Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 24: Tình Địch




Editor: ChieuNinh

Nếu như giờ phút này có người hỏi Dạ Thất Thất, trên đời chuyện hạnh phúc nhất là cái gì?

Dạ Thất Thất tuyệt đối sẽ không chút do dự trả lời: "Linh dược một đống lớn ăn cũng ăn không hết!"

Không sai, hiện tại Dạ Thất Thất đang đắm chìm ở trong hạnh phúc bất thình lình, khó có thể tự kiềm chế.

"Chít chít - - chít chít chít chít - -" nhóc con, ngươi ngốc rồi sao?

Lão Bạch ôm trong lòng một cây nhân sâm thô to so với thân thể nó còn lớn hơn, gặm được khoan khoái vô cùng. Thấy Dạ Thất Thất đứng ngốc ở đàng kia không nhúc nhích, nhảy dựng lên dùng cây đại nhân sâm trong tay hung hăng gõ một cái trên đầu nàng.

"Hí... Ngươi muốn chết hả, đánh ta làm cái gì?" Dạ Thất Thất gãi đầu, hung hăng trừng mắt Lão Bạch, đau đến nhe răng.

Trên đầu khẳng định bị gõ u một cục, đau quá...

"Chít chít - - không có ngốc nha, còn biết đau." Liếc nàng một cái, Lão Bạch yên tâm thoải mái ôm đại nhân sâm tiếp tục gặm.

Linh Dược đúng là thứ nó yêu nhất, càng lâu năm, linh lực càng mạnh, nó thích nhất loại linh dược này.

"Lão Bạch không cho phép ngươi gieo họa lên Linh Dược, dừng tay cho lão nương - -" Lúc này Dạ Thất Thất mới tin tưởng mình không phải là đang nằm mơ, thực sự bị nàng mèo mù đụng phải chuột chết đụng vào chuyện tốt rồi, lại bị nàng phát hiện một khối Linh Dược Điền. Nhìn trên trăm loại Linh Dược thành thục trước mắt, cùng với vô số cây non Linh Dược không biết tên, Dạ Thất Thất cảm giác đầu chóng mặt  - - bị cái bánh nóng rơi xuống đập vào đầu.

Lão Bạch cắn vài cái liền gặm sạch sẽ cây nhân sâm bự, lại chạy tới ôm một đóa linh chi bự bắt đầu gặm, tròng mắt đen bóng loạn chuyển như kẻ trộm, tìm mục tiêu tiếp theo chứ đâu!

Lúc này Dạ Thất Thất mới phục hồi tinh thần lại phát hiện Lão Bạch đang gieo họa lên Linh Dược, lập tức kêu thảm một tiếng đau lòng mà!

Trước kia nàng không có cảm giác Linh Dược có cái gì trân quý, nhưng kể từ khi đi vào Xích Hỏa đại lục, tu vi bị phong ấn, đồ vật trong không gian bị phong ấn hơn phân nửa, tâm của nàng liền thật lạnh thật lạnh. Dựa vào (chửi tục), trước kia luyện chút ít đan dược tầm thường nàng cũng chưa từng túng quẫn lại chua xót như vậy.

Nghĩ muốn luyện chế chút đan dược có phẩm cấp cao, không phải là không có dược đỉnh thì chính là tu vi không đủ, hoặc là chính là không đủ tài nguyên dược liệu. Cộng thêm bên cạnh còn có cái bại gia tử cái gì cũng ăn siêu cấp đồ tham ăn. Nàng vẫn cứ vì sinh tồn làm cho thiếu chút nữa đi cướp bóc, cuộc sống này, thật khổ mà!

Bây giờ Dạ Thất Thất nhìn thấy tại đây một khối Linh Dược Điền vừa phải, thiếu chút nữa không khỏi khóc lên. Đây quả thực là ngủ gật có người đưa gối đầu, mưa đúng lúc đó. Phải sớm biết rằng bị Thanh Linh Ưng bộ tộc truy sát có thể gặp được một cái địa phương tốt như vậy, nàng tình nguyện bị truy sát nhiều thêm mấy lần.

"Lão Bạch, ngươi đi sang bên cạnh ngây ngốc cho lão nương, dám gieo họa lên Linh Dược nữa lão nương lập tức thiến ngươi." Dạ Thất Thất đưa ra đòn sát thủ, âm trầm nhìn Lão Bạch.

Lập tức hoa cúc Lão Bạch căng thẳng, ôm chặt linh chi chạy đi rất xa, nó chính là độc nhất vô nhị... Về sau vẫn còn muốn tìm mẫu (mẹ) con chuột xinh đẹp sinh một ổ con chuột nhỏ đó, tuyệt đối không thể hủy tính phúc của nó ở trên người con nhóc lòng dạ hẹp hòi giống như cây kim này, chuột gia gia kiên quyết chống lại bạo lực!

Lão Bạch vừa rút lui, Dạ Thất Thất liền bắt đầu động thủ, bàn tay trắng nõn trực tiếp vung lên, tài liệu trên mặt đất đều thu hết vào không gian, cả lá cây Linh Dược cũng không chừa lại một mảnh, toàn bộ Linh Dược Điền liền trở thành một hố to sâu ước chừng một thước.

"Toàn bộ thu xong, trốn!" Trước khi đi, Dạ Thất Thất trực tiếp lao qua bắt Lão Bạch cũng nhốt nó vào trong không gian, chẳng qua đặc biệt phân chia một khu vực nhỏ cho nó, cầm giữ nó ở đó, để tránh nó tiếp tục gieo họa không gian của nàng.

Dạ Thất Thất không phải người ngu, Linh Dược Điền rõ ràng được xử lý ngay ngắn như vậy, nhất định là có người trông coi. Lần này nàng đánh bậy đánh bạ xông tới, đúng lúc người nọ không có ở đây cũng là vận khí của nàng tốt đến nghịch thiên, nàng còn không não tàn đến mức ngồi ở nơi này chờ người tới bắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.