Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 32: Trong Sách




Type: Tinh Hoa

Đừng bao giờ động vào người của Niệm viên, dù gặp phải con kiến bò ra từ trong sân cũng phải đi vòng qua, đấy là sự thật hiển nhiên mà bây giờ người của Lục phủ đều phải công nhận.

Cái khác không nói, chỉ riêng việc Lục lão gia vì một chú chó mà đuổi Tử Cầm cô nương tâm phúc của Đại phu nhân đi đã đủ chứng minh điều này. Ngoại trừ những người đầu óc có vấn đề, còn đâu không ai dám động đến. Dẫu sao, cuộc sống vẫn tốt đẹp, năm 2012 còn cách bọn họ rất xa, rất xa…

Thế là trong thời gian này Tống Tiểu Hoa thật sự bình yên, bình yên đến mức nghe tiếng ve sầu kêu cũng thấy vui tai hơn, làm người khác không kìm được chỉ muốn bắt vài con xuống để cùng nhau so tài “ca hát”.

Dùng túi lưới buộc vào cán trúc, nghển cổ lên kiên trì bắt ve, bắt mãi cũng chỉ được mấy cái lá khô, Tống Tiểu Hoa quyết định nghỉ một lát, khẽ lắc cái cổ như muốn gãy rồi lại tiếp tục.

Đang vận động, mắt lướt qua Thính Huyền vừa hay đi ngang.

Con người một khi nhàm chán thường hay muốn buôn chuyện, nhất là phụ nữ. Không có những bộ phim truyền hình với những tình tiết lặp đi lặp lại, không có tin tức scandal về các ngôi sao trong làng giải trí, đành phải lấy hứng khởi từ những người xung quanh mình để thỏa mãn nhu cầu tinh thần vậy.

- Thính Huyền, ngươi lại đây.

- Nhị phu nhân có gì dặn dò ạ?

Khác với tính cách thoải mái thẳng thắn của Hiểu Yên, Thính Huyền đứng trước mặt người chẳng có dáng dấp chủ nhân, suốt ngày cười hì hì là Tống Tiểu Hoa lại luôn tỏ ra cung kính, làm nàng hơi khó xử, nhưng nghiêm túc mà nói lại được nàng tin tưởng nhiều hơn.

- Không có việc gì, chỉ là muốn nói chuyện với ngươi thôi.

Thính Huyền đỡ lấy cán trúc dựa vào gốc cây, rồi tới chậu nước bên cạnh lấy khăn vải cho Tống Tiểu Hoa lau mặt, xong mới mỉm cười nhẹ nhàng:

- Nhị phu nhân thấy buồn ư?

- Đúng thế. Ta buồn chết đi được nên mới muốn nói chuyện với ngươi! - Tống Tiểu Hoa cho chiếc khăn lên đầu ngón trỏ xoay vòng tròn, vờ như buột miệng hỏi: - Đầu bếp mới đến tay nghề không tồi nhưng vẫn kém Vương Lâm, đúng không?

Thính Huyền hơi ngây người, rồi vẫn nhỏ nhẹ chậm rãi nói:

- Phận người hầu chúng con sinh ra miệng lưỡi đã thô kệch, sao có thể nếm ra được là ngon hay không? Nếu Nhị phu nhân đã nói kém thì chắc chắn là kém.

Tống Tiểu Hoa nhìn gương mặt gầy gò tiều tụy rồi than rằng:

- Ta sợ nhất ngươi như vậy, rõ ràng không nói gì cả mà cũng không để cho ai bắt bẻ được câu nào, ngươi đúng là cao thủ nói nước đôi đấy. - Kéo tay cô ta vào đứng dưới tán cây, mặt nghiêm túc: - Ta hỏi ngươi một việc, ngươi phải trả lời thật, không được qua mặt ta!

- Qua mặt ư?

- … Tức là không được lừa dối ta!

- Nhị phu nhân nói nặng lời rồi, con đâu dám!

- Thế thì tốt. Thực ra ngươi đã biết Mị Nhi bị oan từ lâu rồi đúng không?

Thính Huyền lại ngây người:

- Mị Nhi đúng là chịu tội danh hạ độc, bị Đại phu nhân đuổi đi còn oan nỗi gì ạ?

Tống Tiểu Hoa phẩy tay:

- Ngươi đừng có giả vờ không biết với ta, ở đây chỉ có ta và ngươi, nói thật đi. Rốt cuộc là thế nào, ta và ngươi đều rõ. Giờ ta không muốn nói với ngươi về chuyện Mị Nhi, mà muốn nói về Vương Lâm.

Thấy Thính Huyền cúi đầu im lặng, nàng bèn dịu giọng:

- Hôm đó ở Thịnh viên, ngươi đã thấy có điều gì đó không ổn rồi đúng không? Ngươi không nói vì lo Vương Lâm sẽ buồn khi biết Tử Cầm cố ý lợi dụng mình, đúng không? Ngươi thích Vương Lâm đúng không?

Thính Huyền im lặng một hồi, cuối cùng ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ:

- Nhị phu nhân là người hiểu biết, không chuyện gì qua mắt được. Hôm đó ở trong sân, Tử Cầm tỷ tỷ thấy con và Vương Lâm đứng cùng nhau nhưng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên hay hiếu kỳ. Lúc đó con biết rằng sự việc không đơn giản như những gì mình thấy. Nhưng không có chứng cứ thì một người hầu như con có thể nói được gì. Hơn nữa, cho dù có uẩn khúc thì cũng là chuyện bên Đại phu nhân, không liên quan gì đến chúng ta. Nhị gia sớm đã dặn dò, làm tốt bổn phận của mình, đừng quan tâm chuyện của người khác. Nên vẫn mong Nhị phu nhân thứ lỗi cho việc con không nói rõ. Còn tình cảm của con với Vương Lâm…

Cô ta nghẹn ngào, cười buồn bã:

- Tuy con có ý, nhưng huynh ấy vô tình, vậy sao phải miễn cưỡng. Huống hồ từ giờ trở đi ngăn cách bởi một bức tường cao, lại trăm núi ngàn sông cản trở, e rằng mãi mãi không bao giờ gặp lại, sao còn nhắc đến làm gì?

Tự nhiên Tống Tiểu Hoa rất muốn lấy băng keo dán miệng mình lại, đang yên đang lành lại khơi ra, vì muốn thỏa mãn tính tò mò, tính nhiều chuyện của mình mà chạm vào nỗi đau thầm kín của người khác, thật đáng đánh mà:

- Thính Huyền, xin lỗi nhé. Ta không nên nhắc đến hắn. Chúng ta quên hắn đi, lúc khác ta sẽ tìm cho ngươi một nam nhân tốt gấp trăm ngàn lần.

Nói xong, tay hơi run, thiếu chút nữa thì tự vả miệng mình. Những lời quê kệch, vớ vẩn như vậy mà cũng nói ra được, thà không nói còn hơn.

Khi đã thích một người thì người đó là tốt nhất thế gian này, làm gì còn ai khác tốt hơn? Huống hồ rõ ràng bây giờ Thính Huyền vẫn chưa quên được Vương Lâm, nói điều đó có lẽ là hơi sớm.

Không ngờ, Thính Huyền nhún người hành lễ: - Tất cả nhờ Nhị phu nhân làm chủ, con xin đa tạ trước.

Tống Tiểu Hoa vốn tưởng cô ta sẽ nói những lời đại loại như “cả đời ở vậy không xuất giá, mãi mãi hầu hạ chủ nhân”, nên nghe thế thật không biết phải làm gì tiếp.

- Cuộc sống vẫn tiếp tục, con cũng không thể không xuất giá. - Như đọc được ý nghi ngờ của Tống Tiểu Hoa, Thính Huyền nhẹ nhàng nói: - Tình cảm của con đối với huynh ấy, huynh ấy không đáp lại, nếu con cứ không dứt khoát được thì chỉ thêm nặng nghiệp cho huynh ấy. Sau này xuống âm tào địa phủ, còn mặt mũi nào gặp huynh ấy nữa? Kiếp này không có duyên, đành đợi kiếp sau vậy. Sống tốt cuộc sống của mình mới không phí hoài tình cảm đã bỏ ra. Nhị phu nhân, những lời này con nghĩ sẽ chôn sâu trong lòng. Giờ nói ra được cũng coi như đã trút bỏ nỗi lòng.

Mỉm cười duyên dáng, mắt sáng long lanh, làm gương mặt vốn không có gì nổi bật của cô như thêm phần xinh tươi:

- Cảm tạ Nhị phu nhân cho con cơ hội này, cũng cảm tạ Nhị phu nhân khoan dung độ lượng với con, lúc đó không tra hỏi, cho con được giữ trọn nỗi niềm riêng.

Tống Tiểu Hoa im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ gật đầu, thở dài không thành tiếng.

Lục Lăng đi học về lại bị Lục Thác “cuỗm” đi, nói là ăn tối xong sẽ trả về. Không có “nắm xôi nhỏ” ở nhà để “hành hạ”, Tống Tiểu Hoa càng buồn, đành đến thư phòng của Lục Tử Kỳ để giết thời gian.

Lục Tử Kỳ xử lý việc công xong xuôi, ngẩng đầu lên thấy người trước mặt mình im lặng từ nãy giờ, cằm tì vào bàn, hai tay buông xuôi, mắt nhìn vào ánh đèn lưu li, thừ người ra, bộ dạng buồn cười làm chàng không nhịn được:

- Nếu cứ như vậy thì hai mắt sẽ dính vào nhau không tách ra được đâu.

