Phúc Hắc Hãn Phi

Quyển 1 - Chương 73: Kỳ thi mùa xuân (thượng)




“Không được !” Bạch phát lão giả đột nhiên đứng lên, “Thượng cổ Thần Khí chỉ có thể để hai người bọn họ sử dụng, nếu rơi vào tay kẻ khác sẽ gây ra tai họa !”

“Kẻ nào ?” Lúc này Cô Tuyết đột nhiên bừng tỉnh.

“Đi !”

Hai lão giả vừa muốn rời đi, một đạo thân ảnh tựa hỏa nháy mắt đã cản trước mặt bọn họ. Hách Liên Cô Tuyết hoàn toàn tỉnh táo hệt như liệt hỏa lần thứ hai bùng cháy, lộ ra phong tư cổ hoặc yêu mị quyết nhiên.

Lão giả chợt sửng sốt, dung nhan tái nhợt của hồng y nam tử tựa như hàn tuyết vĩnh viễn không thể hòa tan, đôi mắt đỏ thẫm yêu dị lại trống rỗng không có tiêu cự.

Hắc phát lão giả hoàn hồn, “Tiểu Tuyết nhi, mắt của ngươi. . .”

“Đây là nơi nào ?” Vân mi Cô Tuyết nhíu chặt, hắn cảm thấy khí tức nơi đây hoàn toàn bất đồng so với Ngạo Thần Cung. Sát khí mãnh liệt tràn ngập quanh thân, tuy rằng hắn không nhìn thấy người trước mặt, nhưng nhiều năm trải qua vô số thị huyết giết chóc khiến hắn biết rõ, hai người kia không thể lưu!

Hách Liên Cô Tuyết khẽ nhắm mắt, dựa vào cảm giác nhạy bén phân biệt vị trí cùng phương hướng của hai lão giả. Sau một thoáng, hồng mâu chợt mở to, khí tức huyết sắc như băng nhận phủ kín nơi đáy mắt.

“Ta nói Tuyết nhi tôn tôn, ngươi đừng tức giận a, chúng ta. . .”

Một đạo hồng nhận mạnh mẽ từ lòng bàn tay Cô Tuyết xé gió lao đến, đánh thẳng đến vị trí yếu hại trí mạng của hắc phát lão giả. Hai người cả kinh, vội vàng xoay người né tránh. Hồng nhận tựa như phong long hàn lãnh đuổi theo, dấy lên sát ý thị huyết trong gian phòng.

Hai vị lão giả bị hồng nhận truy sát nhảy lên nhảy xuống không ngừng, tránh tới tránh lui làm cho bụi bặm nổi lên mù mịt.

“Uy, ta nói Bạch lão đầu, ngươi xác định mắt của Tiểu Tuyết nhi không nhìn thấy sao ?”

Bạch phát lão giả thở gấp không kịp đáp, “Ta. . .  cũng đang hoài nghi !”

Hỏa hồng trường phát tán loạn bay múa, hồng nhận lướt qua đồ vật để lại từng mảnh vỡ phía sau.

“Uổng cho ngươi tự nhận mình tinh mắt, Tiểu Tuyết nhi nhìn không thấy mà cũng lợi hại hơn ngươi, không bằng ngươi đem nhãn châu móc ra cho Tuyết nhi tôn tôn của ta !”

“Ta phi ──── Xú lão đầu ngươi im miệng một chút cóđược không? Cái gì mà Tuyết nhi tôn tôn của ngươi? Vừa rồi bảo Tiểu Nguyệt nhi là của ngươi, hiện tại lại đoạt Tuyết nhi tôn tôn của ta, lão bất tử ngươi còn không mau lăn về ngủ thêm một trăm năm nữa đi.”

“Muốn ta lăn? Lão bất tử ngươi mới phải lăn !”

“Nếu không phải vì Thượng cổ Thần Khí sắp sửa xuất thế, ta cũng không thèm ra ngoài !”

“Ngươi có ra cũng vô dụng! Có bản lĩnh thì ngươi đi mà giải độc cho Tuyết nhi tôn tôn.”

“Loại độc bát quái đó ta chưa từng thấy qua, nếu xú lão đầu ngươi giải được, ta đây lập tức lăn đi !”

“Hắc, trước kia ngươi còn không phải tự xưng cái gì mà Vạn diệt độc quân, lúc hạ độc ta xuất thủ thật gọn gàng lưu loát. Bây giờ thì hay lắm, ngay cả độc này cũng không giải được, thật đúng là chỉ biết dọa người !”

