Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 74: Táng Ái




Lần đầu tiên Trác Tịch phát hiện, thì ra bản thân y cũng chỉ là quỷ nhát gan khi nhận được bệnh án…

Trác Tịch vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên khi nhìn thấy Thần, thời điểm đó là lúc cha mang y tới Mộ gia để làm khách.

Khi bước vào phòng, Trác Tịch liền thấy Thần tò mò nhìn y, nhưng bởi vì có ông Mộ bên cạnh nên sống lưng cậu thẳng tắp, ngồi xuống, nỗ lực làm ra bộ dáng người lớn. Chỉ là, ánh mắt vẫn luôn trốn tránh đã nói lên tính cách trẻ con của cậu.

Lúc y lôi kéo tay Thần đi tới hoa viên chơi, đứa nhỏ biệt nữu kia vẫn cố ý giả dạng thành dáng dấp già đời, ra vẻ chủ nhân ta đây rồi giới thiệu tất cả những gì trong hoa viên cho y.

Tâm của trẻ con rất dễ dàng tiếp cận, sau khi cùng nhau chơi đùa, hai người họ đã thân mật như anh em. Lúc y trở về thì thấy ánh mắt của đứa nhỏ nào đó vẫn chưa rời khỏi.

Mỗi khi Trác Tịch nghĩ đến đây, nét lạnh lẽo cứng rắn trên mặt luôn hiện lên ấm áp.

Lúc theo cha đến Mộ gia, y mới biết được từ nhỏ Thần đã bị ông Mộ nhận định là người thừa kế. Chính vì vậy cậu phải tiếp nhận một ít phương thức giáo dục tinh anh.

Trác Tịch liền bắt đầu đau lòng cho đứa trẻ biệt nữu kia, thân thể nho nhỏ như vậy thì làm sao có thể chịu đựng được sự kỳ vọng lớn như thế. Tuy cậu ấy không oán giận nhưng đôi mắt thì lại chất chứa một nỗi cô quạnh.

Trác Tịch nghĩ, chắc là chưa từng có ai chơi đùa cùng với cậu ấy nên cậu ta mới có thể hưng phấn và hiếu kỳ đối với việc có người cùng lứa tới gần như vậy.

Lúc bắt đầu chỉ là vì thương tiếc mà dần dần tiếp cận, nhưng sau khi y đã hiểu rõ tất cả về Thần thì tình cảm thương tiếc này càng ngày càng dày đặc.

Thần biết ông Mộ yêu thương mình, tuy ông ấy luôn cho cậu một đống bài tập, mà Thần nói đó là bởi vì ông chỉ mong mình mau chóng hóa rồng.

Vì thế Thần cũng đang cố gắng tới gần hình tượng mà ông cậu mong đợi, chỉ vì vẻ vui mừng ánh lên trong mắt ông lão tóc bạc trắng kia.

Nhiều lần Trác Tịch tới Mộ gia tìm Thần để rủ cậu ra ngoài chơi, lúc ấy Thần vẫn đang hoàn thiện bài tập của mình.

Nhiều lần khi hai người ra ngoài cùng lúc, đôi mắt Thần đều không thể mở ra được vì buổi tối trước đó cậu phải thức đêm đọc sách.

Tuy rằng Trác Tịch cũng là người thừa kế của Trác gia, thế nhưng bên trên có cha y chống đỡ nên hoàn toàn có thể mặc y tiêu dao thêm nhiều năm nữa, huống hồ đây còn là khoảng thời gian ngây thơ chất phác nhất của đời người.

Trác Tịch nhìn thấy Mộ Thần khổ cực như vậy, còn luôn bắt buộc bản thân, cũng có chút oán giận cha của Mộ Thần.

Tình cảm trong lòng vô tình chảy xuôi, mà có chút tình cảm đó một khi đã trả giá rồi thì cũng không thể thu lại.

Trác Tịch và Mộ Thần xem như là trúc mã, từ nhỏ cùng nhau vui đùa, cùng nhau học lên, cũng từng tùy hứng mà trốn học, quấy rối ở thời kỳ phản nghịch. Tình cảm anh em đơn thuần đã dần dần biến chất. Ánh mắt Trác Tịch từng tia từng tia mà ngưng tụ trên người Mộ Thần, mãi đến lúc trong mắt y chỉ còn có cậu

Thời điểm Trác Tịch mười bốn tuổi, một lần bất ngờ, cha y cảm thấy kinh sợ với thứ tình cảm mà Trác Tịch dành cho Mộ Thần. Đối mặt với gia đình, y không có năng lực phản kháng, Trác Tịch bị cha đưa ra nước ngoài.

Hai người cứ như vậy mà mất liên hệ.