Tống Tiểu Hoa chỉ đảo mắt qua nơi có âm thanh phát ra, rồi lại trở về bộ dạng như sắp chết, thật hiếm khi nàng không thèm phản kích như vậy.

Không khỏi có chút lo lắng, Lục Tử Kỳ đưa tay ra sờ trán nàng:

- Sao thế? Không khỏe à?

Tống Tiểu Hoa tì cằm vào bàn, đầu lắc qua lắc lại.

- Vậy là có tâm sự gì ư?

Tống Tiểu Hoa tì cằm vào bàn, khẽ gật đầu.

Lục Tử Kỳ nín cười:

- Cằm của nàng bị cọ thế không đau à?

Vẫn tì cằm vào bàn, Tống Tiểu Hoa lắc đầu qua trái, qua phải, lên trên rồi xuống dưới.

Lông mày hơi rướn lên, cầm cuốn sách mở ra, Lục Tử Kỳ ngồi nghiêng, nhẹ nhàng buông một câu:

- Vậy nàng tiếp tục nghĩ về những tâm sự của mình đi, ta đọc sách một lúc.

Tư thế không thay đổi, chỉ lặng lẽ thở dài, cuối cùng Tống Tiểu Hoa cũng mở miệng, vừa nói đầu vừa đưa qua đưa lại:

- Hỏi thế gian tình là gì mà đôi lứa nguyện thề sống chết.

Lục Tử Kỳ nhẩm theo, mắt bỗng sáng lên: - Câu từ này hay, không lẽ là nàng làm?

Tống Tiểu Hoa ngây ra, chết rồi, câu nói của Lý Mạc Sầu này chắc vẫn chưa được viết ra, không được đạo văn của người khác, nàng vội vàng ngồi dậy lấp liếm:

- Thiếp làm gì tài đến vậy, chắc là trước kia vô tình nghe được ở đâu đó. Thôi không quan tâm đến chuyện này nữa. Chàng nói xem, Tử Cầm và Vương Lâm về sau có hạnh phúc không?

Quả nhiên Lục Tử Kỳ đã thay đổi sự chú ý:

- Sao tự nhiên lại nhắc đến bọn họ?

- Thiếp chỉ cảm thấy, hai người yêu nhau được ở bên nhau thật chẳng dễ gì. Nhưng sao ông trời cứ xe nhầm tơ duyên cơ chứ? Người mình yêu thì không yêu mình, người mình không yêu lại yêu mình, ở bên người mình không yêu nhưng tâm trí chỉ nghĩ đến người mình yêu, nhưng người mà mình yêu chưa chắc đã biết mình yêu người ta…

Dù bị một chuỗi những “yêu không yêu” làm cho đầu óc quay cuồng, nhưng Lục Tử Kỳ vẫn nhắc:

- Người xe tơ duyên hình như là Nguyệt lão mà.

- Nguyệt lão cũng chỉ làm việc cho ông trời thôi, phải nghe theo lệnh trời, giống như mối quan hệ của chàng với Hoàng thượng vậy.

- Dao Dao, không được nói lung tung!

- Được được được, thiếp chỉ tiện thể lấy ví dụ thôi mà!

Lục Tử Kỳ lấy tay véo chiếc cằm hơi đỏ vì bị tì lên bàn của Tống Tiểu Hoa:

- Rốt cuộc nàng muốn nói gì thế?

- Thiếp cũng không biết… - Tống Tiểu Hoa có chút thất thần, buồn bã, khẽ lẩm bẩm: - Lúc trước Nguyên Hạo quyết định ra đi không biết trong lòng huynh ấy nghĩ gì? Có khi nào cũng… kỳ vọng vào kiếp sau? Nếu nói như vậy, họ có một điểm chung, đó là “cầm lên được và buông tay được…” - Đang lảm nhảm một mình, tự nhiên thấy cằm rất đau: - Ay ôi, sao chàng lại véo thiếp?!

Lục Tử Kỳ càng véo mạnh hơn, gương mặt hiện lên nụ cười tinh quái:

- Vì ta là người cầm được nhưng không buông ra được.

Mắt chớp chớp, Tống Tiểu Hoa hiểu ra:

- Chàng lại ghen rồi!

- Thế nào gọi là lại?

- Thiếp sai rồi, thiếp sai rồi, chàng đường đường là Lục đại nhân, Lục nhị gia, làm sao có thể ghen được? Cùng lắm chỉ là tức thôi…

- Nàng cứ tiếp tục nói lý đi!

- Ay ôi, ay ôi, thiếp chỉ là vô tình nhắc đến thôi!

- Vô tình mới càng đáng ghét!

- Vậy thì thiếp cố ý vậy!

- Nàng nói lại một lần nữa xem nào!

Tống Tiểu Hoa biết không thể nói rõ được bằng lời, bèn bè môi kêu than:

- Nam nhân ức hiếp nữ nhân, bạo lực gia đình!

Biết là giả vờ nhưng sợ làm đau nàng, nên Lục Tử Kỳ đành buông tay, mặt lạnh lùng:

- Nàng vừa nói là “họ”, vậy ngoài người đó ra còn ai?

Vừa xoa cằm, Tống Tiểu Hoa vừa tươi cười dí sát mặt vào, nghiêm túc nói:

- Không nói cho chàng biết - Trước khi Lục Tử Kỳ kịp hành động, lại nói thêm: - Thực ra, thiếp cũng là người cầm lên được nhưng không buông tay được, vì thế chúng ta mới là một cặp trời sinh, nếu không sao có thể chung sống hòa bình đến thế?

Thấy nét mặt chàng giãn ra, Tống Tiểu Hoa tiến thêm một bước, sà vào lòng chàng:

- Đông Thanh, chàng đoán xem, thứ duy nhất trong đời thiếp cầm lấy được mà không buông tay được là cái gì?

Tuy đã nghiêm mặt nhưng giọng nói của Lục Tử Kỳ vẫn không giấu nổi niềm vui:

- Nàng nói luôn đi, ta không đoán được.

Tình tứ nhìn vào mắt chàng, giọng Tống Tiểu Hoa nhẹ nhàng, dịu dàng hết sức, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, hơi thở thơm tho:

- Đũa.

- …

Lục Tử Kỳ thay đổi sắc mặt làm Tống Tiểu Hoa cười sảng khoái, người nghiêng ngả cảm giác như nếu ngồi không vững thì đầu sẽ lắc lư mà rơi xuống đất. Nhưng vẻ đắc ý này không giữ được bao lâu, bèn bị câu nói lạnh lùng của ai đó sau khi đã bình tĩnh lại làm cho bay biến:

- Vốn định mấy hôm nữa đưa nàng đến Biện Hà ngắm cảnh, thưởng thức món cua, nhưng ăn cua lại không dùng đến đũa, nếu nàng đã không buông đũa được thì ta không làm khó nàng nữa, nên…

Tống Tiểu Hoa ngẩn người ra, vội vàng lắc đầu quầy quậy:

- Không có gì là làm khó, không có gì là làm khó!

Lục Tử Kỳ ra vẻ thành thật:

- Nàng biết ta không bao giờ bắt ép nàng mà!

Tụt xuống, vòng qua sau lưng chàng, Tống Tiểu Hoa bắt đầu đấm lưng bóp vai nịnh nọt:

- Vừa nãy là nói đùa thôi! Thực ra, trên đời này người thiếp không thể buông tay ra chỉ có mình chàng.

- Thật không?

- Thật thật, còn thật hơn cả thật nữa!

Cuối cùng không nhịn được cười, Lục Tử Kỳ véo mũi nàng:

- Lâu lắm rồi không ra ngoài, buồn bực chân tay tồi chứ gì?

- Còn gì nữa? Thiếp sắp buồn đến trầm cảm rồi đây này.

- … Lại lung tung gì đấy… Vậy sao nàng không hề nói gì cả?

- Còn không vì thấy chàng bận sao? Hơn nữa, thiếp biết đại phủ của chàng lắm quy định, nữ nhân trong phủ không được ra ngoài, muốn ra ngoài một chuyến còn khó hơn cả lên trời.

- Tuy là nói vậy nhưng quả thật trước kia ta không nghĩ nàng lại là người giữ nguyên tắc đến thế.

- Chẳng phải là vì tránh gây phiền phức cho chàng hay sao, nếu không thiếp đã trốn đi từ lâu rồi!

- Đúng thế, ta cứ khó hiểu mãi là sao nàng vẫn chưa trốn đi?

Lục Tử Kỳ lấy làm lạ, quay đầu lại nhìn nàng đang ra sức “đấm bóp chiều chuộng” chàng:

- Đi qua khu đất trống phía Bắc tiểu viện là đến một cái cổng phụ thông ra phố An Dương, nàng không biết sao?

Tống Tiểu Hoa đờ ra:

- Không ai nói cho thiếp biết cả!

Lục Tử Kỳ đưa tay lên vỗ trán cố làm ra vẻ như nhận ra điều gì:

- Phải trách ta, trách ta, đã quên không nói cho nàng biết, nơi này vốn là nơi thanh tĩnh của cha. Năm đó khi xây dựng cố ý để một con đường bí mật để dễ bề ra vào phủ. Ta chọn nơi này cho chúng ta cũng vì nghĩ đến điều đó. Dẫu sao, với một nha đầu đã quen suốt ngày chạy khắp nơi như nàng, hết năm này qua năm khác chỉ ở trong mấy mẫu đất không ra ngoài thì thật là khó khăn. Có điều dường như ta đã xem thường tiềm năng thục nữ con nhà lành của nàng rồi, không ngờ nàng có thể kiên nhẫn đến vậy. Nếu đã thế, hôm nào ta sai người lấp cái cổng đó đi, khỏi lo sau này có ai đó phát hiện sẽ khó tránh khỏi phiền phức!

