Phúc Hắc Hãn Phi

Quyển 1 - Chương 43: Chuyện nhà cậu (thượng)




Nửa phần sau chương 79 mình có thay đổi nội dung. Các bạn quay lại chương cũ để đọc lại rồi hãy đọc chương này nhé. (Bắt đầu từ lúc đoàn người lên đảo đó)
Hi, thank các bạn.

Hạo Nhân đứng cạnh Huy Vũ với ánh mắt mang tia cười lên tiếng giải thích: “Cua dừa là một loài ký cư trên cạn. Đây là loài động vật sinh sống trên cạn lớn nhất thế giới, chúng không thể bơi và bị chết đuối nếu chìm dưới biển quá lâu. Thức ăn của chúng là trái cây, các loại hạt, phần lõi của cây đổ và cả chuột. Các móng vuốt sắc nhọn của chúng được dùng để leo lên cây dừa và ăn trái dừa bằng cách bổ vỏ và ăn cơm dừa.”

Loài cua dừa này được con người tìm thấy trên các hòn đảo ở Ấn Độ Dương và các khu vực của Thái Bình Dương. Chúng hầu như bị tuyệt chủng ở những khu vực có dân cư sinh sống đông. Trước kia bảy người Huy Vũ từng tập huấn trên đảo nên những loài vật này bọn họ cũng hiểu biết được chút ít.

“Cua dừa ăn thịt chuột vậy có ăn thịt người không?” Thái Mi nghe xong như được mở rộng tầm hiểu biết, nhưng vấn đề cô quan tâm hơn chính là sở thích ăn chuột. Nếu chúng thích ăn thịt chuột vậy cũng có khả năng chúng ăn luôn thịt con người.

Thấy Thái Mi mắt tròn mắt dẹt đầy phấn khích chờ đợi câu trả lời, Hạo Nhân nhếch mép cười: “Vấn đề này thì tôi chưa từng thấy cũng như chưa từng nghe nhắc đến.”

“Thiếu gia, phía bên trái bìa rừng có rất nhiều cua dừa đang tiến tới.” Lâm cùng đội người từ xa chạy nhanh về báo cáo, lời nói tuy có chút hoang mang nhưng ánh mắt vẫn không chút dao động.

Huy Vũ mở miệng: “Bao nhiêu?”

Lâm vội trả lời: “Khoảng bốn đến năm mươi con, chúng dường như đánh hơi chúng ta mà kéo tới.”

Thần sắc Huy Vũ không thay đổi. Thái Mi quay sang trừng mắt với Hạo Nhân: “Anh nói chúng không ăn thịt con người. Bây giờ kéo cả bày đàn đến, anh tính giải thích thế nào đây?”

Hạo Nhân nhún vai, bày ra gương mặt vô tội: “Tôi chỉ nói tôi chưa từng thấy và nghe qua.”

Thái Mi nghiến răng nghiến lợi, không ngờ Hạo Nhân lại là người lặc lọng đến vậy. Tuy anh ta không nói nhưng lời ý vừa rồi rõ ràng thừa nhận loài cua dừa này không ăn thịt con người. Nhưng Thái Mi không hề có cảm giác sợ hãi, cả một đàn cá mập trắng còn bị Huy Vũ tiêu diệt gọn gàng. Thì với những loài cua có thân hình to lớn kia, dù chúng được bao bọc bởi lớp vỏ ngoài rắn chắc vẫn không đối đầu nỗi với đoàn người Huy Vũ trang bị vũ khí đầy mình.

Trầm mặc một lúc, Huy Vũ đột nhiên lên tiếng: “Có khả năng chúng chỉ đi ngang qua, nhưng nhiều như thế này chúng ta phải đặc biệt cẩn thận.”

“Rõ!” Thuộc hạ Long gia sau hồi vật vã với lũ cá mập, tâm trạng chỉ mới ổn định đã phải căng thẳng trở lại. Nhưng vẫn dáng vẻ uy nghiêm không chút run sợ.

Đội người Jushtin trở về ngay sau đó, trên gương mặt mỗi người thoáng hiện chút hoang mang.

“Thế nào, phát hiện được những gì?” Hạo Nhân đoán có việc chẳng lành liền lên tiếng hỏi.

Jushtin lập tức trả lời: “Chúng tôi phát hiện một chiếc máy bay cũ kĩ bị bụi cỏ che lấp. Bên trong không có con người, các bộ phận máy móc đều bị rỉ sét, thậm chí còn có dấu hiệu lục lọi đập phá.”

