở thanh lâu nâng cốc nói chuyện vui vẻ, nhìn sắc trời đã tối, dứt khoát ở đó một đêm, bởi uống hơi nhiều, mãi cho đến buổi tối hôm qua mới tỉnh, trở lại vương phủ liền nghe người đàn bà đanh đá Hoa Nhược Yên kia tìm hắn khóc lóc kể lể, vốn hắn cũng phiền Hoa Nhược Yên muốn chết, cho rằng nàng lại muốn nói chuyện mình đi nơi trăng hoa nầy nọ, vì thế không có để ý nghe.

Kết quả, hôm nay mới sáng sớm, bước ra cửa đã nhìn thấy không ít người nhìn hắn chỉ trỏ, tìm hiểu mới biết được lại có chuyện như vậy! Tốt xấu gì hắn đường đường cũng là nhị vương gia Hiên Viên đế quốc, thế nhưng đem vương phi của hắn ném ra trước mặt công chúng , kêu Hiên Viên Diệu hắn sau này làm sao còn chỗ đứng trong giới quý tộc?

Vũ Văn Tiểu Tam một mạch quan sát hắn, này nha, bộ dạng cũng không tệ, mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi đều tương đối rất giống Hiên Viên Ngạo, chỉ là mắt nhỏ một chút, có vẻ không quá xuất chúng, rõ ràng so với bọn Hiên Viên Mặc thấp hơn một bậc...

Thế nhưng nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, người như vậy cũng coi như là một soái ca siêu cấp lớn đi, mỗ nữ không khỏi ở trong lòng cảm thán, vẫn là xuyên việt tốt, soái ca khắp nơi đều có! Đặc biệt là nhóm soái ca nhà Hiên Viên này , nhiều đến có thể bán sỉ a! =.=!!

Bọn thị vệ làm hết phận sự đem trường kích bày thành một hình chữ "X", ngăn cước bộ Hiên Viên Diệu: "Nhị vương gia, vương gia nhà chúng ta thực sự không có trong phủ!"

"Có trong đó hay không thì tự bản vương đi vào nhìn liền biết! Tránh ra!" Tốt xấu gì hắn cũng là hoàng huynh Hiên Viên Ngạo, muốn từ chối hắn ngoài cửa sao?

Vũ Văn Tiểu Tam chậm rãi thong thả bước đi, lòng đều tràn đầy khinh thường đối với Hiên Viên Diệu, không cho hắn tiến vào thế nhưng mặt dày mày dạn đòi vào cho bằng được, nàng vốn cho rằng Hiên Viên Ngạo đã không có phẩm chất tới cực điểm nhưng cuối cùng cũng phát hiện ra một vương gia so với Hiên Viên Ngạo càng không có phẩm chất hơn a!

Quả nhiên không có đẳng cấp nhất, chỉ có đẳng cấp hơn!

Đi tới cửa, Hiên Viên Diệu xuất hiện trước mắt, sau đó khẽ cười mở miệng: "Ái chà, đây không phải là nhị hoàng huynh sao? Thế nào lại rảnh rỗi quang lâm hàn xá? Các ngươi còn ngăn làm cái gì? Còn không mau đem nhị hoàng huynh thả vào!"

Bọn thị vệ vừa nghe, lập tức nghe lời đem trường kích thu lại, nhường cho Hiên Viên Diệu đi qua...

Hiện tại có thể thành công tiến vào, thế nhưng hắn một chút cũng không cao hứng nổi!"Thả vào" ? Nàng cho rằng hắn là chó sao?

Vừa mới đuổi tới, Hiên Viên Triệt cùng Tiểu Nguyệt trán cũng ẩn ẩn có mồ hôi...

Tiếng lòng của Tiểu Nguyệt : tiểu thư thực sự là tức chết người không đền mạng a!

Tiếng lòng của Hiên Viên Triệt : nhị hoàng huynh thật đáng thương!