Tống Tiểu Hoa vẫn tiếp tục ngẩn ra, hồi lâu sau mới hoàn hồn, bóp vào cổ chàng lắc mạnh:

- Chàng cố ý, chàng cố ý, chàng cố ý mà!

Cười kéo tay nàng ra, Lục Tử Kỳ ôm chặt nàng vào lòng:

- Thời gian trước thời tiết oi bức, nàng chạy ra ngoài sẽ chết nóng mất, vả lại vừa mới vào phủ, bao con mắt nhòm ngó, không thể nào tùy theo ý mình được, đúng không?

- Bây giờ cũng có đầy con mắt nhòm ngó đấy thôi!

- Nhưng bây giờ ai dám động đến Nhị phu nhân cơ chứ?

Tống Tiểu Hoa hứ một tiếng:

- Xem chàng dương dương tự đắc kìa, cứ làm như mọi thứ chàng đều nắm chắc trong tay không bằng.

- Phu quân của nàng giỏi nhất là việc “ngồi trong nhà suy nghĩ mà có thể quyết định thắng thua nơi sa trường cách xa ngàn dặm”.

- Cứ nói phét đi, dù sao nói phét cũng không mất tiền mà.

Cười một lát, Lục Tử Kỳ nhẹ nhàng hôn lên trán Tống Tiểu Hoa:

- Dao Dao! Tuy nàng đã theo ta vào đại phủ nhưng ta không muốn quá gò ép nàng. Nàng vì ta mà chịu bó chân nơi tiểu viện này, sao ta không thể để nàng đi thưởng thức không gian rộng mở hơn cơ chứ? Mấy hôm nữa được nghỉ phép, ta sẽ cùng nàng đi thăm thú kinh thành phồn hoa. Sau này buồn muốn ra ngoài phủ, nàng dặn dò người làm một câu, bảo Hiểu Yên hoặc Thính Huyền đi theo hầu hạ là được.

Tống Tiểu Hoa ngẩng mặt lên nhìn chàng, cười mà như không:

- Chàng yên tâm về thiếp đến thế sao? Chàng không sợ thê tử mặt đẹp như hoa của chàng phong lưu đa tình, chạy theo người khác sao?

Lục Tử Kỳ nhướn mày:

- Nếu nàng muốn chạy thì nửa năm trước đây không biết đã chạy bao nhiêu lần rồi. Hơn nữa, đến thê tử của mình cũng không giữ được thì Lục Tử Kỳ này thật quá vô dụng.

Tống Tiểu Hoa bĩu môi:

- Tự tin quá đấy! - Liền sau đó vui vẻ: - Thiếp yêu chàng vì cái vẻ tự tin thái quá đó đấy!

Lục Tử Kỳ cười vang, ôm chặt nàng vào lòng.

Tống Tiểu Hoa đúc kết rằng, người đàn ông của mình có hai tính cách giống loài thú: giảo hoạt như hồ ly và tâm địa đen tối như sói già.

Hai ngày sau, trời cao trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ.

Lúc này, trên con phố Biện Lương đông vui nhộn nhịp có hai nam nhân mặc áo gấm thêu hoa, làm người khác chú ý.

Một người hơi cao, một người hơi thấp. Một người to lớn, một người nhỏ bé. Một người khí chất phi phàm, một người thông minh nhanh nhẹn. Một người mắt sáng mày sắc, một người mặt mũi thanh tú.

Hai người sánh vai đi bên nhau, xem ra rất… thân mật.

Tống Tiểu Hoa vô cùng mừng rỡ, sau hai tháng bị giam chặt trong mấy bức tường cao giờ coi như đã được trông thấy ánh sáng mặt trời, suốt dọc đường đi nhảy nhót hò hét, gần như sạp hàng nào cũng sáp vào xem hoặc chọn. Dù mới chỉ đi được chưa đến hai con phố nhưng gần như đã thu hút được ánh nhìn của một nửa Biện Lương.

Lục Tử Kỳ rất hối hận, hối hận vì lúc đi không đem theo một chiếc quạt đủ lớn để che hết khuôn mặt. Nhưng điều hối hận nhất vẫn là sao lại đồng ý cho Tống Tiểu Hoa cải trang nam nhi cùng đi với mình.

Lần này thì hay rồi, tin rằng ngày mai cả thành đều biết Nhị công tử Lục gia thích mỹ nam…

Trông thấy Tống Tiểu Hoa vì trước kia đi thăm thú khắp nơi đều cải trang nam nhi, nhìn cử chỉ động tác không có gì là gượng gạo, Lục Tử Kỳ chỉ biết im lặng, cổ họng nghẹn ứ…

- Đông Thanh chàng xem, người bằng đất nặn này thú vị thật!

Tống Tiểu Hoa thân mật khoác tay Lục Tử Kỳ, chạy đến bên sạp hàng bán hình người bằng đất sét nặn với vẻ mặt đầy hứng thú:

- Ông chủ, có thể dựa theo chúng tôi để nặn hình mẫu bằng đất sét được không?

Ông chủ sạp lúc nào cũng cười ha ha tít cả mắt, rất hiếm khi để lộ ánh nhìn ngạc nhiên như vậy, ngắm nghía hai vị công tử giàu có từ đầu đến chân, sau đó lại cười tít mắt ra chiều đã hiểu:

- Không vấn đề gì, không vấn đề gì, chính là tư thế như bây giờ đúng không?

Tống Tiểu Hoa kê đầu lên bờ vai đã cứng đờ ở bên cạnh, cười:

- Như thế này!

Lục Tử Kỳ đành nhắm mắt chịu trận, trong lòng không ngừng nhủ thầm: đừng ai nhận ra ta, đừng ai nhìn thấy ta…

- Lục đại nhân, vui vẻ quá!

- Lục đại nhân, trùng hợp vậy!

- Lục đại nhân, hôm nay trời đẹp quá!

- Lục đại nhân đã dùng bữa chưa ạ?

- Lục đại nhân…

- ….

Những lời chào hỏi vang lên không ngừng bên tai, làm Lục Tử Kỳ nhận thức rõ mức độ nổi tiếng của mình và đồng thời cũng tự nhìn nhận lại bản thân, làm người không nên cao ngạo quá, thế là không đúng…

Tống Tiểu Hoa khẽ huých khuỷu tay vào người đang khóc thầm bên cạnh:

- Ôi, không ngờ chàng lại nổi danh đến thế!

Lục Tử Kỳ bất lực than rằng:

- Ta cũng không ngờ…

Cầm trong tay đôi hình nhân rất sống động bằng đất sét, Tống Tiểu Hoa càng cười rạng rỡ:

- Đây chính là cách tự lưu hình ảnh của thời cổ đại! Đông Thanh, Đông Thanh, chàng xem nét mặt của chàng ngốc chưa kìa!

Lục Tử Kỳ cuối cùng không nhịn được nữa bèn hạ giọng đề nghị:

- Dao Dao, giữa nơi đông đúc, nàng thì ăn vận như vậy, tiết chế một chút có được không?

- Không được! Thiếp phải cho cả thế giới này biết, chàng - không - thích - nữ - nhân! Chỉ có như vậy mới chặt đứt mọi tơ tưởng của người khác, bóp chết mọi khả năng xuất hiện người thứ ba từ trong trứng nước!

Trong thời gian vừa rồi, ngày ngày được Tống Tiểu Hoa giáo dục và bồi dưỡng, Lục Tử Kỳ đã biết “người thứ ba” thực ra nghĩa là “thiếp”, nên bèn hỏi thăm đến mấy viên quan không biết tốt xấu dám đưa kỹ nữ vào viện của chàng.

- Dao Dao, mấy kỹ nữ đó chẳng phải là bị nàng đuổi đi rồi sao? Đảm bảo không ai dám làm như vậy nữa đâu.

Tống Tiểu Hoa đối phó với việc này như sau, lúc đầu cười ha ha thu nhận tất cả bọn họ, rồi nhanh chóng xé khế ước bán thân của từng người, cho mỗi người một ít bạc đuổi đi. Hiệu quả làm việc cực cao, từ đầu đến cuối chẳng hết đến một canh giờ. Tóm lại, chủ nhân “nhận hối lộ” không kịp gặp bất cứ một ai.

Đương nhiên có người trách cứ hành động này của thê tử là đố kỵ ghen ghét, không nghĩ đến đại cục, không đủ độ lượng, nhưng Tống Tiểu Hoa tặc lưỡi bỏ qua, Lục Tử Kỳ cũng không thèm để ý đến. Một thời gian ngắn sau, không còn những lời ong tiếng ve nữa.

Nhị phu nhân của Lục gia không cho nạp thiếp và Nhị thiếu gia của Lục gia dung túng thê tử, bỗng dưng cùng nhau nổi tiếng khắp trong ngoài kinh thành.

Thế nhưng, rõ ràng Tống Tiểu Hoa cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ:

- Thiếp muốn hoàn toàn nhổ hết hoa dại mọc quanh chàng! Nhưng nếu có ai đó vì vậy mà tặng chàng mỹ nam thì thiếp sẽ rất vui vẻ tiếp nhận, ha ha…

Lục Tử Kỳ chỉ muốn cho một chưởng làm bất tỉnh cái kẻ đang đứng giữa đường giữa phố cười nghiêng ngả như sợ mình chưa đủ làm người khác chú ý, rốt cuộc mình lấy phải thê tử kiểu gì thế này?...