Đáy mắt Hạo Nhân ánh lên tia nghiêm túc: “Có thể chủ nhân chiếc máy bay biết không thể dùng tàu để đi đến hòn đảo nên mới dùng máy bay thay thế. Chiếc máy bay bị đập phá chắc chắn không phải nội bộ làm ra, bởi vì đây là phương tiện duy nhất để rời khỏi hòn đảo.”

Hạo Nhân không nói tiếp, bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn lúc nào hết. Thái Mi thận trọng lên tiếng: “Nói vậy… đây không phải là hòn đảo hoang mà là đảo có người sinh sống. Là người trên đảo tấn công và đập phá chiếc máy bay?”

Một hòn đảo có con người sinh sống lại không nằm trong phạm vi bản đồ. Nơi đây không có thuyền bè chứng tỏ người trên đảo sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Sống cùng với lũ cá mập đại dương và hàng chục thậm chí là hàng trăm con cua dừa khổng lồ. Lại còn tấn công người lạ mặt,… Chỉ nghĩ đến đây Thái Mi cũng hình dung được bọn người trên hòn đảo này hung tợn đến mức nào.

Nhìn vào mắt Thái Mi, Hạo Nhân biết Thái Mi đang lo sợ điều gì, anh ta gật đầu thừa nhận với cô.

Mặt đất bổng hơi rung nhè nhẹ, Thái Mi liền chuyển tầm nhìn về phía phát ra tiếng động. Đập vào mắt Thái Mi, trãi dài đến cuối cùng của bóng tối là cả bày đàn cua dừa khổng lồ với đủ màu sắc khác nhau đang mỗi lúc mỗi bò về phía đoàn người. Như một đội quân mặc thiết giáp hùng hậu, sẵn sàng hủy diệt những gì gây chướng mắt chúng.

Mặt Thái Mi biến sắc, cô liền lên tiếng: “Bắn chúng đi!”

“Không được!” Huy Vũ lạnh lùng tiếp lời.

“Tại sao, lẽ nào muốn chúng tấn công chúng ta?” Thái Mi quay sang nhìn Huy Vũ với vẻ không thông. Huy Vũ luôn là người có cơ hội liền ra tay trước để chiếm thế thượng phong. Nhưng lần này hắn có ý ngược lại, lẽ nào còn có vấn đề gì cô không biết.

Huy Vũ ánh mắt nghiêm túc, chậm rãi nói: “Giết chúng quá dễ dàng. Nhưng nếu trên đảo có con người sinh sống, bọn họ sẽ thức giấc bởi tiếng súng nổ và sẽ tấn công chúng ta.”

Thái Mi chao mày, cô dường như càng nghe càng không hiểu: “Lẽ nào anh sợ?”

Nghe thấy câu hỏi mang phần chế nhạo, bàn tay Huy Vũ đang ôm lấy thắt lưng Thái Mi liền siết chặt. Thái Mi lập tức rùng người không dám hó hé thêm lời nào. Hạo Nhân thấy vậy cười cười: “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Cô chưa nghe câu đó sao?”

“Thực lực của người trên đảo thế nào chúng ta không biết, đây lại là lãnh địa của bọn họ. Nếu chúng ta bị tấn công bất ngờ, thiệt thòi cô nghĩ phải là ai?”

Ngẫm nghĩ vài giây, Thái Mi dường như thông suốt, cô ngẩng đầu nhìn Huy Vũ: “Nếu đám cua dừa không phải ngang qua mà muốn tấn công chúng ta, vậy chúng ta phải đối phó thế nào khi không thể dùng súng?”

Huy Vũ lạnh lùng đảo mắt qua đám cua dừa sau đó trầm giọng: “Vào rừng!" Nói xong hắn liền ôm lấy Thái Mi quay người bỏ đi. Hạo Nhân và thuộc hạ Long gia không do dự đi theo Huy Vũ tiến về phía cánhrừng.

Thái Mi cảm thấy quyết định này của Huy Vũ là đúng, đồng hướng với suy nghĩ của cô. Để tránh lũ cua dừa, nếu xuống biển sẽ lại gặp cá mập, vào rừng chính là con đường duy nhất. Vào rừng lúc nửa đêm tuy nguy hiểm nhưng giờ này có lẽ người trên đảo đã ngủ say. Tìm đến một nơi an toàn để đoàn người nghỉ qua đêm, trời sáng rồi một khi giáp mặt với người trên đảo cũng dễ dàng ứng xử.

Càng tiến sâu vào rừng thì cây cối càng rậm rạp và bị che phủ bởi các loài cây lá rộng và chằng chịt cây dây leo. Nhiệt độ về đêm của những khu rừng rậm thường ở nhiệt độ rất thấp, bầu không khí ngột ngạt cùng đủ loại âm thanh của các giống loài khác nhau không ngừng phát ra. Tạo thành thứ âm thanh hỗn tạp đầy quỷ dị như tiếng rên than, tiếng la hét từ cửa âm ti vọng về. Bên dưới nền đất được bao phủ bởi thảm thực vật cây cỏ dày đặc và ẩm ướt, khiến đường đi trở nên khó khăn, trơn dốc đầy nguy hiểm.

