Phúc Hắc Không Phải Tội

Chương 16: Nhìn đẹp không?




Mọi người nghe xong lời của nàng mắt trừng to không dám to, đều vừa nói chuyện tốt, như thế nào lại đột nhiên muốn đánh?

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn một thị tì bên cạnh đứng ngây người: “Bổn vương phi nói chuyện, ngươi không nghe thây sao?”

Thị tì run lên, cuống quít quỳ xuống, mở miệng: : "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ. . . . . ."

Cảm thấy sốt ruột không thôi, chuyện hôm qua vị tân vương phi này, đánh trắc vương phi cùng hai ma ma không không biết, nàng vừa rồi đứng ngẩn người, đem lời Vương phi như gió thoảng bên tai, hôm nay nàng không hẳn sẽ vậy đi....

“Tốt lắm, lần sau bổn vương phi nói chuyện, tỉnh táo chút là được.!” Người không chân chính đắc tội với nàng, nàng cũng không làm khó dễ.

Thị tì kia nghe vậy, kích động mở miệng: “Tạ ( tạ ơn) Vương phi!” Trong mắt đều là sự cảm kích, nàng làm sai mà Vương phi cũng không chỉ trích, Vương phi thật sự là người tốt!

Nhìn ánh mắt cảm kích của nàng, ngay cả da mặt Vũ Văn Tiểu Tam từ trước đến nay dày hơn so với Nam Sơn, cũng có chút xấu gổ quay đầu đi...

Thị tì đứng lên, rồi sau đi qua chỗ Hoa Mi Ảnh, giơ tay lên chuẩn bị đánh....

“Vương phi tỷ tỷ, thần thiếp đã làm sai điều gì? Người vì sao phải đánh thiếp?” Hoa Mị Ảnh tránh tay của thị tì, vẻ mặt không phục nhìn nàng.

Mày kiếm Hiên Viên Ngạo cũng nhăn lại, có chút không hờn giận nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, hắn vốn cho rằng nàng chỉ nói đùa một chút mà thôi, không nghĩ tới thật muốn đánh ! Hắn cũng thấy trong mắt Hoa Mị Ảnh có chút khinh thường, chỉ là nữ nhân này không hề có lý do cũng đánh người, cũng không thể nào nói nổi!

Vũ Văn Tiểu Tam đứng lên, từng bước đi tới, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn nhã, tư thái đi cũng cực kỳ tao nhã, giống như từng bước từng bước giẫm lên hoa sen, khiến cho nhóm cơ thiếp câm như ve mùa đông...

Bước đến trước mặt nàng, một bộ dạng duyên dáng quý phái: “Vậy thì để tỷ tỷ nói cho muội muội, muội đã làm sai điều gì.”

“Muội muội có thể biết rõ thân phận của mình?” Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam khinh thường nhìn nàng, dám lấy ánh mắt khinh thị nhìn lão nương, không chỉnh chết ngươi ta đã sống uổng phí rồi!

Đôi mắt hoa đào của Hoa Mị ẢNh nhíu lại, hiện lên một chút ý tứ không cam lòng, rồi sau đó mở miệng: “Muội muội chỉ là một thị thiếp nho nhỏ, tự biết thân phận thấp kém.”

Đôi mắt đẹp kia có chút di chuyển lướt qua Hiên Viên Ngạo, Hiên Viên Ngạo cũng có chút bất đắc dĩ, Hoàng huynh tứ hôn cho hắn cùng Hoa Mị Ảnh, hắn cũng không tiện từ chối, đúng là Vũ Văn Tiểu Tam thật muốn Hoàng huynh hạ một đạo thánh chỉ đưa cho hắn, cự tuyệt cũng hông được!

Sau này thấy Hoa Mị Ảnh thật sự đối với hắn một mảnh chân tình, xuất phát từ cảm động, hắn đối với nàng cũng tệ, cũng không phải không nghĩ tìm cơ hội đưa nàng lên làm trắc phi, còn không có làm kịp, Vũ Văn Tiểu Tam cùng Nguyệt Vô Hạ đã vào cửa rồi. Hiện tại nhìn ánh mắt Hoa Mị Ảnh, trong lòng hắn cũng có chút áy náy!

