Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Quyển 1 - Chương 12: Về quê thăm người thân




Thậm chí là cô cố gắng cả đời cũng chưa chắc có thể có được địa vị xứng đôi với tổng giám đốc lớn như Ngạo Dạ Phong.

Nhưng bàn về nội tâm, Trần Vũ Tịch cảm thấy mình cao thượng gấp trăm ngàn lần so với Ngạo Dạ Phong.

Tiếp theo một tiếng thang máy trong trẻo vang lên, cửa thang máy mở ra ở tầng chót. Trần Vũ Tịch khẽ thở dài một cái, đang muốn cất bước lại đụng vào hai nữ thư ký từ bên ngoài đi vào thang máy.

Trần Vũ Tịch dừng một chút, đứng sang một bên nhường đường cho các cô ấy.

Hai người một cái lập tức nhận ra Trần Vũ Tịch là ai, bởi vì trong một thời gian ngắn gần đây, đối tượng bàn tán của nhân viên nữ ở công ty phần lớn đều ở trên người Trần Vũ Tịch.

Thấy cô nhường đường, hai người cũng không biểu hiện lễ độ nên có mà chen đẩy Trần Vũ Tịch sang một bên đi vào thang máy, lúc này Trần Vũ Tịch mới xoay người đi ra ngoài.

Không cần nhìn, những mỹ nữ ngực lớn kia đều hướng về phía Ngạo Dạ Phong mà tới, coi như một ngày không có việc gì cũng muốn tới nơi này đi dạo hơn mấy vòng. Mặc dù thấy trong lòng nổi giận nhưng cũng nói không ra cái gì, vì vậy xoay người đi tới phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong.

Không biết mấy cô gái này nghĩ cái gì, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều nghĩ sau khi lên giường với Ngạo Dạ Phong thì tức khắc thành cháu dâu Ngạo gia rồi sao? Là có thể chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi sao?

Cũng không ngẫm lại, người như Ngạo Dạ Phong sẽ nghiêm túc được đối với ai! Lãng phí thanh xuân của mình, bán cơ thể của mình chỉ để khiến Ngạo Dạ Phong nhìn người nhiều hơn mấy lần, đáng giá sao?

Cô không phủ nhận người như Ngạo Dạ Phong đích thực rất hấp dẫn con mắt, quả thật cũng rất có tư cách. Nhưng chí ích trong kích động cũng phải tỉnh táo lại, xem rốt cuộc anh ta có thể cho cái gì đi. Mình bán rẻ tất cả để lấy lòng anh ta, kết quả cái gì cũng không đến nơi đến chốn, chẳng phải là hại chính mình để người khác được sảng khoái sao.

Trần Vũ Tịch suy nghĩ đi vào phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong, anh đang cúi đầu nhìn tài liệu, bên cạnh còn có một người đàn ông đứng đó. Anh không ngẩng đầu nhìn cô, Trần Vũ Tịch cũng không để ý, xoay người đi đến ghế sa lon, tiện tay cầm lên một quyển tạp chí xem.

Ngạo Dạ Phong vừa nhìn tài liệu vừa nói gì đó với người đàn ông kia. 20 phút sau, Trần Vũ Tịch cảm thấy hơi đói, quay đầu nhìn Ngạo Dạ Phong nhìn.

Anh vẫn đang vùi đầu vào công việc, hơn nữa người kia vẫn đứng ở đó, Trần Vũ Tịch nhíu mày, làm gì mà không ngồi xuống nói được sao?

Bình thường nhìn bộ dạng Ngạo Dạ Phong cợt nhã quen rồi, ít khi nhìn thấy nét mặt anh nghiêm túc bộ dạng mải miết làm việc. Lông mi dày rậm khẽ buông xuống, nhìn chằm chằm trên tài liệu, mắt đẹp chuyển động, thỉnh thoảng gật đầu một cái, nhận xét mấy câu.

Không thể không nói, chẳng trách có nhiều cô gái bất chấp tất cả nhào về phía anh ta như vậy. Bản thân anh ta xa xa không chỉ là tổng giám đốc đứng đầu tập đoàn Ngạo Thế, toàn thân hàng hiệu bọc lấy vóc người thon dài hoàn mỹ, quanh người tản ra mùi nước hoa nhàn nhạt, giở tay nhấc chân đều lưu loát chỉnh tề, nhất là khóe miệng nâng lên đường cong cười như không cười kia đã hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ xoi mói nỗi.

Đang lúc Trần Vũ Tịch nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong, khóe miệng anh giương lên, khẽ ghé mắt nhìn cô.

Miệng kia nâng lên nụ cười, rõ ràng đang khoe khoang với cô: nha đầu, biết anh có bao nhiêu sức quyến rũ rồi chứ, em thích anh là phải.

Trần Vũ Tịch kêu lên một tiếng, dời tầm mắt đi, càng có người chú ý đến anh, anh lại càng khoe khoang. Ngạo Dạ Phong cao ngạo đều là do bị những cô gái kia cho cưng chiều ra vậy, mặc dù bề ngoài anh cũng sẽ hấp dẫn lực chú ý của cô chẳng qua cô biết rất rõ Ngạo Dạ Phong là hạng người gì.

Người như vậy, nếu như thực sự yêu chỉ biết đả thương mình, lại không thể chiếm được bất kỳ thứ gì mà mình muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.