Phúc Diễm Tiêu Dao

Chương 40: Thích gọi lão dâm trùng




Một lát sau Hồ gia lão thái thái tướng mạo rất phúc hậu cũng đến, bên cạnh là một phu nhân và một cô gái đỡ hai bên, Trần Vận cũng cảnh giác đi vào trong phòng, tiểu tử này hiện tại trong lòng cứ bồn chồn.

Vì vừa rồi y mới đắc tội với Diệp Phàm, mà thỉnh cầu của Diệp Phàm chính là khai trừ loại chó như y.

Cho nên trong tâm khảm y lúc này giống như có một con thuyền liều mạng lênh đênh trong đại dương điên cuồng, chỉ sợ Diệp Phàm nhớ ra lời vừa nói.

Xem tình hình này nếu vị cao nhân giấu diếm tài nghệ này thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho Hồ Trọng Chi thì mình tiêu đời rồi.

Cho đến lúc này cao nhân thấy mình không thuận mắt, hừ một câu thì mình mất bát ăn.

Cho nên Phó chưởng quỹ Trần Vận của Tế Xuân Đường vừa tiến vào đã lập tức đến trước mặt Diệp Phàm, cúi người thi lễ vô cùng cung kính nói:

- Diệp tiên sinh, vừa rồi tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin đại nhân ngài rộng lòng tha thứ, tha lỗi cho tôi.

Sau khi nói xong lại vái ba lạy, Diệp Phàm nghiêng mắt liếc nhìn y gật đầu, bình thản nói:

- Được rồi! Sau này phải chú ý một chút, khách hàng là thượng đế, câu nói này Phó chưởng quỹ Tế Xuân Đường anh có lẽ phải biết rõ nhất, đừng phân chia già trẻ lớn bé giàu nghèo

- Đúng vậy, Diệp tiên sinh dạy rất phải, Trần Vận xin thụ giáo.

Tiểu tử này vội vàng gật đầu, có chút dáng vẻ giống như gà mổ thóc, Diệp Phàm nhìn thấy mà trong lòng cứ buồn cười, cũng xem như hết giận.

Cần gì phải so đo với loại người như y, trái lại sỉ nhục hình tượng cao nhân của mình.

- Lão thái thái, ngài có thể nói tình hình cụ thể hôm đó đi chùa Kim Quang ở núi Lạc Hà như thế nào không, đừng bỏ qua một chi tiết nào, chỉ có biết rõ như vậy mới có thể trị liệu.

Diệp Phàm rất tôn trọng Hồ lão thái thái.

Thật ra thì mấy năm qua, trong tâm khảm của Hồ lão thái thái luôn bị dày vò, ăn chay trường để niệm phật cầu cho cháu mình bình thường trở lại

- Diệp tiên sinh, Hồ gia chúng ta coi như là khách quen của chùa Kim Quang, có quan hệ rất tốt với Tuệ Minh đại sư chủ trì ở đó, trước sau đã giúp đỡ đến mấy trăm vạn cho chùa

Hôm đó đến chùa cũng không có chuyện gì khác thường.

Hồ lão thái thái kể hết chuyện lên chùa hôm đó một lần, những gì còn chưa nhớ rõ thì bà vú và cô gái bên cạnh bổ sung, thỉnh thoảng Trần Vận cũng góp vào mấy câu.

- Xem ra trong chùa không có việc gì, vậy trên đường thì sao.

Diệp Phàm lại hỏi, cảm thấy trong chuyện này nhất định có gì đó.

- Diệp tiên sinh, tôi còn nhớ một chuyện.

Trần Vận ấp úng.

- Có chuyện gì mau cho kể tường tận cho Diệp tiên sinh đi, không được giấu diếm mảy may.

Hồ Thế Lâm vừa nghe thì có vẻ hơi bực mình, nghĩ chắc chuyện lúc trước mình còn chưa biết hết.

- Lúc ấy, vừa trở lại được nửa đường, còn chưa tới sườn núi thì đã thấy chưởng quỹ Hồ Tam ở đó.

Trần Vận kể tới đây thì Diệp Phàm hỏi:

- Chưởng quỹ Hồ Tam là người nào?

- Là em trai thứ ba của tôi, tên là Hồ Thế Hùng, giờ đang công tác ở văn phòng tỉnh ủy.

Tính cách cũng chưa trầm ổn lắm, còn trẻ tuổi nên rất dễ kích động.

Hồ Thế Lâm trả lời, mơ hồ cảm thấy chuyện này quan hệ tới em trai mình.

- Nói tiếp đi, không được giấu diếm.

- Ừ! Lúc ấy công tử Thế Hùng hình như là đi dã ngoại với mấy người bạn, uống cũng ngà ngà rồi.