Cửa to như vậy, cũng chỉ có một mình Hiên Viên Diệu ở trung tâm, Vũ Văn Tiểu Tam cùng hắn hai thế đối lập, một trận gió lạnh thổi qua, làm cho người ta sinh ảo giác giống như hai đại cao thủ muốn so chiêu... +.+

Gió nhẹ thổi qua, Vũ Văn Tiểu Tam rất là tiêu sái hất đầu, sợi tóc trên trán ưu nhã trên không trung xẹt qua một độ cong...

Hiên Viên Diệu thấy vậy, cũng đem sợi tóc trên trán phất nhẹ, rất là kiêu ngạo ngẩng đầu lên... =.=!

Hiên Viên Triệt cùng Tiểu Nguyệt đều có chút không nói gì, bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì thế?

Sau đó... Hiên Viên Diệu bước đi qua, khuôn mặt tuấn lãng cực kỳ vặn vẹo, giọng điệu bất thiện nhìn Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng: "Ngươi chính là vương phi của Hiên Viên Ngạo?"

"Nhị hoàng huynh, làm sao ngươi biết người ta là vương phi của Hiên Viên Ngạo? Chẳng lẽ ta nổi danh như thế sao?" Mỗ nữ vẻ mặt ngạc nhiên.

Tiếng nói này vừa dứt, mọi người khóe miệng đều ẩn ẩn co quắp, Hiên Viên Diệu càng suýt nữa đứng không vững...

Nổi danh? Hiên Viên Diệu lười phản ứng nàng, mặt đầy sát khí mở miệng lần nữa: "Hiên Viên Ngạo đâu?" Mặc dù Vũ Văn Tiểu Tam làm cho mình mất hết mặt mũi, còn tự cho là bản thân rất nổi danh, nhưng Hiên Viên Diệu hắn làm việc có nguyên tắc của mình, không cùng nữ nhân tính toán!

"Vương gia ? Hắn không có ở quý phủ, đã lên triều !" Vũ Văn Tiểu Tam có chút ôn hòa mở miệng, lại nói tiếp, "Nếu như ngài thực sự quá nhớ vương gia, có thể đến cửa hoàng cung mà chờ, như vậy ngài có thể là người đầu tiên nhìn thấy hắn , theo bản vương phi biết, các ngươi đã thật lâu không gặp mặt, chắc hẳn vương gia cũng thập phần muốn cùng nhị hoàng huynh..."

Nói xong ái muội nhìn hắn nhíu mày, làm cho người ta cảm giác... Hiên Viên Diệu cùng Hiên Viên Ngạo là quan hệ tình nhân, hai người đoạn tụ, cảm giác rất quái dị!

Lời này cộng thêm bộ mặt thâm ý của nàng ... Làm cho thị vệ ở cửa cộng thêm mấy người Tiểu Nguyệt, sau đầu mồ hôi đã nhiều như mưa ... Nói nhị vương gia thì thôi, như thế nào còn hại luôn vương gia nhà mình đây?

Hiên Viên Triệt ở sau lưng nàng hung hăng đổ mồ hôi, tràn ngập đồng tình nhìn nhị hoàng huynh hắn, thực sự là đáng thương...

Hiên Viên Diệu thì suýt nữa sôi máu! Nữ nhân này, nói vậy làm cho người ta cảm giác hắn là không thể chờ được muốn gặp tình nhân của hắn —— Hiên Viên Ngạo! Phi! Phi! Ai cùng Hiên Viên Ngạo là tình nhân chứ!

Hắn còn rất nhớ Hiên Viên Ngạo? ! Còn có câu nói cuối cùng tràn ngập ý ám chỉ kia là có ý gì? Muốn cùng hắn để làm gì chứ?

Hiên Viên Diệu đè nén xúc động muốn đánh người, ở trong lòng nói với chính mình, không nên tức giận, không nên tức giận, không đáng cùng nữ nhân tính toán!

Không đếm xỉa đến giọng điệu trong lời nói của nàng, rất là tức giận mở miệng: "Hắn lúc nào trở về?"

Vũ Văn Tiểu Tam ngạc nhiên nhìn hắn, nhìn đến nỗi tất cả mọi người đều hiếu kỳ vài giây sau, có chút mê mang mở miệng: "Nhị hoàng huynh hỏi lời này thật lạ , ngài cũng không biết vương gia lúc nào trở về, bản vương phi làm sao biết?"

