Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Quyển 2 - Chương 2: Vân Nặc




- Vừa hay tớ cũng muốn đến nhà anh ấy xem một chút, không phải cậu mới vừa nói tớ không biết anh ấy là người thế nào, tớ quyết định đến gần anh ấy hiểu biết về anh ấy, như vậy không phải là có thêm không gian để phát triển hơn rồi sao!

Trần Vũ Tịch ngăn cản đến khóe miệng, nghe Ngô Kỳ nói như vậy, lại nuốt xuống:

- Như vậy được sao?

- Yên tâm đi, không thành vấn đề! Rốt cuộc muốn hay không muốn đi với tớ đây?

Trần Vũ Tịch dừng một chút, sau đó nói:

- Dù sao chủ nhật cũng không có chuyện, đi thì đi thôi.

Vừa lúc đó, Năm Ngàn Vạn bên cạnh Trần Vũ Tịch đột nhiên đứng lên, đi ra cửa, Vũ Tịch ngẩn ra:

- Trước tiên cứ như vậy đi, ngày mai tớ gọi điện thoại cho cậu, được rồi tớ muốn cúp máy, bái bai!

Trần Vũ Tịch vội vàng cúp điện thoại, đem cất máy tính, bỏ vào trong hộp nhét xuống dưới giường, mới vừa làm xong tất cả động tác liền nghe được tiếng gõ ngoài cửa.

- Vũ Tịch, em đã ngủ chưa?

Là Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch đi tới mở cửa:

- Sao vậy?

- Thím Lưu chuẩn bị chút món điểm tâm ngọt, hỏi em có ăn hay không. - Ngạo Dạ Phong nhìn Năm Ngàn Vạn bày cái đuôi về phía mình, nhíu mày một cái, vậy nên anh mới không trực tiếp đẩy cửa, cũng bởi vì anh biết Năm Ngàn Vạn ở trong phòng.

- Oh, không ăn, hơi mệt, muốn ngủ, mọi người ăn đi! - Vũ Tịch nhìn Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, đang chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên tay hạ xuống, đợi lúc cô quay đầu, Ngạo Dạ Phong đã cúi người ở trước mặt cô.

- Gần đây em sao vậy? Sao có cảm giác em luôn trốn tránh, cũng không cùng người nhà nói chuyện phiếm xem ti vi nữa, đã xảy ra chuyện gì? - Một tay Ngạo Dạ Phong đè cánh cửa, cúi người nhìn chằm chằm muốn Trần Vũ Tịch tránh né.

Vũ Tịch ngẩn đầu đối diện hai mắt của anh, vốn lại muốn cãi vả, đó là thông lệ của cô, chỉ cần là lời nói của Ngạo Dạ Phong, cô lập tức muốn không lưu tình cãi lại, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuốn:

- A, nào có, tôi chỉ là mệt mỏi, đi thôi, xuống lầu ăn món điểm tâm ngọt!

Trần Vũ Tịch né tránh ánh mắt nghi hoặc của Ngạo Dạ Phong, mang theo Năm Ngàn Vạn xoay người đi xuống dưới lầu.

Nhưng là vừa mới đi ra một bước, lại bị Ngạo Dạ Phong kéo trở lại, đè cô ở trên tường:

- Không đúng, nhất định có chuyện gì đó, trước kia em không như vậy! - Ngạo Dạ Phong suy đoán - Có phải cái tên Ngô Duẫn Kỳ đó lại tìm em rồi không?

Rõ ràng Vũ Tịch thấy lúc Ngạo Dạ Phong nhắc tới Ngô Duẫn Kỳ, trong ánh mắt lóe lên một tia chán ghét, gần đây cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Ngạo Dạ Phong nói chuyện sẽ rất dễ dàng kéo đến trên người Ngô Duẫn Kỳ.

- Ngạo Dạ Phong, có phải trước kia anh có biết Ngô Duẫn Kỳ đó không? Hình như anh ta đối với anh rất có hứng thú. - Vũ Tịch thử hỏi một câu.

- Quả nhiên hắn lại đi tìm em, sau này em cách người đó xa một chút, nếu hắn lại đi tìm em nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho anh. - Ngạo Dạ Phong ra mệnh lệnh, nhưng Vũ Tịch cũng không nghĩ như vậy, ngược lại cô nghĩ nên có thêm cơ hội đến gần Ngô Duẫn Kỳ nữa.

Bởi vì từ tình huống trước mắt xem ra, Ngô Duẫn Kỳ so với Ngạo Dạ Phong đáng giá điều tra hơn.

- Oh, tôi biết rõ rồi ! - Vũ Tịch đáp lại.

. . . . . .

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Vũ Tịch liền nhận được điện thoại của Ngô Kỳ, hôm nay cô cũng rời giường thật sớm, lúc Ngô Kỳ gọi điện thoại tới, Vũ Tịch đang trong phòng thay quần áo.

Sau khi cúp điện thoại, Vũ Tịch liếc mắt nhìn mấy camera mini thật nhỏ trên giường, thay xong quần áo, đem camera bỏ vào trong túi áo ổn thỏa, ngay sau đó xách túi ra cửa.

Lúc Vũ Tịch xuống lầu, chỉ thấy ông cụ Ngạo vẫn còn ăn cơm ở trong phòng ăn, Ngạo Dạ Phong đã không có ở đây.

- Vũ Tịch, cháu cũng muốn đi ra ngoài sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.