“A...? Thị thiếp? Nếu bồn Vương phi nhớ không làm, tại Hiên Viên đế quốc ta, bất luận là tiểu thiếp hoặc là thị thiếp địa vị hèn mọn, đều chỉ có thêt tự xưng ta, nô tỳ, thiếp thân hoặc tiện thiếp, là ai cho muội muội gan, dám tự xưng thần thiếp? Có phải trong lòng ngươi, có ý muốn ngồi lên vị trí Vương phi?” Câu hỏi sau cùng, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị!

Này....thân thể Hoa Mị Ảnh run lên, nàng vẫn không chú ý đến những chi tiết này, dĩ vãng vẫn đều tự xưng là “thần thiếp”, cái này...

Thân thể Nguyệt Vô Hạ bên cạnh nàng cũng run lên, nàng cũng tự xưng là “thần thiếp”, may mắn hôm nay đụng vào họng súng không phải nàng! Về sau xưng hô này nhất định phải thay đổi, nếu không thì....

“Đây là điều thứ nhất!” Vũ Văn Tiểu Tam lạnh lùng dứt lời, nàng đi tới vài bước, mấy người vây quanh đều vì Hoa Mị Ảnh đổ mồ hôi lạnh sau lưng, mở miệng lần nữa: “Thứ hai, màu đỏ này, từ trước đến nay chỉ có chính thất mặc, ngay cả trắc phi phi muội muội cũng biết quy tắc tự chuyển qua mà hồng, là ai cho muội muội lá gan dám mặc màu đỏ?”

Tất cả mọi người đều nhìn xiêm y đỏ rực kia của Hoa Mị Ảnh, tại Vương phủ ba bốn năm qua, Hoa Mị Ảnh vẫn đều là mặc y phục mày đỏ, Vương phủ cũng không có nữ chủ tử chính thất, nên tất cả mọi người đều xem nhẹ vấn đề này!

Kỳ thật bọn hắn không biết là, đây là mỗ nữ có ý muốn bới móc, nàng muốn phiền toái, mặc kệ là mặc y phục màu gì ta có thể đều lựa chọn để chỉ trích ngươi!

“Vương phi tỷ tỷ, thần thiếp....không nô tỳ không phải là có ý mạo phạm Vương phi tỷ tỷ!” Hoa Mị Ảnh vội vàng mở mieengh, bởi vì hai tội danh này thật sự quá lớn! Không tôn trọng chính thật, hoặc có lòng riêng, trong Vương thất quý tộc, ít nhất cũng là bốn mươi hình trượng (40 trượng ), đánh bốn mươi đại bản kia, nàng còn có đường sống sao?

“Đây là thứ hai!” Mỗ nữ không phản trước lời cầu xin tha thứ của nàng, lại mở miệng.

Tiếp theo từng bước một tiêu sái từ từ về phía ghế chủ vị, xoay người ngồi xuống, lại bưng cố trà kia lên, nhẹ nhàng nhấp một chút, nước trà đã có chút hơi lạnh, uống được...Tao nhã để cái chén xuống, đôi mắt nhìn chúng cơ thiếp trong đại sảnh vẫn duy trì trạng thái hành lễ, thấy mọi người trong lòng đều đổ mồ hôi lạnh, lại mở miệng với Hoa Mị Ảnh...

“Thứ ba, bổn vương phi sai người vả miệng, vậy mà còn dám trốn, hoàn toàn không đem bổn vương phi để vào mắt! Trong lòng muội, không có vị trí của bổn Vương phi?” Nới tới đây, Vũ Văn Tiểu Tam không khỏi bắt đầu cảm tạ kiếp trước xem những vở kịch cung đấu, tiểu thuyết cung đấu, hôm nay thật là đại ân giúp nàng! Nhìn đi, nàng sắm vai Vương phi thật chuẩn!

Riêng ba tội lớn này, tại Hiên Viên đế quốc đã là phạm vào nữ giới, có trục xuất nàng khỏi Vương phủ cũng không đền hết tội!

