Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Quyển 1 - Chương 19: Bữa tiệc ( hai )




- Cháu còn chưa về Dạ Phong đã làm ầm lên muốn ăn cơm, cho nên ăn rồi.

Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, đã sớm biết Ngạo Dạ Phong có thể sẽ như vậy:

- không sao đâu, vậy cháu tự đi ăn đây - nói xong, Trần Vũ Tịch đưa tay sờ sờ chó săn ở một bên.

Thím Lưu bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra, đặt trên bàn ăn.

Ông cụ Ngạo chớp mắt nhìn Vũ Tịch một hồi cuối cùng nuốt lời đã đến khóe miệng xuống, tiếp tục xem báo.

Ngược lại thím Lưu lại tiến tới trước mặt Vũ Tịch:

- Vũ Tịch, cô có biết ở đây không được nuôi chó không?

Vũ Tịch cười khẽ, biết rõ còn cố hỏi:

- Vậy sao, tại sao thế, thím xem con chó săn này rất đáng yêu mà! - Vũ Tịch đặc biệt nhấn mạnh hai chữ đáng yêu.

Thím Lưu liếc nhìn con chó lớn hung dữ kia, con chó như vậy cũng có thể dùng đáng yêu để hình dung?

- Cậu chủ Dạ Phong chưa bao giờ cho phép nuôi chó! Trước kia trong nhà có người giúp việc ôm chó tới nhà đi dạo một vòng, bị cậu chủ Dạ Phong thấy, trực tiếp sa thả rồi. - Lưu Thẩm cẩn thận nói, đến bây giờ bà vẫn còn có thể nhớ một màn ngay lúc đó. Mặt của Ngạo Dạ Phong phải gọi là đen, đến bây giờ nhớ tới, bà vẫn thấy trong lòng có chút sợ hãi.

Cho nên ở Ngạo gia, không chỉ có vật nuôi là chó, cho dù là các vật nuôi khác cũng không còn người dám mang đến.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của thím Lưu, Trần Vũ Tịch vừa cầm thức ăn trên bàn cho Năm Ngàn Vạn vừa cười nói:

- không có chuyện gì, cháu sẽ nói chuyện thật tốt với anh trai Dạ Phong, cháu nghĩ nhất định anh ấy sẽ đồng ý. - Thím Lưu dừng một chút, mặc dù Trần Vũ Tịch không phải là người của Ngạo gia nhưng ông cụ Ngạo đối với cô ấy yêu thương yêu đủ điều, mặc dù cả ngày Ngạo Dạ Phong và cô ấy cãi lộn không ngừng nhưng nhìn lại thì quan hệ của hai người cũng rất tốt, hơn nữa cô ấy chắc chắn là cháu dâu tương lai của Ngạo gia cho nên cũng không nói thêm gì nữa - Những thứ này đủ không? không đủ tôi lại đi lấy thêm.

Trần Vũ Tịch vừa vuốt ve Năm Ngàn Vạn vừa gật đầu một cái.

Đến khi cô và Năm Ngàn Vạn đều đã ăn không ít rồi, Trần Vũ Tịch nhíu mày liếc lên lầu, cầm sợi dây của Năm Ngàn Vạn:

- đi, đẫn mày đi làm quen với anh trai Dạ Phong một chút! - Lúc này Trần Vũ Tịch gọi Ngạo Dạ Phong rất thân thiết.

Thím Lưu nhìn Trần Vũ Tịch đi lên lầu, thong thả bước đi đến trước mặt ông cụ Ngạo:

- Lão gia, ông không nói chuyện với tiểu thư Vũ Tịch một chút sao?

- nói gì?

- nói chuyện cậu chủ Dạ Phong không thích chó, cho dù có nuôi cũng phải nuôi một con đáng yêu chút, con này.... - Thím Lưu không dám khen tặng đối với mắt nhìn của Trần Vũ Tịch.

- Oh! Chuyện người tuổi trẻ để cho bọn chúng tự xử lý thôi - Ông cụ Ngạo hoàn toàn tỏ vẻ việc không liên quan đến mình - Cũng nên có người quản lý Dạ Phong rồi, bà không phát hiện trong khoảng thời gian Vũ Tịch tới này, số lần Dạ Phong ra ngoài càng ngày càng ít sao? Nha đầu này, ta thấy được! - Ông cụ Ngạo cười ha ha, rất vừa ý cháu dâu tương lai này.

Thím Lưu cau mày, liếc nhìn ông cụ Ngạo, một bộ dạng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, đồng thời lại bắt đầu lo lắng về trên lầu.

Trần Vũ Tịch mang theo Năm Ngàn Vạn đi tới cửa phòng Ngạo Dạ Phong, trịnh trọng gõ cửa:

- Anh Dạ Phong, em dẫn theo một người bạn về, muốn giới thiệu cho anh làm quen một chút. - Ngăn cách bởi cánh cửa Trần Vũ Tịch cười hì hì với người ở bên trong.

Nghe được tiếng bước chân Ngạo Dạ Phong đứng dậy và đi tới, nụ cười trên mặt Trần Vũ Tịch hiện lên sâu hơn:

- Bạn gì.... - Theo cửa phòng bị mở ra từ từ, Ngạo Dạ Phong xuất hiện ở trước mặt họ, đồng thời con chó săn hung hãn kia cũng xuất hiện trước mặt Ngạo Dạ Phong, vì vậy chữ bè còn chưa có phun ra khỏi đã biến thành một tiếng thét kinh hãi.

Sắc mặt Ngạo Dạ Phong nhất thời trắng bệch, lui về phía sau mấy bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.