Một người thì đang đắc ý, một người thì đang bực bội, đột nhiên có giọng nói lớn vang lên làm tâm trạng cả hai thay đổi hoàn toàn, đồng thời hết sức ngạc nhiên.

- Tiểu tẩu tẩu?! Có phải là tẩu không? Ôi trời ơi, nữ cải trang nam giống thế!

Hóa ra, vị công tử khôi ngô không cần chú ý giữ gìn hình ảnh này là “con hổ cái” mà người ta vẫn thường nói đến - Nhị phu nhân của Lục gia! Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt…

Đám đông bất ngờ nhưng cũng hiểu ngay vấn đề. Đã bảo mà, Nhị thiếu gia, Lục đại nhân của Lục gia phong lưu nho nhã, đường công danh sự nghiệp rộng mở, sao có thể thích đàn ông được? Thế là thi nhau tự trách mình…

Lục Tử Kỳ như gặp được cứu tinh, tiến lên phía trước hai bước, hướng về vị “ân nhân” đã nói ra chân tướng sự việc, chắp tay quyền:

- Lên kinh thành lúc nào mà sao không nói trước với ta một tiếng?

Còn Tống Tiểu Hoa đứng trước những ánh mắt ẩn chứa bao tâm trạng phức tạp, chỉ biết tức tối nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh lớn chết tiệt đó.

Áo vải thô dính đầy bụi đường, thân hình cao gầy, nước da hơi đen, đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt sáng và gương mặt bị đám râu quai nón che đi một nửa, Hoắc Nam!

- Vừa đến, đang định tới phủ tìm huynh, đi ngang qua thấy chỗ này náo nhiệt, nên tò mò qua đây xem. Ai ngờ lại gặp huynh và tiểu tẩu tẩu!

Hoắc Nam nhe hàm răng trắng cười với Tống Tiểu Hoa:

- Tiểu tẩu tẩu, dạo này có khỏe không!

Ngươi mới là tiểu tẩu tẩu, cả nhà người là tiểu tẩu tẩu!

Tống Tiểu Hoa lại lôi những từ ngữ thầm kín của lần đầu gặp mặt đã chôn giấu từ lâu ra dùng một lần nữa…

Trời thu trong lành, đúng là thích hợp cho việc ngắm hoa thưởng thức cua.

Những chậu hoa cúc đặt dọc theo hai bên bờ sông Biện Hà trông như hai con rồng vàng dài quanh co uốn lượn, vô cùng tráng lệ.

Uống rượu ngon, ăn đồ ngon, ngắm cảnh đẹp, không biết bao nhiêu tao nhân mặc khách đã cao hứng làm ra vô vàn những bài thơ, bài từ.

Màn đêm sắp buông xuống, những chiếc thuyền hoa lệ lớn nhỏ treo đèn lồng đầy màu sắc, đua nhau khoe vẻ rực rỡ, chiếu xuống làn nước lóng lánh, làm lu mờ cả những vì sao trên trời.

Và giai nhân trên thuyền chính là ánh sáng rực rỡ nhất, long lanh nhất.

Thời này phụ nữ làm nghề “phục vụ” đa phần đều được chú thích trong lý lịch là “quan kỹ”, hát múa, cầm kỳ thi họa, trà tửu không có thứ gì không biết, gần như ai cũng xứng danh hai chữ “tài nữ”. Cùng khách uống rượu, chuyện trò, mài mực, đàm đạo văn thơ, làm những việc hết sức tao nhã, thật đúng là “bán nghệ không bán thân”.

Đương nhiên, cũng có người “bán thân không bán nghệ”, nhưng số đó rất ít. Và đương nhiên cũng có người chỉ cần giá cả hợp lý thì vừa bán nghệ vừa bán thân…

Trong gian phòng sang trọng nhất, lớn nhất của một con thuyền hoa lệ, Mấy kỹ nữ đang vây lấy ba vị khách kỳ lạ, cô thì đánh đàn, cô thì múa hát, cô thì chuốc rượu, cô thì nũng nịu, đủ các ngón nghề.

Hoắc Nam nhồm nhoàm ăn uống, luôn miệng khen hay, vui thích đến nỗi quên mất mình đang ở đâu.

Lục Tử Kỳ ngồi ngay ngắn nghiêm túc, mắt nhìn thẳng trông rất đạo mạo đường hoàng.

Còn Tống Tiểu Hoa thì có vẻ mãn nguyện, đầu lắc lư theo điệu nhạc.

Tóm lại đã có nàng ở đây, hoa thơm cỏ dại gì gì đó đừng có mơ lại gần Lục Tử Kỳ trong vòng bán kính ba thước, vả lại các cô nương trên thuyền tiếp xúc với vô số người, vừa gặp đã nhận ra nàng là “đồ giả mạo”, lại trông bộ dạng nàng như “mèo giữ miếng” nên tự biết thân biết phận không ai dám dây vào kẻo mất vui.

Nếu đã vậy thì sao không nhân tiện mở rộng tầm mắt, chơi hết mình luôn?

Thế nên vẫn phải cảm ơn Hoắc Nam - chú kỳ đà cản mũi này vì đã ra sức lôi kéo hai người đến đây.

Đúng là “tòng quân ba năm, trông thấy lợn cái cũng cho là đẹp”. Trông vẻ háo sắc của hắn là biết, dù không đến nỗi như vậy nhưng chắc cũng “đói khát” không chịu nổi. Không biết lát nữa trả giá bao nhiêu mới làm cho người chỉ bán nghệ thôi đồng ý bán thân?...

Đang nghĩ ngợi lung tung thì cua càng to và rượu hoa cúc lần lượt được bê tới, Tống Tiểu Hoa lập tức quên luôn không thèm để ý đến nhu cầu sinh lý của người khác, chỉ chăm chăm giải quyết nhu cầu ăn uống của bản thân.

Cua có tính hàn, Lục Tử Kỳ không được ăn, nên chuyên tâm phục vụ Tống Tiểu Hoa.

Dùng các loại dụng cụ như kìm, kẹp đập vỡ mai cua, gắp thịt ra cho vào đĩa nhỏ cùng với gạch cua, cẩn thận chu đáo.

Tống Tiểu Hoa vùi đầu vào ăn một cách ngon lành, thỉnh thoảng trên mép có dính ít gạch cua, Lục Tử Kỳ bèn cười hì hì lấy khăn lau cho nàng.

Hoắc Nam ăn no uống đủ xong quay qua nhìn hai người, vẻ rất vui mừng, đập một cái vào bàn:

- Nào, cả năm không gặp, nhất định phải say mới thôi!

Lục Tử Kỳ còn chưa đáp lại, Tống Tiểu Hoa đã cướp lời xua tay:

- Thôi đi, thôi đi, tự say khướt một mình đi! Huynh ấy không được uống rượu nữa đâu!

- Cai rồi à? Không thể nào chứ?!

- Không còn cách nào khác, lệnh thê khó cãi.

- Huynh… huynh mà cũng sợ vợ!

Lục Tử Kỳ không dám nói sự thực, chỉ lộ rõ bộ mặt thiểu não, Tống Tiểu Hoa liếc chàng một cái, bỗng nhiên hứng chí, bắt chước Hoắc Nam cũng đập bàn một cái rất mạnh:

- Huynh ấy không uống được với đệ, ta uống!

Hoắc Nam ngạc nhiên:

- Tẩu?

Lục Tử Kỳ hoảng sợ:

- Dao Dao!

Tống Tiểu Hoa vỗ ngực:

- Nói cho đệ biết, tửu lượng của ta rất tốt, có dám đấu cùng ta không?

Hoắc Nam há hốc mồm kinh ngạc nhìn Lục Tử Kỳ, còn Lục Tử Kỳ há hốc mồm kinh ngạc nhìn Tống Tiểu Hoa đang rất hào hứng.

- Tiểu tẩu tẩu biết uống thật sao?

- Ta cũng không biết…

Hai người còn đang tròn mắt nhìn nhau thì người thứ ba đã tự rót cho mình một chén, chống tay ngang hông đứng dậy, ngửa cổ uống một cách thoải mái!

- Ta đã kính lễ cạn trước rồi!

Hoắc Nam thấy thế mừng rỡ, bất chấp mọi thứ, một chân giẫm lên ghế, bê vò rượu lên, xòe bàn tay ra, uống cạn một hơi, không để lại giọt nào.

- Hay! Đủ nghĩa khí! Tiếp nào!

- Lần này đến đệ kính lễ cạn trước!

- Cùng nhau!

- Tiểu tẩu tẩu quả là tửu lượng tốt!

- Đúng thế, nghĩ lại năm đó…

- Choang!

Lục Tử Kỳ nhìn chiếc chén vỡ dưới nền đất, lại nhìn “chú mèo say” đang bất tỉnh nhân sự trên tay, cười khổ sở:

- Tửu lượng không tốt, nhưng có gan uống rượu…

Hoắc Nam có chút nhạc nhiên, lẩm bẩm:

- Ta chinh chiến ngang dọc hơn mười năm chốn sa trường, mà lần đầu tiên thấy có người say nhanh đến vậy…

Còn câu cuối cùng mà Tống Tiểu Hoa ý thức được trước khi đổ gục đó là:

- Xời! Nghĩ lại trước kia một mình ta hạ gục tất cả bọn con trai trong lớp, lần này sao lại kém vậy? Thật mất mặt…

Tạm thời cho tất cả người hầu lui ra, Lục Tử Kỳ đặt Tống Tiểu Hoa nằm lên sạp mềm phía sau rèm đỏ, cởi áo khoác dài bên ngoài ra đắp cho nàng, ngắm gương mặt say trong giây lát, rồi mới về chỗ ngồi lúc nãy, miệng vẫn nở nụ cười.

