Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Quyển 1 - Chương 5: Hiểu lầm, lúng túng




Trần Vũ Tịch cũng cảm thấy bụng hơi đói rồi, dù sao đối với loại người như Ngạo Dạ Phong cũng hoàn toàn không cần phải khách khí. Sau đó đi theo anh ta cùng xuống lầu.

Ngạo Dạ Phong tìm một nhà hàng rất được, ở chỗ ít người tìm một vị trí ngồi xuống.

Bởi vì anh lái xe thể thao tới cho nên coi như đường đi hơi xa một chút nhưng thời gian vẫn kịp.

Nhìn dáng vẻ Trần Vũ Tịch ăn như hổ đói, Ngạo Dạ Phong cười nhạt một tiếng:

- Con gái như em cũng có người thích sao, thật sự là kỳ lạ! Những người nói muốn theo đuổi em kia có phải đầu óc đều có vấn đề hay không?

Trần Vũ Tịch ngẩng đầu lạnh lùng liếc anh một cái, trong miệng vừa nhai gì đó vừa lẩm bẩm nói:

- Trong mắt tôi, anh cũng giống tôi không khá hơn chút nào, nhưng vẫn có rất nhiều người thích anh. Có câu nói, củ cải rau xanh ai cũng có sở thích riêng, chẳng qua. . . . . .

Trần Vũ Tịch dừng lại nhìn Ngạo Dạ Phong:

- Kiểu người như anh là kiểu đàn ông mà phụ nữ không thể buông tha nên anh không trải nghiệm qua cảm giác như vậy, vì anh nói tình yêu quá phù phiếm, tùy ý dùng một xấp tiền giấy cũng đã có thể mua được. Tôi là nên đồng tình hay là cần phải cười nhạo anh đây!

Thái độ Ngạo Dạ Phong đối với Trần Vũ Tịch một chút cũng không thèm để ý, một tay chống cằm, chống trên bàn, nhìn chằm chằm một hạt cơm trên khóe miệng Trần Vũ Tịch:

- Em sai rồi, phải là anh sẽ không bỏ qua phự nữ ngực lớn, mẫu người như em đương nhiên không có trong phạm vi suy xét của anh, cho nên em cũng không thể trải nghiệm qua tâm tình của anh.

Cơm trong miệng Trần Vũ Tịch thiếu chút nữa phun vào mặt Ngạo Dạ Phong. Cô dùng sức nuốt một cái, phần cơm nghẹn lại trong cổ họng. Nhìn mặt Trần Vũ Tịch đỏ lên, Ngạo Dạ Phong đột nhiên hoảng sợ, cuống quít cầm lấy nước ở một bên đưa cho cô.

Đến khi Trần Vũ Tịch uống hơn phân nửa ly nước mới vỗ ngực thật lâu thở phào nhẹ nhõm.

Ngạo Dạ Phong nhìn dáng vẻ của cô, không nhịn được nở cười khanh khách. Anh không thể không thừa nhận, lúc đi chung với Trần Vũ Tịch, bất kể là gây gổ hay đánh nhau, tâm trạng của anh luôn là vui vẻ.

Đang lúc Trần Vũ Tịch muốn phản bác Ngạo Dạ Phong, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Thiên Dật cười đi về bên này.

- Thì ra hai người cũng ở đây! - Thẩm Thiên Dật ngồi xuống bên cạnh.

Ngạo Dạ Phong dừng lại:

- Sao cậu cũng ở đây?

- Ra ngoài đãi bạn ăn bữa cơm, không ngờ có thể gặp được hai người. Đúng rồi, còn chưa hỏi cậu, rốt cuộc sáng nay xảy ra chuyện gì? Tôi vẫn chưa bao giờ thấy bộ dạng kia của cậu đấy. - Thẩm Thiên Dật nhìn Ngạo Dạ Phong, nhớ tới chuyện hồi sáng. Ngạo Dạ Phong trong phút chốc giận tái mặt.

Trần Vũ Tịch chớp to mắt

- Sáng nay làm sao?

Thẩm Thiên Dật vừa muốn nói chuyện, bị Ngạo Dạ Phong ngăn lại:

- Thẩm Thiên Dật, cậu ở trước mặt Vũ Tịch nói qua chuyện gì của tôi, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu còn muốn nói tiếp?

Một câu nói này quả nhiên hiệu nghiệm, Thẩm Thiên Dật cười ha ha, ngồi yên trên chỗ ngồi, không hề nói gì nữa.

- Cậu không phải cảm thấy cậu ở đây rất chướng mắt sao? Cậu không cần tiếp bạn cậu? - Ngạo Dạ Phong miễn cưỡng nhìn Thẩm Thiên Dật.

Thẩm Thiên Dật theo bản năng nhìn thoáng qua chỗ trống cách đó không xa một cái, nhíu mày:

- Cô ấy đi rồi! - Thẩm Thiên Dật hiếm khi mời phụ nữ đi ăn cơm, mặc dù đã sớm có ý định mời Lục Giai đi ăn cơm nhưng vẫn do dự mất mấy ngày.

Anh chưa bao giờ có bộ dạng đó ở trước mặt những người phụ nữ khác, có lẽ là bởi vì quá để ý nên mới không muốn tùy tiện đối xử với cô giống như đối xử với các cô gái khác.

Nhưng cơm mới ăn được một nửa, Lục Giai nhận điện thoại, tiếp theo là câu trong công ty có chuyện, đứng dậy rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.