Hoa Mị Ảnh vội vội vàng vàng ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Ngạo, hi vọng hắn có thể giúp mình, nhưng nhìn mặt hắn không biểu cảm, đành phải mở miệng tự cứu: “Là nhà muội muội dạy chưa đúng, làm việc thất đức, là muội muội không phải, muội muội đa tạ tỷ tỷ dạy bảo ! Tỷ tỷ là đương gia chủ mẫu, nhất định khoan hồng độ lượng, nói vậy sẽ không so đo cùng muội muội mới đúng!”

Nói xong lời này, nét mặt hồ ly có chút tự mãn, ta cũng không tin ta tâng bốc ngươi như vậy, ngươi còn có thể đánh ta, nếu ngươi vẫn đánh, vậy thì chứng minh Vũ Văn Tiểu Tam ngươi là kẻ lòng dạ hẹp hỏi, không có lòng bao dung!

Nếu nàng gặp người khác, có lẽ hôm nay thật sự nàng có thể tránh được một kiếp, nhưng mà hết lần này đến lần khác, nàng lại gặp phải đúng Vũ Văn Tiểu Tam....

Chỉ thấy vị chủ tọa kia khẽ cười một tiếng, rồi sau đó mở miệng, : “Muội muội biết chính mình là nhà dạy không tốt, còn có thể thẳng thắn thành khẩn như vậy, thật làm cho tỷ tỷ có chút khâm phục.”

Lời này thốt ra, khuôn mặt hiện vẻ đắc ý của Hoa Mị Ảnh nháy mắt trở nên cứng ngắc...

Tuy là chế nhạo, nhưng so với việc bị đánh thì tốt hơn ! Đây là tiếng lòng của mọi người, nhưng mà....

Đã thấy người nọ mở miệng lần nữ: “Muội muội nói không sai, tỷ tỷ nên khoang dung độ lượng, theo lẽ thường hẳn không nên cùng muội muội so đo, nhưng mà nếu không cho muội muội nhớ kỹ chút, tỷ tỷ sợ...”

Trong lòng mọi người vì lời nói ra mà dâng lên, chờ đoạn dưới của nàng...

Thu hồi đủ vẻ mặt của mọi người, mỗ nữ lại mở miệng lần nữa: “Ài, hôm nay tại vương phủ thì không sao, nếu một ngày kia muội muội nhìn thấy thiên nhan ( mặt Hoàng thượng), hoặc là may mắn được thái hậu triệu kiến, cũng bất kính như vậy đối với Hoàng thượng mẫu hậu, kia tuyệt đối không phải là chỉ mấy cái bạt tai đơn giản như vậy đâu! Nhẹ thì mất đầu, nặng thì liên lụy cả nhà! Vì muốn tốt cho muội muội, tỷ tỷ hôm nay quyết định sẽ cho muội muội chút giáo huấn, để tránh tương lai muội muội lại phảm phại sai lầm lớn không thể cứu vãn ! Muội muội cũng không nên quá cảm kích tỷ tỷ ! Người tới, đánh cho ta!”

Khóe miệng Hiên Viên Ngạo giật giật, quay đầu nhìn nàng....Cái nữ nhân này, sự tình gì trong miệng nàn mà ra, cũng đều là vì tốt cho người khác?

Thị tì nghe lời tiến lên, đối với mặt xinh đẹp của Hoa Mị Ảnh kia một cái tát lại một cái tiết liên tiếp giáng xuống....

Hiên Viên Ngạo không lên tiếng, thờ ơ lạnh nhạt. . . . . .

Tiểu Nguyệt nuốt nước miếng, vừa sùng bái vừa sợ hãi nhìn tiểu thư nhà nàng...May mắn nàng cùng tiểu thư là một phe ! May mắn!

Vũ Văn Tiểu Tam mặt không đổi nhìn người bị đánh, chỉ bằng ngươi cũng dám dùng ánh mắt khinh thị nhìn lão nương? Không cho ngươi chút giáo huấn ngươi không biết vì sao hoa lại đỏ như thế!

"Bốp" !"Bốp" !"Bốp" ! . . . . . . Trên đại điện yên tĩnh tiếng động vô cùng rõ ràng. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.