Trong chớp mắt Hoắc Nam đã uống cạn tiếp hai vò rượu hoa cúc, đang ôm vò rượu thứ năm vừa mới được mở nắp, vẻ khó hiểu:

- Loại rượu này rõ ràng như nước lã, sao lại có thể uống say được?

- Nếu đệ thấy không đã thì sai người đổi rượu mạnh là được.

- Rượu mạnh phải có bạn uống cùng, uống một mình không hứng thú. - Hoắc Nam than vãn xong lại uống cạn nửa vò rượu nữa, lau miệng đọc: - Xưa nay thánh hiền đều cô quạnh, chỉ có người say lưu tiếng thơm.

Lục Tử Kỳ tự rót một ly trà:

- Cô quạnh không phải là điều ta muốn, lưu tiếng thơm cũng không phải là điều ta muốn, ta chỉ muốn một điều duy nhất đó là tâm an. Trung quân, báo quốc, hộ gia, đều là tâm an cả.

Hoắc Nam nghiêng đầu nhìn chàng một lúc:

- Mong rằng huynh thật sự là vì sợ vợ.

- Sợ vợ vốn không phải là điều đáng tự hào, ta đã thừa nhận sao có thể là giả được?

- Bỏ đi, bỏ đi, chuyện phu thê huynh, đệ không quan tâm. - Hoắc Nam tiện tay vứt vò rượu đã uống hết xuống đất: - Nghe nói huynh gia nhập “Xu mật viện”, đệ bèn xin Viên tướng quân trở về kinh thành để bẩm báo tình hình của mình.

- Đã nhận được tin báo từ lâu rồi, chỉ là không ngờ đệ về nhanh quá, vốn tưởng rằng phải bốn năm ngày nữa đệ mới tới được kinh thành. - Lục Tử Kỳ cười, nhấp một ngụm trà, rồi lập tức nghiêm nghị: - Tình hình Tây Bắc sao rồi?

- Không hay lắm. - Hoắc Nam cũng thôi cười, mắt như bắn ra tia lửa: - Tên Lý Nguyên Hạo đó cũng có chút bản lĩnh, mới mấy tháng ngắn ngủi, tấn công phía Tây Hồi Cốt đánh bại Cam Túc, sau đó Qua Châu và Sa Châu liên tiếp đầu hàng. Lúc thu quân về, còn giương Đông kích Tây thừa thế đánh bại Tây Lương. Bây giờ, cả vùng vành đai Hà Tây đã bị thế lực đồng đảng bao vây, Đại Tống ta căn bản không thể cản trở thế lực bành trướng của chúng.

Lục Tử Kỳ gật đầu, trầm giọng:

- Giờ tạm thời chỉ có thể dùng hình thức phong vương để loại trừ tối đa cuộc chiến này và cả ảnh hưởng của việc liên hôn cùng Công chúa Liêu quốc. Biện pháp tức thời, không thể lâu dài được. Sự an nguy của Đại Tống thực sự phải dựa vào tướng sĩ biên ải như đệ rồi.

- Khốn kiếp, cái lũ khốn kiếp chẳng biết gì cả chỉ đạo lung tung, đánh sao được! - Hoắc Nam đập mạnh xuống bàn, liên tục nói lời thô lỗ: - Giám quân, giám quân, giám quân cái con khỉ! Lúc cần xung trận thì làm rùa rụt đầu, lúc cần phòng thủ thì lại đẩy binh lính vào chỗ chết, một lũ khốn kiếp, nếu Viên tướng quân không can ngăn thì đệ đã băm lũ đó ra cho chúng theo hầu những huynh đệ chịu chết oan uổng vì chúng rồi!

Lục Tử Kỳ hơi sững người, rồi lại cười ngay, nhẹ nhàng vỗ vào vai Hoắc Nam:

- Tòng quân một thời gian, cái khác chưa thấy tiến bộ, nhưng những lời mắng người thì phong phú hơn rồi.

Hoắc Nam vuốt râu, rất nhanh sau đó bình tĩnh lại, nhe răng ra cười:

- Cứ nhắc đến điều này lại không nhịn được.

- Những gì đệ nói ta đều biết cả, lần này mong đệ về là để bàn sách lược đối phó. Tóm lại, ta tấu thư lên đòi tướng tài binh giỏi, giờ tướng tài có rồi, binh giỏi cũng có rồi, chỉ thiếu mỗi lòng tin giữa tướng và binh thôi. Trên sa trường sống chết một chiến tuyến, chỉ khi có lòng tin, họ mới ăn ý thấu hiểu, mới chịu xả thân, mới giành thắng lợi. Đệ và Viên tướng quân cứ yên tâm hành sự, mọi chuyện khác đã có ta lo liệu. Trong hai năm chắc chắn phải huấn luyện được đội quân tinh nhuệ. Nếu không, một khi có biến thì biên ải Tây Bắc sẽ nguy.

Lục Tử Kỳ chà ngón tay vào thành chén, dừng lại giây lát, chậm rãi nói:

- Nói với Viên tướng quân, đội quân tinh nhuệ này sẽ có tên là “Viên gia quân”.

Hoắc Nam nghe thấy ngạc nhiên:

- Triều đình vốn kỵ nhất là tướng lĩnh và bộ hạ có quan hệ mật thiết, làm như vậy, tất sẽ bị điều tra.

- Yên tâm, mọi việc đã có ta lo.

Suy nghĩ một lát, Hoắc Nam chợt hiểu ra:

- Huynh đã được Hoàng thượng phê chuẩn rồi ư?

Lục Tử Kỳ ngẩng đầu nhướn mày:

- Thông minh.

- Nhưng Hoàng thượng vẫn chưa chấp chính.

- Thái hậu tuổi cao, sẽ có ngày phải nhường quyền chấp chính. Kế sách hôm nay là để chuẩn bị chiến đấu.

- Nói như vậy nghĩa là triều đình sắp có biến?

- Bề ngoài phẳng lặng, bên trong dậy sóng.

- Có phải đã có tranh chấp?

Lục Tử Kỳ đứng dậy đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn mặt nước sóng sánh:

- Chuyện Hoắc phó tướng của đội quân Tây Bắc và Lục đại nhân của triều đình tìm vui trong chốn thanh lâu chắc đã đến tai người có dụng ý. Việc tiếp theo là đợi xem biến cố.

Hoắc Nam đứng sánh vai với chàng:

- Đệ vừa đến kinh thành, không vào quan nha bẩm báo mà lại đi tìm huynh, đương nhiên nhiều người không ngờ tới.

- Và bất ngờ lớn nhất là Hoắc phó tướng chiến công hiển hách lại chính là Hoắc đại nhân hành tung bí ẩn, không chịu quản thúc, năm năm trước đỗ tân khoa trạng nguyên nhưng treo ấn từ quan.

- Có điều chẳng hề ngạc nhiên là mối thâm giao giữa đệ và huynh vẫn không thay đổi.

- Mà ngày càng bền chặt.

Hai người nhìn nhau cùng cười vang, xé tan màn đêm yên tĩnh, làm lu mờ cả sự hoa lệ của ánh sáng.

Tống Tiểu Hoa say rất nhanh, nhưng rất lâu mới tỉnh, đến tận chiều tối hôm sau mới trở lại bình thường.

Sau đó càng nghĩ càng không cam tâm, bèn lấy ra một vò rượu, dứt khoát rót một cái chén và lại một lần nữa say khướt, đành chấp nhận, tửu lượng đáng tự hào ngày trước đã theo lần “vượt thời gian” này “goodbye” nàng rồi…

Ngày thứ ba Lục Tử Kỳ vừa từ triều trở về, liền thấy Tống Tiểu Hoa ủ rũ chống cằm ngồi bên bàn ngọc, gương mặt buồn bã, bèn thôi cười hỏi:

- Tỉnh rồi ư?

- Ừm.

- Không uống thêm chút nữa chứ?

- Ừm.

- Không thử xem tửu lượng của mình đến đâu nữa à?

- Ừm.

Vén tà áo ngồi bên cạnh, Lục Tử Kỳ chăm chú nhìn sắc mặt nàng:

- Ăn cơm chưa? - Tống Tiểu Hoa khẽ phẩy tay như người hết hơi: - Không muốn ăn, chỉ uống chút canh thôi.

- Cảm giác say mèm khó chịu lắm đúng không?

- Chuyện cũ đừng nhắc lại, đời người đã lắm muộn phiền… - Tống Tiểu Hoa ngâm nga trong cổ họng câu hát lạc điệu, nắm lấy tay Lục Tử Kỳ, để duỗi trên bàn, nghiêng mặt gối lên: - Nếu có thêm tí thịt nữa thì thoải mái hơn, vì thế thiếp mới bảo chàng ăn nhiều cho béo mà!

Đã cho gối tay rồi lại còn kén chọn…

Lục Tử Kỳ khẽ xoa đầu nàng:

- Rõ ràng không biết uống rượu còn thi thố với người khác, thật không biết nên khen nàng dũng cảm hay mắng nàng dại dột không biết sợ.