Ặc... Lời này nói xong quỷ dị hơn ...

"Ngươi là vương phi của hắn, ngươi sao không biết chứ?" Tu dưỡng của Hiên Viên Diệu biến mất hầu như không còn, lớn tiếng rống giận.

Còn có, câu kia "Ngài cũng không biết vương gia lúc nào trở về, bản vương phi làm sao biết" là có ý gì? Vì sao hắn nghe tới nghe lui, nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm giác mình giống như cùng Hiên Viên Ngạo có gì đó bất thường?

Mỗ nữ vẻ mặt bi thương: "Thật ra bản vương phi chẳng qua cũng chỉ là vương phi trên danh nghĩa, hết thảy chuyện này không phải đều nhờ nhị hoàng huynh người ban tặng sao? Nhị hoàng huynh còn đặc biệt chạy tới để kích thích người ta. . . . . ." Nói xong ra vẻ thực thương tâm cúi đầu. . . . . .

Gì? Nhờ hắn ban tặng? Cùng hắn có cộng lông quan hệ sao?! (Ái da…) Hiên Viên Diệu cảm giác tế bào não mình quả thực không đủ dùng! Hoàn toàn theo không kịp tốc độ tư duy của nữ nhân này!

Lời nói tràn ngập ý ám chỉ, làm cho Hiên Viên Triệt cực độ không nói gì...

Thị vệ ngoài cửa nhìn biểu tình bi thương của vương phi không giống làm bộ, không khỏi đồng loạt ở trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ vương gia cùng nhị vương gia thực sự...

Tiểu Nguyệt trong lòng thì đều là đồng tình đối với vương gia nhà bọn họ ... Vương gia đã tạo nên nghiệt gì a!

Hiên Viên Triệt đi lên phía trước, nhìn Hiên Viên Diệu mở miệng: "Nhị hoàng huynh!"

Hiên Viên Diệu giờ mới chú ý tới hắn, mở ra khuôn mặt tươi cười, gật gật đầu: "Thất hoàng đệ, ngươi cũng ở đây sao?"

Nghe Hiên Viên Diệu hỏi, Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt nhìn trời, đây không phải là biết rõ còn hỏi sao? Đám người hoàng gia này thực sự là buồn chán, nói cũng giống như không nói! Bệnh tâm thần! Hắn không ở đây không lẽ ngươi nhìn thấy quỷ sao?

"Nhị hoàng huynh đến quý phủ của tam hoàng huynh, là vì sự tình ngày hôm trước phải không?" Thanh âm Hiên Viên Triệt mềm nhu nhu vang lên.

Vũ Văn Tiểu Tam nghe được trong lòng hạnh phúc , thanh âm thật đáng yêu ...

Hiên Viên Diệu lại có chút kỳ quái, thất hoàng đệ sao lại dùng loại ngữ điệu này nói chuyện? Nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu: "Đúng!"

"Nhị hoàng huynh, một chút chuyện nhỏ, Triệt nhi thay tam hoàng huynh xin hướng ngươi nhận lỗi, không nên khiến cho huynh đệ mất hòa khí!" Thanh âm thanh thúy lại lần nữa vang lên.

Vũ Văn Tiểu Tam ở một bên gật gật đầu, Hiên Viên Triệt thật là một đứa bé ngoan, bộ dạng đáng yêu như thế, đối với huynh đệ cũng hữu ái như vậy, không sai không sai!

Hiên Viên Diệu lại hừ lạnh một tiếng: "Thất hoàng đệ không cần khuyên, Hiên Viên Ngạo hôm nay nhất định phải cho bản vương một câu trả lời thỏa đáng!"

"Không biết là chuyện gì cần cho câu trả lời?" Vũ Văn Tiểu Tam không kiên nhẫn ở một bên chen vào nói, Hiên Viên Diệu này thực sự là không có đạo lý (HỐ… Đạo Lý), tiểu mỹ nam đã nói đến như vậy, lại còn là nhất quyết không tha, đã vậy thì để cho tỷ tỷ ta lại tiếp ngươi mấy chiêu!