“Ta dọa người? Nếu lão bất tử ngươi có thể giải độc, ta liền dập đầu ba cái cho ngươi !”

“Xú lão đầu ngươi có thể giải độc, ta đây dập đầu một trăm cái !”

Cô Tuyết thu lại hồng mang trong tay, ánh mắt ngập tràn bất mãn, “Đều cút đi cho ta !”

Hai lão giả rốt cuộc không còn khắc khẩu, trên trán bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.

Cô Tuyết bình ổn huyết khí không ngừng xao động trong cơ thể, thoáng nhíu mày.

Vô luận hồng nhận có nhanh thế nào cũng không thể chạm đến hai lão giả kia nửa phần, xem ra võ công của bọn họ cao minh hơn mình, chỉ là không muốn bại lộ mà thôi.

Trong thiên hạ rốt cuộc là ai có được công lực cao như vậy ?

Bọn họ là người phương nào? Tại sao lại nhắc đến Thượng cổ Thần Khí đã biến mất gần ngàn năm trong truyền thuyết?

“Đây là chỗ ở của Tiểu Nguyệt nhi, nếu ngươi đánh với hai gia gia, Tiểu Nguyệt nhi sẽ tức giận.”

Nơi này là Nhật Nguyệt Giáo ?

Cô Tuyết cả kinh, hồng mâu nhất thời biến ảo sắc thái, “Vậy Nguyệt đâu ?”

Hai lão giả nhất thời nghẹn họng, bọn họ chứng kiến Lộng Nguyệt từ khi đi vào mật thất đã không còn xuất hiện bên ngoài.

Nỗi kinh hoảng phút chốc nổi lên trong lòng, mâu quang sắc bén xẹt qua đáy mắt, Cô Tuyết lạnh giọng nói, “Ta hỏi các ngươi thêm một lần, Lộng Nguyệt đâu ?”

Hắc phát lão giả luống cuống, Lộng Nguyệt nhất thời sẽ không xuất quan, Hách Liên Cô Tuyết lại không nhìn thấy, nhất định không tin lời bọn họ.

“Các ngươi dám gạt ta ?!” Thị huyết tinh khí lan khắp huyết dịch toàn thân, sát khí của Hách Liên Cô Tuyết so với vừa rồi mạnh thêm vài phần. Bởi tâm lý đề phòng, Cô Tuyết bóp chặt cổ hắc phát lão giả, đem hắn gắt gao đẩy lên vách tường, “Các ngươi rốt cuộc là ai? Lộng Nguyệt đi nơi nào ?”

“Ta nói Tuyết nhi tôn tôn, không cần nóng tính như vậy, chúng ta là. . .”

Bạch phát lão giả nháy mắt ra hiệu cho hắc phát lão giả, ngăn cản lời hắn sắp sửa thốt ra.

Hồng mâu nguy hiểm nheo lại, Cô Tuyết nở nụ cười lạnh, “Không nói phải không ?”

Bạch phát lão giả vạn phần hoài nghi vươn tay lắc lắc trước mặt Hách Liên Cô Tuyết, xác định hắn quả thực không nhìn thấy mới thả lỏng thở ra một hơi.

“Ta nói Tuyết nhi tôn tôn. . .”

“Ai là tôn tôn của ngươi ?!” Vừa nghe đến kiểu xưng hô này, Cô Tuyết thập phần chán ghét.

“Hai Thần Khí bảo bối kia thuộc về ngươi và Tiểu Nguyệt nhi, cho nên. . .”

Bạch phát lão giả lập tức chặn miệng hắc phát lão giả, bỗng nhiên, bọn họ nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân, vừa muốn thoát đi, Cô Tuyết một tay kéo lại hắc phát lão giả, lạnh lùng nói, “Ngươi mới vừa nói cái gì? Thượng cổ Thần Khí biến mất gần ngàn năm ?”

Hắc phát lão giả cấp tốc bịt miệng, “Coi như ta chưa nói !”

“Hách Liên cung chủ.”

Cô Tuyết cả kinh, khi hắn xoay người cảm nhận khí tức của người mới đến, hai lão giả thần bí kia đã chẳng biết đi đâu.

“Phong Hành Vô Lệ ?”

Lam y nam tử bất khả tư nghị nâng mâu, nhìn về phía hồng y nam tử đang chăm chú ‘xem’ hắn, cung kính nói, “ Đúng là tại hạ.”

“Ta muốn gặp giáo chủ của các ngươi.”