- Vì chàng không thể như lúc trước có thể cùng đệ ấy uống một cách thoải mái nên chắc sẽ tiếc nuối. Thiếp vẫn còn nhớ bộ dạng tươi vui của chàng ngày xưa khi cùng đệ ấy ôm vò rượu uống cạn với nhau. - Tống Tiểu Hoa hơi ngưng lại, chà má vào lòng bàn tay ấm áp: - Nên thiếp mới muốn thay chàng hạ gục kẻ kiêu ngạo kia, nhưng tiếc là, phong độ không còn nữa…

Lục Tử Kỳ trong lòng hết sức cảm động, càng cưng chiều Tống Tiểu Hoa, dù vẫn lấy ngón tay cốc vào trán nàng:

- Ngốc ạ, trước khi giúp ta thì cũng phải liệu xem tửu lượng của mình đến đâu chứ, ngoài ra nàng lại nói năng lung tung nữa rồi. Theo ta ra ngoài tản bộ hóng gió nào, lúc về ăn một bữa, ngủ một giấc, đảm bảo ngày mai tinh thần phấn chấn gấp trăm lần.

- Không, thiếp ngại vận động lắm!

- Nhất định phải vận động.

- Vậy chàng cõng thiếp đi.

- Tuyệt đối không được!

Tống Tiểu Hoa dứt khoát bò dài ra bàn giả chết:

- Tùy chàng đấy…

Lục Tử Kỳ giả vờ thở dài:

- Nếu thấy miễn cưỡng quá thì thôi vậy, vốn định đưa nàng đến trường đua ngựa để đón Lăng Nhi.

Tai động đậy, Tống Tiểu Hoa ngẩng phắt dậy:

- Trường đua ngựa ư?

- Đúng thế. Phía nam phủ của chúng ta có một trường đua ngựa nhỏ, cho con cháu Lục gia hằng ngày đến luyện cưỡi ngựa, bắn cung. Chiều nay Hoắc Nam đã đưa Lăng Nhi đến đó rồi, giờ này chắc có lẽ đã tập xong…

Tống Tiểu Hoa ngồi thẳng, tròn mắt:

- Lục gia có hẳn một trường đua ngựa riêng ư?!

Lục Tử Kỳ làm bộ hiểu ra:

- Chẳng nhẽ ta lại vẫn chưa nói cho nàng biết? Thảo nào, ta cứ thắc mắc sao mãi nàng vẫn không đòi ta dạy cưỡi ngựa…

Tống Tiểu Hoa rít lên:

- Lại… chàng cũng biết là lại à… chàng cố tình giấu thiếp lần nữa!

Thế là, co cẳng chạy.

Thế là, đứng lên đuổi.

Thế là nam nhân có “tâm địa đen tối” đã chiến thắng…

Dưới ánh chiều tà, có người mệt muốn đứt hơi.

Cuối cùng Tống Tiểu Hoa cũng đuổi kịp Lục Tử Kỳ, nhảy lên lưng chàng cắn mạnh một cái vào cổ, sau đó mãn nguyện chép chép miệng, rồi tụt xuống thở gấp.

Thực tế đã chứng minh, cuộc sống giống như heo thì chỉ có thể nuôi dưỡng một thể lực giống như heo…

Lục Tử Kỳ cố ý chọn một nơi vắng vẻ để chạy chậm lại, cho người đang thở hồng hộc phía sau có cơ hội đuổi kịp. Cõng nàng đi một đoạn ngắn, đợi nàng lấy lại nhịp thở bình thường:

- Thế nào? Đã giảm bớt phiền muộn chưa?

Đùa một lúc toát mồ hôi, quả nhiên không còn ảo não như trước nữa, Tống Tiểu Hoa bắt đầu nhỏ nhẹ:

- Thiếp đói rồi.

- Vậy thì mau xuống tự đi đi, ta đã dặn dò nhà bếp chuẩn bị món ăn khai vị, đợi Lăng Nhi về là có thể ăn rồi.

Tống Tiểu Hoa ngoan ngoãn tụt xuống, trong lòng rất mãn nguyện. Nhắm mắt để mặc cho chàng dắt đi.

Một lát sau, chỉ cảm thấy gió thổi tới đem theo mùi hoa thơm ngát.

Sau khi thê tử qua đời, Lục Tử Kỳ bèn cho cải tạo lại nơi ở của hai người thành vườn hoa, bốn mùa nở rộ.

Tống Tiểu Hoa hít hà mấy cái, đột nhiên nói:

- Đông Thanh! Chắc Đồng Nhi rất thích thiếp.

Câu nói không đầu không cuối của nàng làm cho Lục Tử Kỳ dừng bước:

- Gì cơ?

- Chàng nói là tỷ ấy rất thích hoa mà, chỉ cần là hoa thì loại gì cũng thích. Còn thiếp… - Tống Tiểu Hoa một mắt nhắm, một mắt mở, đưa ngón tay trỏ lên má, cười hì hì tạo dáng vẻ đáng yêu nhất có thể: - Thiếp chẳng phải là một bông hoa nhỏ xinh đẹp tuyệt vời sao?

Lục Tử Kỳ quay lại nhìn người đang nở nụ cười ngốc nghếch trước vườn hoa khoe sắc, rồi giống như bị điện giật toàn thân run lên, đờ ra, đến giọng nói cũng ríu vào tắc nghẹn.

- Đồng Nhi…

Lần này đến lượt toàn thân Tống Tiểu Hoa run lên.

Vì mắt chàng thì nhìn về phía vườn hoa sau lưng nàng, còn khuôn mặt thì tựa người trong mộng hoảng hốt, thất thần, như trông thấy gì đó…

- Đông… Đông Thanh, chàng đừng dọa thiếp…

Ánh mặt trời còn sót lại nhuộm một màu đỏ như máu rùng rợn, đột nhiên có cơn gió thổi qua, cuốn theo mấy cánh hoa bay lên không trung nhẹ nhàng không tiếng động.

Từng cơn gió u ám, những bóng ma lập lờ…

Tống Tiểu Hoa nổi hết da gà, lạnh dọc sống lưng, hét lên một tiếng ôm lấy Lục Tử Kỳ:

- Đồng Nhi, Đồng Nhi, tỷ không thích muội cũng được nhưng xin đừng quá thích chàng. Chúng ta thương lượng được không, dù gì thì cũng để chàng sống đến tám mươi hay một trăm năm rồi hãy mang chàng đi… Nếu không thì thôi vậy, đến lúc đó chàng sẽ trở thành một người vừa già vừa xấu, tóc bạc da nhăn móm mém, chắc chắn tỷ sẽ không thích đâu. Vì thế, chi bằng ta chịu thiệt một tí, tiếp tục giữ chàng vậy…

Lục Tử Kỳ bị những lời van nài của Tống Tiểu Hoa làm cho dở khóc dở cười. Đồng thời cũng các định được rằng người con gái tóc dài đứng đó tươi cười, trong tay cầm một giỏ hoa không phải là Đồng Nhi của chàng.

Tuy lông mày thanh tú như vẽ, thần thái nhàn nhã, thậm chí đến bộ váy áo màu xanh nhạt và cả ánh mắt long lanh khi nhìn chàng cũng giống với người trong mộng, người đã rời xa chàng đến bảy tám phần.

Nhưng, rốt cuộc vẫn không phải là nàng ấy.

Nữ tử kia cũng ngây người ra vì phản ứng “quá đà” của Tống Tiểu Hoa, liền sau đó không nhịn được đưa ống tay áo lên che miệng cười. Giọng cười trong vắt, thanh khiết như chú chim rừng vui vẻ tự do ca hát, tự do bay nhảy.

- Tiểu Hàm, muội lại đùa nữa rồi. - Lục Tử Kỳ lắc đầu vờ trách, nhưng không giấu nổi niềm vui trong giọng nói.

- Tỷ phu… Đúng rồi, muội có thể gọi huynh như vậy được không?

- Đương nhiên ta mãi mãi là tỷ phu của muội.

- Vậy được, tỷ phu, lâu rồi không gặp.

- Dễ đến bốn năm rồi còn gì? Nha đầu nhỏ bé năm nào giờ đã thành một cô nương rồi.

- Đúng vậy, còn hai tháng nữa là muội xuất giá!

- Vậy có nghĩa là Tiểu Hàm sắp gả cho người ta rồi.

Trong lúc nói chuyện, nữ tử này từ từ ra khỏi vườn hoa, đứng lại, giọng nói thanh vang lên xen chút xấu hổ:

- Tỷ phu, vừa gặp mặt đã trêu muội rồi, có phải vì bây giờ không còn ai bênh muội nữa?

Dưới ánh nắng chiều tà, làn da trắng như tuyết kia phủ lên một lớp màu hồng, trông càng e ấp, từng cử chỉ lời nói tiếng cười đều rất quyến rũ khiến người khác không thể rời mắt.

Tống Tiểu Hoa định thần lại, bất giác trong lòng thầm thốt lên:

- Đúng là mỹ nhân!...

- Đường đường là Tiết cửu muội trứ danh, bất kể lúc nào và bất kể nơi đâu cũng có người bênh vực.

Lục Tử Kỳ cười chỉ vào người đang đứng ngây ra bên cạnh, đang định mở miệng thì nữ tử kia bèn hành lễ trước:

- Muội cũng theo Uyển Hân tỷ tỷ gọi tỷ là Nhị tẩu vậy, còn như bao năm gọi “tỷ phu” quen rồi, nhất thời chưa thay đổi được, mong Nhị tẩu đừng trách cứ.

Tống Tiểu Hoa vội vàng thu nét mặt, bắt đầu giả bộ dịu dàng cung kính đáp lễ:

- Sao có thể trách cứ chứ? Vậy ta cũng theo chàng, gọi muội là Tiểu Hàm muội muội nhé.