Vừa thấy chúng tôi thì vui vẻ đi tới, còn ôm thiếu gia hôn vài cái bảo có thơm không

Lúc ấy thiếu gia nói miệng của chú ba sao mà hôi thế, làm công tử Thế Hùng cười ha hả.

Lão thái thái thấy con trai ở đây thì cũng bảo mọi người cùng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, một lát sau thì lão thái thái, dì Hồ và Chu Linh đi tới bên suối rửa ráy.

Còn tôi mang theo thiếu gia Trọng Chi ngồi lên một tảng đá chơi đùa.

Tuy nhiên không lâu sau thì xảy ra chuyện.

Công tử Thế Hùng đang ngồi nghỉ cách đó không xa cãi nhau với một nhóm người, song phương càng cãi càng ầm ĩ, cuối cùng thì dẫn đến đánh nhau.

Nhóm của công tử Thế Hùng có chừng năm, sáu người, bên kia cũng tương tự, xảy ra chuyện chắc là vì cùng uống say.

Lúc ấy công tử Thế Hùng hồ đồ, tiện tay vung một viên gạch ném qua.

Làm một đứa bé bị thương ở bắp chân.

Lúc này đột nhiên có một tiếng quát to, " Dừng tay hết cho ông mày", mọi người ngơ ngác vì tiếng quát kia rất chói tai, nghe như sét đánh.

Mọi người cùng dừng tay lại mới phát hiện ra có một người đàn ông thô mãnh, bộ dạng như Hắc Toàn Phong Lý Dật từ trong rừng chui ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Lúc này cô bé bị công tử Thế Hùng đánh bị thương vào bắp chân nhào vào lòng người kia khóc ầm ĩ rồi chỉ vào công tử Thế Hùng nói gì đó

Đại hán vừa nghe giận tím mặt, quay đầu nhìn chằm chằm vào Thế Hùng, rồi đột nhiên chuyển thân, khi nhìn lại thì đã thấy công tử Thế Hùng ngã lăn ra chừng hai mét, bắp chân bị người kia đá trúng sưng vù lên.

Lúc này Trọng Chi thấy chú mình bị đánh thì chạy tới ôm lấy khóc lóc, luôn miệng mắng người kia là đồ bại hoại.

Người kia cười gằn đến gần Trọng Chi, cũng không làm gì cả, chỉ vỗ vào vai nó hai cái rất nhẹ.

Tôi vội vàng xông tới ôm Trọng Chi về, lúc đó công tử Thế Hùng vẫn nằm kêu la trên mặt đất, còn đám người kia thì quay đầu bỏ đi.

Tuy nhiên người kia còn rất đắc ý hát một bài hát quái lạ gì đó mà " Nam hải nhất thần thối, Mạc kì phi điêu ưng, Tây cương ba li miêu, Đông phương thăng thổ địa" chẳng biết là có ý nghĩa gì, sau đó công tử Thế Hùng cảnh cáo tôi không được nói chuyện này cho lão thái nghe.

Vì sợ bà lo lắng, nên tôi vẫn cứ giấu trong lòng.

Trần Vận vừa mồ hôi trên mặt vừa nói, trong lòng cũng hết sức sợ hãi.

Hồ Thế Hùng lại là lão Tam của Hồ gia, nếu gã biết mình để lộ ra thì chỉ cần một câu là có thể đuổi mình đi.

Chén cơm ở đây rất tốt, tiền lương mà Hồ gia mỗi năm trả cho Trần Vận là 10 vạn, dĩ nhiên y không muốn rời khỏi Tế Xuân Đường.

Vì thế mà y không kể chuyện này cũng là bình thường, sau khi Hồ Thế Lâm biết rồi cũng không mắng y.

- Ai!

Diệp Phàm thở dài một tiếng, đọc lại bài vè này, nghĩ đến chuyện mà Trần Khiếu Thiên đã nói trước kia.

Bốn câu thơ này chính là nói đến bốn cao thủ thất đoạn trẻ tuổi của bốn phương Đông Tây Nam Bắc của Hoa Hạ.

Lúc ấy lão Trần còn nói, người trẻ nhất trong tứ tú này cũng đã là 28 tuổi.

Cô ta chính là người được gọi là "Tây Cương hoàng li" Phượng Tứ cô nương, là một thiên tài, mới 26 tuổi thì đã đạt tới lục đoạn Thuần Hóa, thực ra đã là một cao thủ thất đoạn, sau đó 28 tuổi đã đột phát đến thất đoạn Khai Nguyên.

Lời ca của người kia chắc chắn có liên quan đến tứ tú, hơn nữa có lẽ chính y là một trong đó, được xưng là " Nam Hải nhất thần thối."

Nếu đúng chọc phải người này thì đúng là phiền toái rồi, y mới 30 tuổi đã đạt đến cảnh giới thất đoạn, hơn nữa quyền thế sau lưng cũng ngút trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.