“Không thể.” Phong Hành Vô Lệ cản trước mặt Hách Liên Cô Tuyết, “Giáo chủ đã phân phó, trong vòng một tháng Hách Liên cung chủ không được bước ra khỏi Lạc Nguyệt Cư nửa bước.”

Hồng mâu lạnh lùng nheo lại, trong lòng Cô Tuyết xẹt qua một tia ảm đạm: nhốt ta?

“Ta muốn hồi cung !”

Phong Hành Vô Lệ suy nghĩ một lát, tựa hồ có chút khó xử, “Thỉnh Hách Liên cung chủ đợi ở đây, tại hạ đi bẩm báo giáo chủ.”

“Chậm đã !” Hách Liên Cô Tuyết thoáng trầm tư, thản nhiên hỏi, “Nơi này có giấy bút ?”

“Có, Hách Liên cung chủ muốn. . .”

“Nói phương vị đại khái.”

Phong Hành Vô Lệ nói, “Cung chủ đi lên phía trước chừng mười bước, giấy bút đặt tại đó.” Dứt lời, xoay người rời đi.

Cô Tuyết lần theo phương hướng mà Phong Hành Vô Lệ chỉ dẫn, bàn tay chậm rãi sờ lên một chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, sau đó phô chỉ, đề bút, trám mặc, lạc tự. (phô chỉ: trải giấy, đề bút: cầm bút, trám mặc: chấm mực, lạc tự: viết chữ – 4 công đoạn)

Viết thư xong, Cô Tuyết từ bên hông lấy ra một chiếc bạch ngọc địch, giai điệu kỳ dị nương theo ngón tay nhảy múa vang lên. Vừa nghe âm thanh này, so với âm luật bình thường không có gì bất đồng, song lại là âm luật độc đáo triệu hoán Tuyết ưng của Ngạo Thần Cung.

Một đầu Tuyết ưng thuần bạch đáp trên cửa sổ, ngón tay Cô Tuyết chậm rãi lần mò trên lưng Tuyết ưng, lập tức đem thư dùng tàm ti cột cẩn thận, đeo ở nơi cổ của Tuyết ưng, lấy lông chim tuyết trắng che lấp, vuốt ve trấn an Tuyết ưng. Phi điểu khẽ kêu một tiếng, lao vụt lên rồi biến mất dưới chân trời màu bích lam.

Sau giây lát, một mạt hương thơm nhàn nhạt lan vào Lạc Nguyệt Cư, hông mâu đột nhiên nâng lên, tiếu ý thản nhiên thoáng hiện.

Thân ảnh yêu hồng chợt lóe, giống như một mảng hồng vân hư ảo, nháy mắt biến mất khỏi gian phòng tĩnh lặng.

.

Trong mật thất âm lãnh tối đen, trên vách tường đá khắc Tinh la kỳ bàn. Điểm điểm quang mang theo vách đá rọi vào, chiếu trên mặt đất từng vết tinh ngân loang lổ giao thác.

Trên thạch thai ở trung gian, tinh quang vây quanh đan vào thành lưới, bố trí dày đặc. Tiếng nước nhỏ giọt quanh quẩn trong tòa mật thất, giá lạnh phủ trên vách tường trắng xóa, thê lãnh thấu xương.

“Giáo chủ.” Phong Hành Vô Lệ dừng lại trước cửa mật thất, cung kính lên tiếng.

Trong mật thất, yêu tà nam tử đang tĩnh tọa trên thạch thai chậm rãi mở mắt, con ngươi giao hòa hai màu tinh hồng cùng yêu tử, tràn ngập khí tức tà ác nhiếp nhân tâm hồn. Tựa hồ hắn đã sớm biết sự tình mà Phong Hành Vô Lệ tiến đến bẩm báo, thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền ra, “Canh gác cẩn thận Lạc Nguyệt Cư, không được để Hách Liên Cô Tuyết bước ra nửa bước !”

“Tuân mệnh.” Lam y nam tử vừa muốn xoay người, nhưng huyệt đạo không biết đã bị phong bế từ khi nào, khiến hắn không thể động thân.

Phong Hành Vô Lệ kinh hoảng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng không dám tin, “Hách Liên cung chủ? Ngươi làm thế nào. . .”

Hồng y nam tử nở nụ cười lạnh lùng, “Đa tạ Huyết la sát dẫn đường cho bản cung.”

Phong Hành Vô Lệ sửng sốt, chỉ thấy hồng y nam tử mở nắm tay. Bột phấn trong lòng bàn tay còn chưa dùng xong theo gió phiêu tán, không lưu lại một tia dấu vết.

