Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Quyển 1 - Chương 8: Đồng nghiệp gây khó khăn




- Tớ lại là cảm thấy anh ấy rất quan tâm đến cậu. Đúng rồi rốt cuộc hôm nay anh ấy tới trường học tìm cậu vì chuyện gì vậy? - Ngô Kỳ tò mò nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch.

- Tớ cái cô nàng bát quái cậu có thể nghỉ ngơi một chút không, có mệt hay không hả? - Trần Vũ Tịch liếc cô một cái.

Ngô Kỳ khẽ mỉm cười, đột nhiên điện thoại di động vang lên, Ngô Kỳ cầm điện thoại lên xem tin nhắn mới gửi tới một chút, nụ cười càng thêm mập mờ, nhanh chóng trả lời lại mấy chữ.

- Có phải lại phát triển tình yêu với chàng trai ngây thơ nào nữa rồi, thần bí như vậy! - Trần Vũ Tịch nghiêng đầu một bên nhìn Ngô Kỳ.

Ngô Kỳ hăng hái nhanh nhẹn lắc lắc tay:

- Đây cũng không phải là chàng trai ngây thơ gì nữa, còn nhớ Ngô Duẫn Kỳ không?

Nhắc tới Ngô Duẫn Kỳ, cơ thể Trần Vũ Tịch chợt thẳng lên một cái, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

- Cậu nói anh ta vừa gởi tin nhắn tới?

Ngô Kỳ không che giấu chút nào gật đầu một cái:

- Cậu không cảm thấy người đàn ông đó rất thú vị sao? Hơn nữa nghe nói anh ấy là tổng giám đốc đứng đầu tập đoàn Thiên Ưng so với Ngạo đại tổng giám đốc nhà cậu một chút cũng không thua gì đâu đấy. - Nói xong cõi lòng Ngô Kỳ ôm ấp đầy tình cảm của một thiếu nữ, mong đợi nói - Tên của anh ấy và tên của tớ chỉ hơn kém nhau có một chữ, cậu nói xem đây không phải là duyên phận sao.

Trần Vũ Tịch cười nhạt một tiếng, không ngờ ấn tượng của Ngô Kỳ đối với người đàn ông kia lại tốt như vậy. Nhưng anh ta cho Trần Vũ Tịch cảm giác hoàn toàn ngược lại, cảm giác trên thân người anh ta không khỏi lộ ra khí lạnh, đứng bên cạnh anh sẽ không nhịn được mà không ngừng lạnh đến phát run, đây là lời nói thật.

- Cậu vẫn nên ít đi gần quá với người như vậy đi, bọn họ đều là người trong xã hội, suy tính cũng rất nhiều. - Trần Vũ Tịch thản nhiên nói. Thật ra thì cô cũng không có muốn quản chuyện giữa Ngô Kỳ và người đàn ông kia, chỉ thuận miệng nhắc nhở một câu.

- Đúng rồi, buổi tối tan học xong cùng đi nhé! - Ngô Kỳ nói.

Trần Vũ Tịch gật đầu một cái, dù sao mới vừa cãi nhau với Ngạo Dạ Phong, dù là anh ta tới đón cô cũng không muốn ngồi xe của anh ta trở về.

Nhưng không ngờ tới lúc vừa đi tới cổng trường, lại phát hiện ở một bên cổng có một chiếc xe hơi màu đen đậu ở đó. Trần Vũ Tịch còn chưa kịp phản ứng thì Ngô Kỳ đã vẫy tay về bên đó, Trần Vũ Tịch thuận thế nhìn sang, nhất thời hít vào một hơi khí lạnh.

- Tại sao anh ta lại ở đây? - Mặt Trần Vũ Tịch lập tức biến sắc - Ngô Kỳ, là cậu bảo anh ta đến sao?

Ngô Kỳ khẽ mỉm cười sau lưng Trần Vũ Tịch:

- Vậy cũng không phải, là anh ấy nói muốn mời chúng ta ăn cơm tối cho nên mới tới! Chẳng qua anh ấy cố ý dặn dò rằng trước giờ tan học không được nói với cậu.

Trần Vũ Tịch chau mày, không biết vì sao cảm thấy đây là một âm mưu.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới, những lời trưa nay Ngạo Dạ Phong đã nói ở trường học, nhiệt độ của bàn tay lớn kia dường như vẫn còn ở trên đỉnh đầu:

- Không được, tớ còn có chuyện rồi, về nhà trước đây!

- Không phải chứ, chỉ có một mình tớ đi thì coi ra cái gì đây? Tới và anh ấy cũng không thân quen.

Lời nói của Ngô Kỳ thiếu chút nữa khiến Trần Vũ Tịch mở rộng tầm mắt. Làm ơn tớ và anh ta cũng không thân thuộc. Trần Vũ Tịch hít một hơi thật sâu:

- Cậu vẫn có thể từ chối mà, có đi hay không hay là do cậu quyết định. Tớ đi trước! - Thấy Ngô Duẫn Kỳ xuống xe đi tới bên này, Trần Vũ Tịch xoay người muốn chạy trốn.

- Vũ Tịch, cùng nhau ăn một bữa cơm đi, lát nữa tôi đưa các em về! - Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt. Anh đã đoán được Trần Vũ Tịch sẽ chạy trối chết, bởi vì anh biết rất rõ trong lòng Trần Vũ Tịch sợ hãi đối với anh.

- Không cần, tôi còn có chuyện, hơn nữa sẽ có người tới đón tôi. - Lúc Trần Vũ Tịch nói lời này nhìn xung quanh chút, không phải Ngạo Dạ Phong đáng chết nói muốn tới đón cô sao? Còn chưa tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.