"Ngày hôm trước, hai vợ chồng các ngươi thế nhưng đem vương phi của bản vương ném ra! Ngươi một nữ nhân không hiểu chuyện cũng thì thôi đi, Hiên Viên Ngạo thế nhưng cũng tham dự trong đó, thực sự là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục mà! Chẳng lẽ hắn không cần cho bản vương câu trả lời thỏa đáng ư?" Hiên Viên Diệu nói rất là căm tức, trong mắt đều là vẻ lo lắng.

Gì? Nữ nhân không hiểu chuyện? Vũ Văn Tiểu Tam trong lòng bùng cháy một đám lửa nhỏ, cư nhiên coi thường nữ nhân? Vậy ngươi chắc là rất thích nam nhân đi ?

Thế là...

Chỉ thấy mỗ nữ che môi khẽ cười, tràn ngập ý ám chỉ : "Nhị hoàng huynh, vương gia vì sao đem nhị hoàng tẩu ném ra, này cái người ngòai không biết, ngài chẳng lẽ còn không biết sao? Đại gia ngài trong lòng đều sáng tỏ như gương, cần gì phải giả bộ ngốc chứ! Ha hả... Kỳ thực a, nam nhân này có đôi khi thời điểm dấm chua đến, có thể lợi hại sánh bằng nữ nhân nha!"

A? Này...

Bọn thị vệ trên đầu chính là dấu chấm hỏi thật lớn, Tiểu Nguyệt nhất thời cũng chuyển suy nghĩ sang hướng khác...

Hiên Viên Triệt con ngươi lưu ly hiện vẻ cười khổ, hoàng tẩu này, công kích nhị hoàng huynh, cũng đem tam hoàng huynh kéo theo! Đáng thương tam hoàng huynh ...

Hiên Viên Diệu suýt nữa bị nàng làm đến phun ra một ngụm máu tươi! Vì sao hắn càng nghe càng cảm thấy là lạ ? Chẳng lẽ là hắn suy nghĩ nhiều sao?

Im lặng, quay đầu không có ý định để ý nàng, hắn là nam nhân, không đáng cùng nữ nhân so đo!

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Diệu tức giận đến sắc mặt cũng đỏ bừng, thập phần "Kinh ngạc" lớn tiếng mở miệng: "Ái chà, nhị hoàng huynh mặt đỏ rần nha! Chắc là ngượng ngùng đi? Không có việc gì không có việc gì, nơi này không có người ngoài, nhị hoàng huynh không cần thẹn thùng như vậy!"

Gì? Hắn thẹn thùng? ! Có ai có thể nói cho hắn biết đây thẹn thùng là có ý gì không? Còn có hắn vì sao phải thẹn thùng?

Bọn thị vệ ở cửa đều len lén quay mặt sang, nhìn lén sắc mặt nhị vương gia, vừa nhìn, quả nhiên là phiếm phiếm hồng hồng... Cái này… bọn họ trong lòng đều nghi ngờ, chẳng lẽ vương gia cùng nhị vương gia thật là có cái loại quan hệ này? Vì sao người hầu bọn họ ở vương phủ lâu như vậy cũng chưa từng phát hiện? Thất sách a! Trọng đại thất sách! Vừa rồi bọn họ còn đem nhị vương gia ngăn ở ngoài cửa, vương gia sau khi trở về sẽ không đánh bọn họ đi?

Khóc không ra nước mắt...

Tiểu Nguyệt cũng rất là ngạc nhiên nhìn nhìn mặt Hiên Viên Diệu, sẽ không thật là như vậy đi? Vương gia không phải yêu trắc vương phi sao? Đây là chuyện khắp thiên hạ đều biết ? Chẳng lẽ chỉ là ngụy trang? Vì che giấu đoạn tình yêu không thể công khai này sao?

Chỉ có một mình Hiên Viên Triệt, tràn ngập đồng tình nhìn nhị hoàng huynh hắn, đồng thời đang vì tam hoàng huynh còn chưa có hồi vương phủ, thanh danh đã bị quét như rác kia thành thật chia buồn!