“Truy phong giả.” Lam y nam tử kinh ngạc vạn phần.

Nguyên bản hắn tưởng rằng Hách Liên Cô Tuyết không nhìn thấy, muốn hành động linh hoạt cũng là chuyện rất khó khăn, nhưng không nghĩ tới. . .

Là hắn quá mức lơ là.

Hách Liên Cô Tuyết chậm rãi sờ lên vách tường đá, cảm thụ xúc cảm từ những vết lồi lõm mang đến cho hắn, nhãn mâu băng hồng nhẹ nhàng khép lại. . .

Tinh la bố trận !

“Cho ta biết.” Hách Liên Cô Tuyết thản nhiên nói, “Cách bố trí của nơi này cùng với vị trí mật thất, phương hướng cửa đá.”

Phong Hành Vô Lệ rũ mâu, “Hách Liên cung chủ, giáo chủ cố ý lảng tránh nhất định là có nỗi khổ tâm, cho nên. . .”

“Đừng nói những chuyện đó với ta.” Thanh âm Cô Tuyết chợt trở nên lạnh lẽo, “Mau trả lời !”

Sau khi Lộng Nguyệt từ biệt Ma Hạt tiên tử, đã gần một ngày vẫn chưa rời khỏi mật thất, Phong Hành Vô Lệ trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng.

Phong Hành Vô Lệ nhìn bốn phía chung quanh, cung kính nói, “Giáo chủ đã từng phân phó, không cho phép bất luận đệ tử nào tiến đến nơi đây, bởi vậy chỗ này quanh năm cỏ dại mọc lan tràn, âm u không có ánh nắng chiếu vào. Mặt đất phía sau cung chủ là một mảnh của Thất thải nham thạch, mật thất đặt tại phía Tây Bắc trong giáo, cửa đá hướng về phương Nam, ở trung tâm có khắc đồ hình Bát quái. ”

Mật thất bố trí ở Tây Bắc. . . Cửa hướng phía Nam. . .

Cô Tuyết cẩn thận sờ lên Bát quái đồ án trên cửa đá, vân mi nhíu chặt, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Nhất càn, nhất ly; nhất dương, nhất âm; nhất kim, nhất hỏa. . .”

Cư nhiên ngay cả quẻ Càn cũng đem ra bố trí, yêu tinh này rốt cuộc muốn làm chuyện gì ?

Hồng mâu khẽ mở ra, Cô Tuyết đột nhiên xoay người tung một chưởng đánh lên Thất thải nham thạch phía sau. Song ngay khi nham thạch rơi xuống, trên nền đất chợt hiện một Tinh la kỳ bàn cự đại. Quang mang thâm lam ẩn ẩn rọi lên đại địa, đan thành từng đường, quấn quanh giao thác, chiếu sáng bốn phía mật thất mọc đầy cỏ dại.

Thất thải nham thạch mơ hồ chiếu vào Tinh la kỳ bàn, nguyên bản xích chanh hoàng lục thanh lam tử  bảy loại màu sắc rọi trên mặt đất cư nhiên biến hóa thành hai màu hắc, bạch ! (xích chanh hoàng lục thanh lam tử: đỏ cam vàng lục lam chàm tím)

Chỉ có nham thạch hai màu một hắc, một bạch rải rác trên Tinh la kỳ bàn, giống như bảy khỏa quân cờ hắc bạch đan xen, mặc người định đoạt.

Lúc này, Cô Tuyết giải khai huyệt đạo cho Phong Hành Vô Lệ, lạnh lùng nói, “Đem hắc sắc nham thạch bố trí theo chữ ‘Nhật’, bạch sắc nham thạch bị vây vào trong.”  (chữ ‘Nhật’ -日)

Phong Hành Vô Lệ thập phần khó hiểu nhưng vẫn làm theo, hắn căn bản không nhìn ra dụng ý của hồng y nam tử khi sắp xếp hắc bạch nham thạch như vậy. (nham thạch: khối đá)

“Hắc kỳ hình thành ‘Bát quái trận’; Bạch kỳ bị Bát quái phong tỏa, ngươi xếp như vậy phải không ?”

Phong Hành Vô Lệ gật đầu đáp ứng.