Ở nước ngoài, Trác Tịch nhẫn nhịn nỗi nhung nhớ, dốc sức xây dựng sự nghiệp cho riêng minh, cuối cùng lúc trở về thì lại nhận được thiệp cưới của Mộ Thần.

Y cho người đi điều tra về sự tình của mấy năm gần đây, mới biết được mình bỏ lỡ không ít việc, ông Mộ đột ngột ra đi, chú Mộ gặp tai nạn máy bay, cùng với dì Tạ Di từ trần.

Sau khi biết tin, Trác Tịch có chút biết ơn với việc Mộ Thần kết hôn cùng Ninh Ngưng, cảm ơn cô ấy đã ở bên Mộ Thần trong lúc cậu ấy bất lực nhất, lôi cậu ra khỏi bóng tối. Tuy rằng y thật tiếc nuối, người kia không phải là mình.

Trác Tịch rất nhạy bén đối với cảm xúc và tình cảm của Thần, sau khi quan sát quá trình sống chung của cậu ấy và Ninh Ngưng, nhìn thấu Thần đối với cô ấy không phải là tình yêu, thế nhưng cũng chỉ có thể yên lặng chúc phúc, ai bảo do mình đến muộn…

Trác Tịch cứ cho là những ngày tiếp theo cứ bình thản mà trôi qua tiếp, y sẽ nhìn thần kết hôn, sinh con, sau đó cũng theo thời gian mà già đi.

Ai biết được, trời cao lại đối xử tàn nhẫn với Thần như vậy. Ninh ngưng cũng đi, để lại Thần và con trai.

Thời điểm y nghe được chuyện này, không để ý đến hội nghị đang đàm phán, lái xe bay thẳng đến bệnh viện. Nhìn thấy là Thần cứng ngắc như tượng sáp.

Khi nghe thấy Thần hỏi mình, cậu ấy có phải là thiên sát cô tinh(*) không, ai thân cận cậu ấy thì sẽ gặp bất hạnh.

Trong lòng Trác Tịch rất đau rất đau.

Vì sao lúc Thần đã ra khỏi cảnh khốn khó, vận rủi lại tiếp tục kéo tới.

“Cậu không phải, mà nếu như cậu phải, tôi cũng sẽ không rời đi.” Ngày đó, lần đầu tiên Trác Tịch ôm Thần vào trong ***g ngực, nói cho cậu biết câu nói này.

Tư tưởng bướng bỉnh không thể dựa vào ngôn ngữ liền có thể thay đổi.

Mộ Thần cho rằng Mộ Mục là nguyên nhân khiến Ninh ngưng rời đi, cho nên lúc cậu nhìn Mộ Mục giống như là đang nhìn không khí.

Trác Tịch bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là bảo quản gia nói cho Mộ Mục, đó là bởi vì cha nó quá yêu mẹ.

Kỳ thực xưa nay, Thần rất yêu thương Mộ Mục, Trác Tịch nghĩ vậy.

Rời xa chỉ là vì không muốn làm cho đối phương gặp phải vận mệnh giống như bị nguyền rủa kia, Thần một thân một mình chạy ra nước ngoài.

Thời gian sẽ bôi nhạt hết thảy đau thương...

Trên MSN, Thần oán giận với y là làm sao để có thể bồi thường cho con trai đồng thời khiến nó để ý tới cậu. Trác Tịch nhân cơ hội nói là bản thân muốn về để nước phát triển, định ở nhà cậu ấy mấy ngày, thuận tiện giúp cậu giải quyết khoảng cách trong tình cảm cha con.

Ở phi trường, Trác Tịch liếc mắt một cái liền nhận ra Mộ Thần trong đám người. Mười mấy năm chỉ dựa vào thiết bị điện tử giao lưu, nhưng không hai người không hề sản sinh ra sự xa cách.

Lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Mục ở Mộ gia, Trác Tịch liền biết đứa nhỏ này có tình cảm quấn quýt với Thần, chỉ là bọn họ đều thuộc về loại người EQ quá thấp, không biết làm sao để vạch trần tầng sương mù kia thôi.

Cung cấp một bước ngoặt, hai người liền cởi bỏ hiểu lầm, Thần bộc lộ tình cảm với Mộ Mục, khiến Trác Tịch nhìn thấy chỉ có thể ở trong lòng yên lặng ăn dấm chua.

Lần này về nước, Trác Tịch mang theo mục đích theo đuổi mỹ nhân, lấy lòng đến mức rõ ràng làm cho Mộ Mục đều nhìn ra rồi. Đối với việc cha mình có người theo đuổi, hơn nữa còn là đàn ông, Mộ Mục cũng không có biểu hiện thái độ phản đối, mà chỉ ngầm cho phép. Đại khái Mộ Mục cũng hiểu rõ những năm qua, cha mình bị cô quạnh và khổ sở đi.