- Nhị tẩu!

- Đều là tỷ muội một nhà sao phải khách sáo.

Lúc này, gió thổi nhẹ, hương hoa thơm ngát, muội muội, tỷ tỷ và tỷ phu, cười nói trong không khí hòa bình hữu nghị, làm tăng thêm vẻ hòa hảo…

Chỉ tiếc rằng cảnh này không duy trì được bao lâu.

Vì Hoắc Nam đang chậm rãi bước tới trên vai còn vác cả Lục Lăng, nhìn một lượt nữ tử đang cúi mặt mỉm cười dịu dàng, sau đó nói:

- Họa hổ bất thành phản loại khuyển!*

*Câu này nghĩa là “vẽ hổ không thành hóa ra vẽ chó”.

Tiết Vũ Hàm, con gái nhỏ nhất của Tiết gia, bên trên còn có sáu ca ca và hai tỷ tỷ, là muội muội ruột thịt của Tiết Vũ Đồng, thông minh lanh lợi xinh đẹp đáng yêu, từ nhỏ đã được cưng chiều.

Bốn năm trước gia tộc lụi bại, theo huynh trưởng đến đất miền Nam trấn thủ biên cương.

Một năm trước phụ thân qua đời, huynh trưởng có công dẹp phản loạn, được triệu về kinh, gây dựng lại thanh thế gia tộc.

Nửa tháng trước trở về gia trang nơi đã rời xa từ lâu và giờ bắt đầu có dấu hiệu khôi phục lại vẻ thịnh vượng ngày xưa.

Lúc này, hai gia tộc Lục - Tiết đã rũ bỏ mọi hiềm khích.

Cuộc chiến tranh giành quyền lực luôn biến hóa khôn lường, từ xưa đến nay không có ai mãi mãi là bạn, cũng không có ai mãi mãi là thù, chỉ có theo thời thế liên minh với nhau vì lợi ích mà thôi.

Đối mặt với câu nói đầy tính khiêu khích không hề nể tình của Hoắc Nam, phản ứng của Tiết Vũ Hàm là mỉm cười, sau đó ngay lập tức cầm bông hoa trong tay vụt mạnh vào bộ mặt bị che bởi hàng râu quai nón, đồng thời khom đầu gối thúc mạnh vào bộ phận hiểm yếu của nơi nào đó ở giữa háng…

Thế là Tống Vô Khuyết từ đằng sau chạy tới trông thấy cảnh này vui mừng há mõm để lộ hàm răng dưới rất to…

Mặt trời đã lặn, mặt trăng từ từ lên cao.

Tống Tiểu Hoa chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ của thư phòng, ngắm mặt trăng tròn như cái đĩa, đầu lắc lư:

- “Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”

Lục Tử Kỳ tự rót cho mình một ly trà, ngạc nhiên khó hiểu khi thấy hành động “yêu văn thơ” chưa từng xảy ra bao giờ của Tống Tiểu Hoa:

- Đang yên đang lành sao tự nhiên lại ngâm thơ? Nhớ nhà rồi sao?

- Không phải. - Tống Tiểu Hoa chắp tay bước một bước, bộ mặt rất nghiêm túc: - Chỉ là có cảm nhận mới về bài thơ này.

Lục Tử Kỳ nhướn mày, bưng trà lên nhấp một ngụm:

- Ồ? Mong được nghe tường tận.

Tống Tiểu Hoa hắng giọng, trầm bổng:

- Đầu giường có một nữ nhân tên là Minh Nguyệt đã trút bỏ hết xiêm y, làm da trắng muốt trông giống như sương trắng trên mặt đất. Ngẩng lên nhìn Minh Nguyệt xinh đẹp mê hoặc lòng người thấy trong lòng khó cưỡng lại được, nhưng lại chợt cúi đầu nhớ đến người ấy ở chốn quê nhà. Thực ra, ý của bài thơ này muốn nói đến tâm trạng mâu thuẫn giằng xé của một nam nhân đứng trước sắc đẹp, muốn làm cái gì đó, nhưng lại cảm thấy có lỗi với thê tử.

- Phìiii…

Lục Tử Kỳ phun ngụm trà trong miệng ra, ho sặc sụa.

Tống Tiểu Hoa vội vàng chạy đến vỗ lưng cho chàng, nhưng vẫn tiếp tục vẻ mặt nghiêm túc:

- Chàng thấy cảm nhận của thiếp thế nào? Rất có lý đúng không?

Mãi mới dịu cơn ho, Lục Tử Kỳ lấy tay lau khóe mắt ươn ướt:

- Dao Dao, nàng có chuyện gì thì nói luôn đi, đừng có cảm nhận sai lệch ý của thánh thơ.

Đến trước mặt Lục Tử Kỳ nửa đứng nửa ngồi, Tống Tiểu Hoa ngẩng lên để lộ nụ cười ngây thơ thuần khiết nhất:

- Đông Thanh, chàng và thiếp thấu hiểu tâm ý của nhau, sao chàng không biết thiếp muốn nói gì chứ?

Nhìn khuôn mặt rất giống chú chó ngao của Tống Tiểu Hoa, Lục Tử Kỳ bất lực ôm trán:

- Ta biết Tiểu Hàm từ nhỏ, đối đãi như muội muội ruột thịt, nàng đừng đa nghi quá.

- Thật sao? Là thiếp đa nghi sao? - Tống Tiểu Hoa hài lòng: - Vậy sao muội ấy lại cố ý bắt chước Đồng Nhi từ cử chỉ đến cách ăn mặc? Chẳng nhẽ chỉ là vì đùa thôi sao?

- Có lẽ… là một cách để hoài niệm. Hoặc có lẽ chỉ là tính khí trẻ con nhất thời nổi hứng mà thôi.

- Trẻ con ư? Chẳng phải chàng nói muội ấy sắp xuất giá rồi sao! - Tống Tiểu Hoa đảo mắt, bỗng nhiên buồn bã ai oán: - Cách hoài niệm này chắc chàng rất thích? Chỉ mong ngày nào muội ấy cũng làm vậy trước mặt chàng đúng không? Hơn nữa muội ấy lại là thiên kim nhà có thế lực, rất môn đăng hộ đối với Lục gia của chàng, chưa biết chừng…

Che mặt gào lên:

- Thiếp hiểu rồi, chàng muốn từ thiếp!

Lục Tử Kỳ chỉ muốn bị sặc chết bởi ngụm trà vừa nãy cho xong…

- Nàng lại nói lung tung. Để muội ấy nghe thấy còn ra thể thống gì?

Tống Tiểu Hoa càng gào to hơn:

- Quả nhiên là chàng chỉ quan tâm đến cảm nhận của muội ấy mà không hề quan tâm đến sự sống còn của thiếp. Trời ơi…

Lục Tử Kỳ không chịu nổi, ôm nàng vào lòng lấy tay che miệng lại:

- Được được được, giờ ta đi nghĩ cách làm nàng yên lòng.

Tống Tiểu Hoa lập tức hóa thân thành chú cừu non dịu dàng, khẽ vuốt mặt chàng:

- Đông Thanh Đông Thanh thiếp yêu chàng, như chuột yêu gạo!

- … - Đây lại là kiểu so sánh vớ vẩn gì nữa vậy.

Lục Tử Kỳ bóp trán đứng dậy, đi đến trước cửa rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn Tống Tiểu Hoa đang bám theo sau như cái đuôi, nét mặt nghiêm túc:

- Nhưng nàng phải chấp nhận một điều kiện của ta trước.

- Chàng cứ nói!

- Mãi mãi không bao giờ được dạy Lăng Nhi thơ từ ca phú!

- Đồng ý!

Tiết Vũ Hàm đến thăm cháu là Lục Lăng, Niệm viên đương nhiên phải bày tiệc khoản đãi.

Hoắc Nam là bằng hữu tốt của Lục Tử Kỳ, là thầy dạy võ của Lục Lăng, đương nhiên cũng là thượng khách.

Hai người này là oan gia từ kiếp trước, hành động của bọn họ là minh chứng thiết thực nhất cho lời giáo huấn của cổ nhân “Không có tiệc nào vui”.

Ví như trong lúc ăn khong chịu nhường nhịn đã đành, nhập tiệc được một lúc liền động chân tay.

Nói ra phải trách Lục Lăng.

Cậu bé từ nhỏ đã rất khâm phục tài võ nghệ của Hoắc Nam, kết quả, lại chính mắt nhìn thần tượng của mình bị dì ruột khuất phục chỉ bằng một chiêu, nên đương nhiên vô cùng ngưỡng mộ Tiết Vũ Hàm.

Điều này khiến người mang nhục là Hoắc Nam làm sao có thể chịu nổi, thế là đập bàn đòi so tài cao thấp một cách quang minh chính đại với Tiết Vũ Hàm.

Giao đấu còn chưa phân thắng bại thì bộ đồ ăn mà Lục Tử Kỳ hết sức gìn giữ đã vỡ gần hết.

Nhìn gương mặt tiếc nuối của Lục Tử Kỳ, hai người kia cũng có vẻ ái ngại, bèn quyết định chuyển đấu võ sang đấu văn, không đánh nhau mà thi uống rượu.

Rượu ngon mà không biết thưởng thức lại đem ra làm trò đùa, Lục Tử Kỳ đành tránh mặt rời đi, không nhìn là hơn.

Tống Tiểu Hoa cũng vì lo bản thân tức cảnh sinh tình lại nhắc đến việc “đau lòng” hôm trước nên xin cáo từ theo, đương nhiên chủ yếu vẫn là vì đi tìm lời giải thật sự cho một bài thơ…

Lúc quay lại, chỉ thấy chén đĩa lung tung đầy bàn và có ba kẻ say không biết rời đất là gì, hai người, một chó.