“Mau tránh ra.” Hồng nhận ngưng tụ thành hình trong lòng bàn tay, phút chốc bắn vào nham thạch hắc bạch giao nhau. Hồng mang ngay trên nham thạch nối thành một đường, tạo nên một chiếc lưới rậm rạp*. Cùng lúc đó, một tiếng nổ thật lớn vang lên, tường đá của mật thất như thể nhận được mệnh lệnh nhanh chóng khai mở. Yêu tà nam tử đột nhiên từ bên trong chuyển thân lao ra, hạ xuống trước mặt hồng y nam tử. (cứ tưởng tượng lưới laser phòng hộ trong phim Sci-fi ấy xD~)

“Giáo chủ !”

“Vô Lệ, ngươi quá sơ suất.” Thần sắc Lộng Nguyệt xẹt qua một tia bất mãn.

Phong Hành Vô Lệ nhìn vẻ mặt Lộng Nguyệt hoàn toàn bất đồng với ngày thường, không khỏi có vài phần suy đoán, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lập tức hóa gió rời đi.

“Thế nào? Không ngờ rằng bị ta tìm được ?” Cô Tuyết dựa vào cảm giác nhạy bén, chậm rãi hướng yêu tà nam tử đi đến. Hắn càng tới gần, khí tức thị huyết quanh thân Lộng Nguyệt càng trầm trọng, tâm thoáng chốc trở nên nặng nề.

Cô Tuyết vừa muốn tiếp cận Lộng Nguyệt, song yêu tà nam tử tựa hồ bị kích thích, nháy mắt lui về sau  vài bước, thanh âm lạnh lẽo không chút độ ấm, “Đừng tới gần ta !”

Hỗng mâu bỗng chốc ảm đạm, Cô Tuyết có thể cảm nhận được Lộng Nguyệt đang đứng trước mặt hắn, lại không nghe được âm thanh trái tim nóng rực nhảy lên đều đặn.

Cảm giác xa cách khó hiểu đột nhiên nảy sinh, khiến Cô Tuyết chợt dừng bước.

“Nguyệt, ngươi làm sao vậy ?”

“Không có việc gì !” Lộng Nguyệt rũ mâu, một trận gió lạnh thổi qua, tử phát hỗn loạn che lấp biểu tình giờ phút này của hắn, chỉ là sâu bên trong tử mâu che giấu nỗi cô đơn pha lẫn buồn đau mà người ngoài không thể nhìn thấu.

“Ngươi không sao là tốt rồi.” Đáy lòng Cô Tuyết không khỏi nổi lên gợn sóng bi thương, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, “Ta về trước.”

“Không được !” Thần sắc Lộng Nguyệt có chút kích động, “Trong vòng một tháng, ngươi không được đi ra ngoài, chỉ có thể ở tại Lạc Nguyệt Cư.”

“Ta có chuyện phải làm !”

Lộng Nguyệt đột nhiên nắm chặt cổ tay Cô Tuyết, tử mâu nỗ lực áp chế cảm xúc, lạnh giọng nói, “Chỉ có một tháng, ngươi còn muốn làm gì ?!”

Nét mặt Cô Tuyết vẫn lạnh nhạt, hắn ghé sát bên tai Lộng Nguyệt, thanh âm băng lãnh không có nửa điểm cảm tình tràn ra, “Ta còn chưa chết !”

“Vô Nhai, Điệp Triệt.”

Hai đạo nhân ảnh nháy mắt vọt đến trước mặt Hách Liên Cô Tuyết, chờ phân phó.

“Hồi cung !”

Đến khi cánh tay kia rời khỏi lòng bàn tay Lộng Nguyệt, tâm của hắn trong khoảnh khắc như rơi xuống đáy cốc.

Song Lộng Nguyệt lại không ngăn cản, thậm chí cũng không quay đầu nhìn bóng dáng hồng y nam tử dần xa.

Bởi vì, hắn muốn kiềm chế! Nỗ lực kìm nén chính mình !

Tuyệt không thể cho phép bản thân có nửa điểm cảm tình dao động !

Nếu không, nhất định sẽ thất bại trong gang tấc.

Hai thân ảnh yêu tử hoặc hồng giẫm trên cỏ dại sát vai bước qua, cả hai đều không quay đầu tìm kiếm một phân bồi hồi lưu luyến.

Nhẫn tâm, tuyệt tình rời đi.

Cô Tuyết khẽ lau vệt máu tươi không ngừng trào ra bên khóe môi, tiếu ý tà lãnh thâm trầm thoáng hiện. . .

Đó là sự khinh thường đối với sinh mệnh, bình thản mà hờ hững.

Mang theo ý chí mạnh mẽ có thể hủy diệt hết thảy, quyết tuyệt tàn khốc !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.