Phúc Hắc Hãn Phi

Quyển 1 - Chương 67: Thăm dò




Chap 27

Lũ con gái thì nhìn chằm chằm mấy tên “hotdog” kia.

Èo, chảy cả nước miếng rồi kìa. Mấy bạn nữ yếu hơn chắc xịt cả máu mũi ra rồi đấy chứ. Trai đẹp như soái ca ngôn tình ai mà chả mê mệt nhưng mà cũng có mức độ vừa phải thôi chứ nhỉ? Lộ liễu quá trời.

Mà thay đổi kiểu tóc thôi cũng có phải đến mức độ thế kia không?

Vào học.

Bạn Thiên quay qua chỗ bạn Mỹ nói:

- Từ lúc nhuộm vuốt keo đến giờ mà ai đó chưa thèm khen nổi lấy một câu. Haizzz.

Mỹ liếc xéo Thiên một cái: - Cậu nói ai?

- Tao nói ai đó chứ không phải nói mày là được. Thế mày nghĩ “ai đó” của tao là mày chắc.

- Rảnh. Thích khoe ai đó của cậu thì đến tận lớp “ai đó” mà khoe, nói ở đây làm gì, chả ai nghe thấy.

- Mày thây.

- Tôi nghe nhưng đâu phải “ai đó” của cậu.

- Hôm nay mày bị ẩm IC à?

- Gì?

- Thái độ.

- Sao?

- Ý kiến nhiều.

- Cái đồ điên im cho tôi.

- Mày làm tao mất 3 phút 21 giây.

Nó lườm Thiên thêm cái nữa rồi bịt tai vào đọc nhẩm quyển sách Tiếng Anh.

*************

Ôi định mệnh.

Buổi chiều

[Giờ ra chơi].

Nhật Linh nhà ta uống nhiều nước quá nên cần gấp nhu cầu đi vệ sinh.

Ra đến WC thì không còn đường nào mà chen chân. Không phải số lượng người đi WC quá đông mà là có dịp “ Các hotgirl đi vệ sinh” bị bọn con trai chặn đường trêu không cho về.

“Buồn” lắm rồi chẳng lẽ ra quần cho xong.

Đông như này chen kiểu chó gì.

Mặt nhăn nhó đứng yên một chỗ ôm bụng.

- Ê, sao đấy? Một bàn tay đặt lên vai nó.

Quay người lại thì thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Gia Bảo đang nhìn mình.

- Mắc tè quá. Trả lời không chút chần chừ.

- Muhahaha…..Anh chàng đứng cười nhìn bộ dạng “như muốn tại chỗ” của Linh.

- Đáng cười lắm sao? Nói nhỏ nhẹ.

- À không. Gia Bảo cố nhịn cười.

- Cậu bảo được đám con trai kia tản ra thì tôi cho cậu cái này. Linh nghĩ mãi mới dám nói câu này vì không chịu nổi nữa rồi nên đành cầu cứu Gia Bảo.

- Được. Bảo nhanh chóng nhận lời và rời đi đến chỗ đám con trai đứng gần WC nữ kia.

Quả thật, lời của Bảo có tác dụng, đám con trai đó tản hết ra chỗ khác.

Nó như người chết đuối vớ được cọc chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh và “giải quyết gấp”.

1 phút sau.

Phù

Đã xong.

Vừa bước ra đến cửa WC nó thấy nguyên bộ mặt “đáng yêu” của Gia Bảo lù lù đằng trước.

Nó giật mình:

- Chẳng lẽ cậu nhìn tôi đi cả vệ sinh?

- Gì chứ. Tao đâu phải biến thái đến mức như thế, bộ nhìn mặt tao giống lắm hở? Gia Bảo vội vàng giải thích.

- Ừ, giống. Nó gật đầu cái rụp.

- Mẹ mày nữa…không có tao thì mày ướt hết quần rồi. Giờ cho gì cho đi.

- Cho gì nhỉ? Nó hỏi mà cái mặt ngu hết chỗ nói.

- Mày không nhớ? Nhìn mặt nó là biết quên rồi nên Gia Bảo cố hỏi vớt.

Suy nghĩ một lúc nó mới trả lời:

- À, nãy tôi hứa là cho cậu 1 thứ đúng không?

- Chuẩn cơm mẹ nấu rồi. Gia Bảo hài lòng với câu trả lời của nó.

- Cậu thích gì?

- Thích mày…

- Cái gì cơ, thích tôi á?

- Điên à, tao chưa nói hết, thích mày làm cơm chiên mang cho tao. Ok? Hiểu chưa?

- À ờ. Nó đỏ phừng phừng mặt lên vì ngại, can tội nhanh nhảu đoảng cơ.

- Về lớp đi. Gia Bảo nói rồi đi về trước nó và nghĩ “Cứ nghĩ tao thích mày đi”

Bỏ lại nó đằng sau ngại không biết giấu mặt vào đâu. Nó nghĩ lại:

- “Mà khoan, cái gì mà cơm chiên. Mình bị điên chắc. Tự dưng đồng ý là thế quái nào? Thật ngu người mà”.

Ức chế vùng vằng nó bỏ về lớp.

Nàng Thanh đây ạ.

Vừa bước đến cầu thang tầng hai lên lớp Linh mượn vở chép bài thì gặp ngay bạn Thiên Anh xinh trai.

Nó không thèm bảo sao, cứ đi tiếp.

Ai kia cũng cố tình lắm cơ, chắn đường.

- Này, tôi chưa đụng chạm gì đến cậu đâu nhá!

- Rồi thì sao?

- Cái đồ bất lịch sự.

- Cha sinh mẹ đẻ tao vẫn vậy.

- Tránh ra, cái đồ điên nặng, khùng, dở này.

- Này, mày không nói được hẳn hoi à, nói đến câu thứ ba đã tổng sỉ vả đối phương rồi.

- Ai gây sự trước.

- Tao.

- Đấy, ý kiến gì nữa.

- Thích thế.

- Mặc mẹ cậu. Nói rồi nó đi lên cầu thang tiếp tục công việc mượn vở chép bài.

Thiên Anh đút tay vào túi quần ung dung bước xuống cầu thang. Ngược đường đấy nhưng chung “tym”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.