Tống Tiểu Hoa trông thấy Lục Lăng và Tống Vô Khuyết ôm nhau nằm dưới nền đất, mắt tròn mắt dẹt:

- Bọn chúng… bọn chúng…

Duy nhất một người vẫn khỏe re, không thèm để ý, nói:

- Say chứ sao!

- Muội… muội dám… trẻ con uống say hại não lắm!

- Vậy chắc não của tỷ phu hỏng đến mức không thể hỏng hơn được nữa rồi. Muội nhớ, huynh ấy lúc còn quấn tã đã bị Lục bá bá cho uống rượu rồi.

Lục Tử Kỳ lấy tay bóp trán:

- Tiểu Hàm! Thực ra, có những lúc trí nhớ của muội không cần phải tốt đến thế đâu…

Tiết Vũ Hàm ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn, tay chống cằm, mặt đỏ, mắt mơ màng, nhưng vẫn tỉnh táo.

Còn Hoắc Nam thì nằm dang chân dang tay dưới chân cô ngáy vang, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười ngốc nghếch…

Lục Tử Kỳ quá ngạc nhiên nhưng cũng rất khâm phục:

- Mấy năm không gặp tửu lượng của muội lên nhanh thật! Tên tiểu tử này trở thành bại tướng trong tay muội rồi.

- Tỷ phu, huynh khen lầm muội rồi, đánh bại huynh ấy không phải là tửu lượng của muội mà là… - Lấy ra một cái lọ nhỏ lắc qua lắc lại, Tiết Vũ Hàm nở nụ cười vừa đắc ý vừa khiêm tốn: - Thuốc mê.

- … Xem ra, mấy năm muội ở Nam Cương học được không ít bản lĩnh…

Tống Tiểu Hoa bận bế Lục Lăng lên, lại dặn dò người hầu khiêng Hoắc Nam về phòng, khiêng Vô Khuyết về chỗ ngủ, nhanh chóng chuẩn bị canh giải rượu. Trước khi rời đi còn lườm nguýt và véo vào hông Lục Tử Kỳ một cái.

Lục Tử Kỳ lại lấy tay bóp trán.

Khu sân nhỏ đang huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh chỉ còn lại hai người, một ngồi một đứng, trong không khí vẫn còn phảng phất hương thơm của rượu.

Nhìn nữ tử có dung mạo giống thê tử đã khuất, Lục Tử Kỳ không khỏi có chút hoảng hốt, im lặng.

Nhìn gương mặt được tô đi vẽ lại trong tâm trí mình, Tiết Vũ Hàm cũng không khỏi có cảm giác như đang mơ, chẳng nói nên lời.

Im lặng hồi lâu, cùng thở dài rồi cùng cười.

Tiết Vũ Hàm chống bàn đứng dậy, cả người bỗng nhiên loạng choạng. Lục Tử Kỳ thấy thế vội vàng tiến lên phía trước giơ tay ra đỡ, không ngờ cô mềm người nghiêng qua, chàng lập tức ý thức được buông tay lùi lại phía sau, cơ thể mềm yếu đó ngã luôn xuống đất.

Lục Tử Kỳ vội vàng cúi xuống đỡ cô dậy:

- Tiểu Hàm, ngã rồi ư?

Tiết Vũ Hàm khẽ chớp mắt, nhìn chàng:

- Tỷ phu, sao huynh không đợi muội lớn lên?

- Muội say rồi.

- Đúng vậy, từ lúc năm tuổi muội đã say rồi. Năm đó, huynh tết cho tỷ tỷ một cái vòng hoa rất đẹp, thấy mắt muội nhìn không chớp, bèn rút từ đó ra một bông hoa nhỏ tặng cho muội. Lúc đó huynh nói gì muội không còn nhớ nữa, nhưng muội vẫn nhớ mãi nụ cười của huynh, rạng rỡ như ánh mặt trời. Từ lúc đó, muội không thể nào quên được huynh. Nhưng đồng thời muội cũng biết rằng, sau này tân nương của huynh không phải là muội.

Giọng nói của Tiết Vũ Hàm chậm rãi mà nhẹ nhàng cứ như đang kể chuyện về ai đó chứ không phải mình, lại giống như đã lấy lại bình yên sau nỗi đau:

- Sau đó, tỷ tỷ qua đời, muội thấy huynh đau lòng như thế, cũng buồn bã muốn chết cho rồi. Muội vô cùng hy vọng có đủ bản lĩnh để lấy lại nụ cười rạng rỡ của huynh. Nhưng lúc đó muội mới mười một tuổi, không làm được gì hết. Cùng đại ca đi Nam Cương, là muốn mình mau mau lớn nhanh, hy vọng khi gặp lại trong mắt huynh không còn nhìn thấy một tiểu muội muội nữa mà là một nữ nhân có thể sánh vai bên huynh, cùng nhau đi hết cuộc đời. Vì điều này mà muội ra sức biến mình thành nữ nhân kiên cường, chín chắn, thậm chí ra sa trường giết giặc như một nam nhi. Nhưng đúng lúc muội không còn là trẻ con nữa thì lại nghe thấy huynh đã tục huyền rồi. Lúc đó, muội hận huynh. Hận huynh sao quên tỷ tỷ nhanh đến vậy, muội càng hận huynh không đợi muội trưởng thành. Thế là muội đã dùng gần một năm để học cầm kỳ thi họa, những thứ mà từ xưa đến nay muội chưa hề hứng thú. Muội muốn mình giống tỷ tỷ, muội muốn xem tỷ tỷ còn quan trọng thế nào trong trái tim huynh. Nếu… nếu còn đủ quan trọng, muội tự nhủ với mình rằng không ngại làm người thế thân cho tỷ tỷ… Hôm nay, huynh đã cho muội thấy vị trí của tỷ tỷ trong trái tim huynh, cũng cho muội thấy rằng, dù muội có là người thế thân thì với huynh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Vì nụ cười rạng rỡ từng mất đi của huynh giờ đã trở lại.

Hơi ngừng lại, nghiêng đầu một cái, gương mặt mơ màng bỗng nhiên tươi vui trở lại:

- Muội còn nhìn thấy, quyết định ngày xưa thật là buồn cười! Muội không thay thế nổi người khác, cũng không thể trở thành người khác, cố ý làm điều đó thì chỉ có một kết cục “họa hổ bất thành phản loại khuyển”.

Lục Tử Kỳ cứ im lặng ngồi nghe cô nói, đến lúc này mới mỉm cười.

Tiết Vũ Hàm lại than:

- Say đến đâu cũng có ngày phải tỉnh, mười năm rồi, đã đến lúc tỉnh rồi. - Khẽ phủi tay, lấy sức đứng lên một cách thản nhiên, liếc nhìn Lục Tử Kỳ: - Thực ra, nghĩ kỹ lại, huynh không phải là người hợp với muội.

Lục Tử Kỳ bắt đầu hứng thú:

- Ồ? Vậy muội nói xem người như thế nào mới hợp với muội?

- Uống rượu bằng bát lớn, ăn miếng thịt to, có sức giết địch, cưỡi ngựa vung roi nơi sa trường, xông pha nơi biên ải!

Khóe môi Lục Tử Kỳ cong lên:

- Tiểu Hàm, muội trưởng thành rồi. - Tiếp đó chàng cười: - Xem ra quả là có người hợp với yêu cầu của muội đấy.

Tiết Vũ Hàm hiếu kỳ:

- Ai?

Không nói gì, Lục Tử Kỳ chỉ nhìn cô cười mà như không.

Lúc đầu là hồ nghi, tiếp sau là hiểu ra, Tiết Vũ Hàm giậm chân:

- Hắn ta ư?!

Lục Tử Kỳ vẫn không nói gì, chỉ có nụ cười là như có vẻ bí hiểm, có vẻ trêu đùa.

Hai gò má Tiết Vũ Hàm đỏ như hai đám mây rực lửa, đang định nổi cáu thì như nhớ ra điều gì liền thay đổi ý định. Vuốt hai bên tóc mai, vẻ mặt nghiêm túc:

- Tỷ phu, đại ca có câu này muốn muội chuyển lời tới huynh.

Sự thay đổi không báo trước làm Lục Tử Kỳ ngây ra, lấy cớ đó, Tiết Vũ Hàm sáp lại gần, nói khẽ vào tai chàng:

- Cơ thể của Lăng Nhi luôn có dòng máu của Tiết gia, đánh gãy xương thì gân vẫn nối liền.

Nói xong, nhân lúc Lục Tử Kỳ vẫn đang suy nghĩ bèn cười tinh quái, tiếp đó kiễng chân, hai môi chạm vào má chàng:

- Tỷ phu, bảo trọng!

Không đợi Lục Tử Kỳ kịp phản ứng, bèn cúi đầu quay người nhanh chóng rời đi. Bóng người vội vàng, rõ ràng là xấu hổ thẹn thùng…

Lục Tử Kỳ đang cảm thấy lạ lùng thì một cơn gió thổi tới, trong lòng có dự cảm không lành, mắt hơi liếc xung quanh, quả nhiên thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng đằng xa, trên đầu ẩn hiện khói trắng bốc lên.

Bèn không nói gì nhìn lên trời.

Vừa nãy sao không để uống trà sặc chết đi…

Mang theo hồi ức, tối đó, Nhị gia lần đầu tiên ngủ tại thư phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.