Ánh sáng mặt trăng bị tán lá cây che phủ nhưng bù vào đó là ánh sáng đèn pin được chiếu rọi cả một vùng. Cảm thấy người phụ nữ đang đi cùng toàn thân căng cứng, tâm trạng phập phồng hoang mang. Huy Vũ liền kéo Thái Mi sát gần hơn với hắn: “Thả lỏng người!”

Thái Mi không ngừng đảo mắt xung quanh, cô cất giọng khản đặc: “Tôi sợ nhất là vào rừng.”

Trước kia cũng từng là một khu rừng rậm tương tự thế này, đó là nơi cô gặp và cũng là nơi cô không được nhìn thấy anh trai nữa. Từ khi xảy ra chuyện đó đến nay, cô dường như không đi rừng, vì mỗi khi đặt chân vào rừng, nỗi sợ hãi bất an lại cuộn trào dâng lên trong cô.

Huy Vũ không hỏi nguyên nhân vì đâu Thái Mi lại sợ vào rừng, hắn chỉ thấy dáng vẻ của cô lúc này vô cùng yếu đuối. Ngay cả khi đối diện với hàm cá mập, cô cũng không hoang mang rõ như lần này. Bàn tay của Huy Vũ đưa sang nắm lấy tay Thái Mi sau đó khẽ lên tiếng: “Tôi nói rồi, chỉ cần luôn bên cạnh tôi.”

Đưa mắt nhìn lên Huy Vũ, Thái Mi không ngạc nhiên khi thấy biểu hiện dịu dàng này của hắn. Chỉ là tình cảnh này lại rất giống với tình cảnh của năm xưa. Trong bóng đêm mịt mù không ánh sáng đó, là anh trai luôn bên cạnh nắm chặt bàn tay cô, tuy lời nói và hành động cứng ngắt nhưng tất cả đều hiện rõ sự ấm áp từ anh trai truyền sang cô. Chỉ là một Long Huy Vũ lạnh lùng cô luôn muốn lánh xa lại khiến hồi ức về anh trai không ngừng trỗi lên trong lòng. Thái Mi bất giác siết chặt lấy bàn tay đang nắm lấy tay cô. Không hiểu vì sao thời gian gần đây cô luôn nhớ đến anh trai năm xưa, phải chăng là do cô không muốn quên nên mới luôn phải nhớ?

Thái Mi lập tức đanh mặt, cảm giác trước mắt có chuyện không lành cô liền đưa nòng súng hướng về phía âm thanh xoạt xoạt. Phía trên cao những tán lá tối mù không ánh sáng lại lao ra hai bóng đen to lớn hơn cả con người bay lao vút về phía đoàn người Thái Mi. Trong vòng ánh sáng của những chiếc đèn pin chiếu rọi là dáng hình của những con dơi màu đen như mực, chúng bự to tướng với đôi cánh sải dài đến gần hai mét đang bay về phía bọn họ. Hai con mắt to tròn đỏ ngầu như hai bóng đèn, bốn chiếc răng nanh nhọn hoắc và hai chiếc răng cửa lớn không ngừng nhe ra như muốn táp ngay đối phương.

“Là dơi quạ!” Một thuộc hạ đứng gần vì kinh hãi trước kích thước to lớn của loài dợi quạ. Anh ta vừa hét lên, khẩu súng trên tay vừa dịch chuyển thì những bóng đen lao nhanh tới, bất ngờ dơ móng vuốt cào vào người anh ta.
Những người đứng gần lập tức bắn vào thân con dơi quạ kịp thời cứu được người vừa bị tấn công. Mạng sống của anh ta được bảo toàn nhưng những nơi vừa bị cào đều có những dấu vết sâu dài và túa máu như bị dao cắt.

Bụp bụp… Hàng loạt âm thanh như tiếng khui nắp chai vang ra, những viên đạn từ nhiều nòng súng giảm thanh bắn xả tới tấp về phía những con dơi khổng lồ.

Một con dơi từ hướng khác trong bóng tối lao nhanh và bất ngờ tấn công về phía Thái Mi. Khẩu súng trên tay cô không hề bị sợ hãi thao túng mà mạnh mẽ bắn tới. Nhưng hạ gục một con lại có đến hai ba con khác lao ra, chúng bay lượn rất nhanh lao thẳng tới cô. Huy Vũ và Hạo Nhân đồng thời tiến lên trước Thái Mi, hai khẩu súng trên tay dứt khoát kết liễu ba con dơi rơi bịch xuống nền đất.