Vận mệnh đều ở thời điểm mà người ta đắc ý liền chơi một vệt đen dí dỏm, bất kể có được hoan nghênh hay không.

Trác Tịch nỗ lực, Mộ Thần dần mềm nhũn, hai người muốn đi đến kết cục hoàn mỹ.

Bởi vì thân thể không khỏe mà đi kiểm tra dạ dày, thế nhưng Trác Tịch lại nhận được kết quả tàn nhẫn như vậy —— ung thư dạ dày trung kỳ.

Gạt Thần, Trác Tịch mượn một cái lý do rồi đi tìm vị bằng hữu làm bác sĩ ở nước ngoài, chuẩn bị làm một cuộc kiểm tra toàn diện, thuận tiện dò hỏi tính khả thi khi chữa trị.

Tiếp điện thoại của Thần, Trác Tịch buồn vui đan xen.

“Tôi chờ cậu”, giống như lời dặn dò của thê tử đối với trượng phu bên ngoài, khiến trong lòng Trác Tịch nhảy nhót, không biết kết quả bệnh tình lại như tảng đá lớn đặt ở trong lòng.

Chỉ vì mấy câu nói kia mà y liền cấp thiết trở về nước.

Thần bất ngờ thương cảm và nhu tình như thế nhưng sắc mặt lại khó coi giống y, làm Trác Tịch có dự cảm, Thần đã biết rồi.

Hai người cũng không nói ra việc này, bảo trì một loại cảm giác nào đó chỉ có hai người bọn họ ngầm hiểu.

Ngày ấy lúc y đưa thần đi du lịch Trác Tịch cũng nhận được cuộc điện thoại báo kết quả của bác sĩ, bệnh tình xấu đi, trở thành thời kì cuối, thời gian chỉ còn có mấy tháng…

Lần này, Trác Tịch có chút hối hận về quyết định lúc trước của mình. Không phải y sợ chết, chỉ là sợ Thần không chịu đựng nổi việc người và người mãi mãi cách xa như trời với đất một lần nữa.

Nếu như lúc đó không trở về nước, cũng không có hành động theo đuổi, cứ như vậy mà liên lạc qua các thiết bị điện tử, Trác Tịch vẫn còn có thể ngụy trang bản thân rồi sống giả tạo như cũ, thế nhưng, không có nếu như…

Kết quả đã rõ ràng, chỉ có thể nắm lấy hiện tại thật chắc. Sau khi Trác Tịch sắp xếp chuyện của công ty xong, thuận tiện cũng gọi luật sư đến để hoàn thành di chúc, nắm lấy đôi tay mà mình vẫn luôn mơ ước kia, bắt đầu chuyến du lịch ngắn ngủi đồng thời cũng là chuyến du lịch cuối cùng.

Hai người mang theo giấc mộng thời thiếu niên, đi tới Hy Lạp, Đan Mạch, đi xem hoa oải hương ở Provence và Kim tự tháp Ai Cập…

Ba tháng đi qua mười mấy quốc gia, mỗi khi Trác Tịch phát bệnh, Mộ Thần cũng chỉ yên lặng mà tìm thuốc, lấy nước, lặng lẽ từ ngày này sang ngày khác nhìn sắc mặt y dần dần tái nhợt

Cứ như thế mà chậm rãi đếm ngược, chung quy sẽ đếm tới 0.

Trác Tịch dự cảm đây là lần phát bệnh cuối cùng của mình, ngăn lại động tác lấy thuốc của Mộ Thần, dựa vào ngực của cậu, “Tin tưởng anh, em không phải là điềm xấu của anh mà là lý do duy nhất khiến anh cảm ơn vận mệnh, bởi vì nó đã cho anh gặp em. Anh hi vọng em sống thật tốt, thay anh ngắm hết những cảnh đẹp chưa xem qua, còn nữa, anh yêu…”

“Em yêu anh.” Mộ Thần khẽ hôn bờ môi đã lạnh kia, khép lại đôi mắt luôn tràn đầy yêu thương của Trác Tịch, bù đắp lời tỏ tình không thể nói hết…

Tác giả có lời muốn nói:

Viết chương này cư nhiên suýt chút nữa đem mình ngược khóc, nhưng là sau đó nhìn lại một lần nữa cũng khá tốt.... Khả năng lúc mình viết não bổ quá nhiều thôi ╮(╯▽╰)╭

Về phần nếu có người bị ngược XDDDDDDD tỏ vẻ ta đây rất vinh hạnh

Còn nữa, người chết không có thể sống lại.... Đừng có muốn xác chết của chú Trác vùng dậy nữa.

Chú thích:

(*) Thiên Sát Cô Tinh: Đó là sao chiếu mệnh của một người.Tức nghĩa tất cả những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.