Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Quyển 1 - Chương 17: Say rượu sau (2)




Phòng của Ngạo Dạ Phong, Ngạo Dạ Phong chuyên tâm nhìn chằm chằm tài liệu trên máy vi tính, không nhịn được hắt xì, anh vẫn còn đang buồn bực người nào ở sau lưng nói anh nói xấu đấy.

Trần Vũ Tịch cũng không đợi Ngô Duẫn Kỳ nói rõ tình hình, trực tiếp an ủi một phen. Dù sao nói đúng sai lầm rồi, nhất định cũng không có ai chán ghét lời an ủi.

- Cám ơn em có thể nói như vậy, có điều cũng không phải là vấn đề này! - Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên nói, Trần Vũ Tịch nhìn anh, cảm giác từ nội tâm người này trong lộ ra một phần trầm tĩnh, không khí chung quanh giống như cũng theo một phần trầm tĩnh này của anh trở nên yên lặng.

- Vậy sao! - Trần Vũ Tịch không đoán được còn có nguyên nhân gì khác, cũng không nhìn thấu ánh mắt của anh. Cô không biết mình có tư cách tiếp tục hỏi tiếp hay không vì vậy dứt khoát im miệng không nói.

- Bên cạnh tôi không có phụ nữ, cho dù Ngạo Dạ Phong muốn quyến rũ cũng không còn cơ hội này. - Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên nói - Chẳng qua đây đều là chuyện thật lâu của trước kia, nói ra rất dài dòng truyện được chuyển ngữ và cập nhật chương mới nhanh nhất ở diễn đàn lê, quý, đôn, truyện chia sẽ tự do nhưng nếu muốn đọc các bạn đọc hãy đọc ở nguồn để tôn trọng công sức người dịch, không ủng hộ những kẻ ăn cắp.

Một câu nói rất dài dòng lập tức tỏ rõ, anh không muốn nói tiếp, Trần Vũ Tịch thấy rất may mắn vì mình đã không tiếp tục hỏi.

- Nhưng thật ra bên cạnh anh ta luôn có nhiều người vây quanh như vậy đúng là làm cho người ta hâm mộ!

Trần Vũ Tịch không ngờ anh ta lại đột nhiên nói ra một câu, để biểu hiện bản thân cực kỳ xem thường, cô thở thật dài:

- Anh đừng nhìn bên cạnh Ngạo Dạ Phong có nhiều người vây lượn như vậy, ở chung với tên ấy một chút cũng không dễ. Nếu không phải tôi ở nhờ trong nhà bọn họ, tôi thật sự muốn đè tên đó lên trên đất rồi không ngừng điên cuồng mà đạp.

Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt nhìn Trần Vũ Tịch, nhìn nét mặt cô phấn khởi nói chuyện xảy ra ở Ngạo gia, va chạm từng có giữa cô và Ngạo Dạ Phong, bất kể là lớn nhỏ, đau lòng, vui mừng, cô đều nói ra tất cả cũng không để ý xem Ngô Duẫn Kỳ có thật sự thích nghe hay không.

Cho đến khi cảm giác có chút mỏi, Trần Vũ Tịch mới phát hiện bọn họ đã đi rất xa cũng đã trò chuyện rất nhiều, chẳng qua phần lớn đều là cô nói.

- Đến lúc này rồi, tôi phải đi về! Buổi trưa nói phải cùng ăn cơm với bọn họ. - Trần Vũ Tịch nhìn đồng hồ đeo tay một cái cau mày nói.

Ngô Duẫn Kỳ gật đầu nói:

- Thật ghen tỵ với Ngạo Dạ Phong!

Trần Vũ Tịch ngơ ngẩn lần nữa, cô không hiểu tại sao Ngô Duẫn Kỳ phải nói như vậy, mà trong ánh mắt lạnh nhạt của anh ta cũng không nhìn ra bất kỳ vui giận yêu ghét gì.

- Có cái gì đáng ghen tỵ, nghe nói anh cũng là đại tổng giám đốc mà, mỹ nữ bên cạnh chắc cũng như mây mới đúng, hẳn phải có rất nhiều người xu nịnh muốn biết làm quen với anh. - Trần Vũ Tịch xem thường nói, đầu năm nay đều thấy dạng này.

Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười:

- Vừa đúng ngược lại, tôi không có bạn bè, cũng không có phụ nữ! - Ngô Duẫn Kỳ dập tắt tàn thuốc cầm trong tay ném vào thùng rác bên đường, phun ra một hơi khói cuối cùng. Đi một đoạn đường này, hình như anh vẫn luôn hút thuốc lá, trầm tư sau đó là nghe Trần Vũ Tịch nói chuyện.

Ngô Duẫn Kỳ cũng chú ý tới ngạc nhiên của Trần Vũ Tịch, cười khẽ:

- Những người đó cũng rất sợ tôi, bình thường ở trước mặt tôi cũng không dám nói lời thật lòng. Nhưng em không giống vậy, rất đặc biệt!

Trong lòng Trần Vũ Tịch cười khổ, sao có thể không giống nhau. Trước kia cô sợ anh ta sợ muốn chết. Là chính anh ta trước sau đều cho người khác cảm giác chênh lệch quá nhiều. Lại nói, vậy mà quên mất phần sợ hãi đó rồi, nhưng cũng không phải không tồn tại.

Nhìn nụ cười phụ họa của Trần Vũ Tịch:

- Chúng ta có thể làm ban bè chứ!

- Ha, dĩ nhiên! - Trần Vũ Tịch nhếch môi cười một tiếng. Cô vốn có tính cách thẳng thắn như vậy, chỉ cần không phải có ác ý thì là ai nói với cô những lời này, cô đều sẽ đồng ý thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.