“Tiếp tục đi!” Không còn thấy sự tấn công và hiện diện của loài dơi quạ, Thái Mi và đám Huy Vũ tiếp tục tiến về phía trước.

Không biết đi được bao lâu, đoàn người đi vào một lối đường mòn, hai bên dãy cây cối mọc thưa thớt, xuất hiện những tảng đá hình trụ dài cao đến năm mét, được chạm khắc thô sơ như tượng người. Hai dãy mười bốn tượng đặt song song với nhau, mỗi bức trụ khắc họa một hình dáng khác nhau. Nhưng đều mang dáng vẻ hung thần như mặt quỷ, nhìn vô cùng dữ tợn. Thái Mi cảm thấy cô như đang mỗi lúc một tiến vào cửa địa ngục.

Cơn gió se se lạnh mang theo một mùi hôi thối khác thường thổi ngang qua đoàn người. Không riêng về Thái Mi, mà cả đoàn người đều có cảm giác rùng mình. Huy Vũ gương mặt vẫn lạnh lùng không đổi: “Mọi người cẩn thận, chú ý tất cả mọi động tĩnh.”

Đi qua hết mười bốn bức tượng quỷ, là một cánh cổng đá lớn đứng trơ trọi không có tường thành bao quanh. Từ xa nhìn qua cánh cổng tối mờ không nhìn rõ được mọi thứ, chỉ thấy được là một bầu không khí âm u tĩnh lặng, mùi hôi thối mà mọi người vừa ngửi thấy trong cơn gió được xuất phát từ đây.

Đi qua cánh cổng được đoạn ngắn, đoàn người lập tức dừng chân, đôi mắt vốn vô cảm nay hiện ra tia kinh hãi. Đối diện với mọi người là một rừng thân tre cấm thẳng xuống mặt đất, ngọn thân tre không có lá cành chỉ có những chiếc đầu người được cấm lên trên đó. Thái Mi nhìn những thân tre cấm từ cổ họng xuyên lên đỉnh đầu. Cứ một khúc cây có đến ba hoặc bốn đầu người, không phân biệt nam nữ cấm chồng lên nhau. Cô nhìn những chiếc đầu đã bị biến dạng, có đầu đã biến thành đầu lâu, có đầu giống như được ướp khô với làn da thâm sạm nhăn nheo hơn cả da của người già, đến cả đầu tóc rối bù vẫn không bị phân hủy. Một số đầu như chỉ mới chặt trong một hai ngày đang rơi vào trạng thái thối rửa, ánh mắt trợn trừng cùng cái miệng mở to tròn nhìn như đang rất kinh ngạc và sợ hãi.

Mùi hôi thối bay xọc vào mũi cùng với cảnh tượng trước mắt khiến Thái Mi có cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng. Ngoại trừ Huy Vũ vẫn gương mặt lạnh lùng không đổi, thì hầu hết trên mặt mọi người đều đã biến sắc.
“Bên kia còn có nữa kìa!”

“Bên này cũng có!”

Đoàn người quay sang nhìn về hai bên trái phải thì thấy những núi kim tự tháp cao không quá hai mét được tạo dựng bởi hàng trăm chiếc đầu lâu xương trắng chấc chồng lên nhau. Những con rắn đủ màu sắc, đủ giống loài như xem đây là tổ của chúng, hết con này đến con khác chườn từ trong hốc mắt, hốc miệng chui ra chui vào.

Thái Mi toàn thân lạnh toát, trầm giọng lên tiếng: “Thời đại văn minh còn có những phong tục này sao?”

Hạo Nhân vừa đảo mắt nhìn quanh vừa nói: “Đó là do cô không biết. Hiện tại trên thế giới vẫn còn nhiều bộ tộc sống hoang dã với những tập tục nguyên thủy. Bọn họ ẩn cư trong rừng sâu và sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Những chiếc đầu này có khả năng lớn là bọn họ thu thập từ những người lạ xâm nhập, và cũng có thể có cả đầu của thành viên gia đình bọn họ.”

“Người nguyên thủy, lẽ nào anh muốn ám chỉ đến thổ dân da đỏ?” Đôi chân Thái Mi trở nên mềm nhũn tưởng chừng không đứng vững. Những chiếc đầu người này có lẽ là những chiến công của người trong bộ tộc. Với những phong tục săn đầu người mang về trang trí, ngoại trừ là thổ dân da đỏ e trên thế giới không còn bộ tộc nào có phong tục man rợ đến vậy. Thái Mi hiểu rõ điều này nên mới dám lên tiếng khẳng định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.