"Hoàng đệ muội ăn nói cẩn thận, thẹn thùng hai chữ này sợ rằng không nên dùng trên người hoàng huynh ta!" Hiên Viên Diệu cắn răng mở miệng, đã sớm nghe nói Vũ Văn Tiểu Tam này có thể nói là người đàn bà đanh đá nhất Hiên Viên đế quốc, hắn vốn không cho là đúng, không ngờ lại khó chơi như vậy! Những câu nói ra đều tràn ngập ý ám chỉ , mà lại không bắt được lỗi sai, nên hắn không thể phản bác được! Nếu là mình chủ động nói ra, thì sẽ tỏ vẻ trong lòng thật có quỷ! Vì thế hắn hiện tại phi thường căm tức!

Vũ Văn Tiểu Tam "Xì" cười: "Nhị hoàng huynh nói đùa, ai nói chuyện không phải dùng miệng nói, chẳng lẽ dùng thận nói sao ? Nếu là thật sự có, sợ rằng chính là lão yêu quái vạn năm a!"

Trái phải chẳng dính gì với nhau, làm cho mọi người khóe miệng đều rút trừu...

Hiên Viên Diệu tóc trên đỉnh đầu suýt nữa đều dựng thẳng lên, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, từ hồng biến thành màu đen...

Đang muốn nói mấy câu phản bác, nhưng lại nghe nàng lên tiếng: "Được rồi được rồi, không nói giỡn nhị hoàng huynh nữa, nếu khi dễ nhị hoàng huynh, để cho vương gia biết, vương gia trở về sẽ lột da bản vương phi, nhị hoàng huynh thực sự là hảo phúc khí, vương gia đối với ngươi tốt như vậy, thật làm cho bản vương phi hâm mộ lại đố kị a!"

Ặc... Lời này nghe càng thêm quỷ dị, vì sao trong tiềm thức bọn họ, cũng bắt đầu cho rằng... Nhị vương gia là bị đặt ở dưới thân một người a?

"Nhị hoàng huynh, nếu không hay là ngươi đi về trước đi, chờ tam hoàng huynh hạ triều hãy tới nữa!" Thanh âm Hiên Viên Triệt thanh thúy vang lên, trong lòng thầm nghĩ, nhị hoàng huynh, ngươi bây giờ đến cửa hoàng cung chờ tam hoàng huynh, cũng so với việc ở lại chỗ này tiếp tục bị hắt nước bẩn tốt hơn a! Hãy đi mau đi!

Thế nhưng Hiên Viên Diệu tính tình quật cường, hắn hôm nay nhất quyết phải bắt Hiên Viên Ngạo hướng hắn xin lỗi! Vì thế rất là giận dữ mở miệng: "Tính canh giờ, Hiên Viên Ngạo cũng sắp trở lại rồi , bản vương vẫn là chờ hắn đi!"

Tiếng nói vừa dứt, lập tức lại nghe được tiếng mỗ nữ cười duyên: "Nhị hoàng huynh thật là không thể chờ được muốn gặp vương gia đến như vậy, phần chân tình này, thật làm cho bản vương phi cảm động! Chắc hẳn vương gia biết, cũng nhất định sẽ hết sức cảm động, bản vương phi tin quan hệ của các ngươi nhất định có thể tiến thêm một bước!"

Hiên Viên Triệt rốt cuộc nhịn không được quay mặt sang, ngửa mặt lên trời trộm cười rộ lên, hắn hôm nay thực sự là nghẹn suýt chết ...

Hiên Viên Diệu vẻ mặt ngây ngốc như gặp phải sét đánh... Là nàng biểu đạt có vấn đề, hay là năng lực lý giải của hắn có vấn đề? Quan hệ tiến thêm một bước? Hắn là đến tìm phiền toái có được hay không?

Bọn thị vệ ở cửa đều thập phần khó hiểu, ở trong lòng tiến hành suy nghĩ các loại "Chẳng lẽ...", "Chẳng lẽ...", "Nên sẽ không..." Hoài nghi cùng phỏng đoán...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.