Phù Thiên Ký

Chương 43: End




Sau khi ăn xong, Ninh Mẫn đi ra vườn tản bộ, mặt trời ấm áp chiếu lên người cô, cô hít sâu một hơi, hưởng thụ giây phút bình yên này.

Đông Đình Phong đi ra nhà xe, lấy điện thoại di động, có hai mưới mấy cuộc gọi, mẹ có, ông nội có, còn có mấy người An Na và Y Tử Lam.

Vốn nên điện thoại lại cho mẹ nhưng nghĩ tới mẹ điện thoại tìm hắn khẳng định là chuyện của An Na, trở về đoán không chừng chẳng có chuyện gì tốt.

Hắn cân nhắc một chút, hôm nay là tết nguyên tiêu, buổi tối lại có tiệc, hắn và A Ninh đã bở lỡ giao thừa, hôm nay chỉ có thời gian bên nhau buổi tối còn phải đi tiệc, hắn không muốn bị người khác quấy rầy. Thật lâu mới vui vẻ như vậy, hắn mới không muốn bị người phá rối đâu.

Cho nên hắn một cuộc gọi cũng không điện về.

Cũng đúng lúc máy hết pin, di động lại tự tắt nguồn, nên hắn cầm đi sạc, không mở nguồn luôn.

Vườn nhà Đông gia.

Gần như cùng một thời gian, Hà Cúc Hoa gọi điện thoại cho con trai, lần này lại là tắt điện thoại.

“Gọi không được sao ạ?”

An Na cúi đầu khẩn trương hỏi.

Hà Cúc Hoa bỏ tay xuống, gật đầu nói:

“Ừ, liên lạc không được, có thể là hết pin.”

“À.”

“Đứa nhỏ kia, cháu đừng nhìn nó khôn khóe như vậy, có khi nó cũng vứt đồ bừa bãi. Không chừng điện thoại đã rơi trên xe, cũng không biết tối hôm qua nó ngủ…”

Vẻ mặt An Na có chút như đưa đám, suốt cả đêm thêm một buổi trưa cũng không tìm được người.

Hà Cúc Hoa vỗ vỗ vai cô ta, trấn an nói:

“Yên tâm, dì Hà sẽ kêu nó cho con một câu trả lời! Bây giờ quan trọng là con chăm sóc cho bản thân mình…tiệc tối nay, nếu không thì con đừng đi, Đợi đến tối, dì Hà thấy Cẩn Chi, sẽ kêu nó lại đây cho con..”

Đột nhiên An Na hỏi một câu: “Dì Hà, anh Đông sẽ dẫn người con gái đó tới buổi tiệc sao?”

“Dì không biết.”

Thật ra Hà Cúc Hoa biết đến lúc đó con trai mình sẽ dẫn Ninh Mẫn theo: “Bác sĩ không phải đã nói rồi sao, cháu có dấu hiệu bị đường ruột, cần phải được chăm sóc tốt…hon nữa cháu mới phẫu thuật xong, bây giờ mà mang thai đối với cơ thể của cháu tổn hại rất lớn…”

“Dì Hà, cháu nghe theo dì.”

An Na cũng biết điều gật đầu.

Dì Hà là chỗ dựa cuối cùng của cô ta, nên phải nghe.

Chỉ sợ trong lòng không tình nguyện đi.

4 giờ 30 chiều, trong phòng ngủ yên tĩnh An Na nhận được một cú điện thoại, là bạn tốt Tử Lam gọi tới, nói:

“Anh Đông có trả lời điện thoại không?”

“Không có, điện không được.”

Cô rầu rĩ trả lời.

“Mình cũng vậy, đúng rồi, tan làm mình sẽ đến đó… cậu có chuẩn bị lễ phục chưa?”

“Tiểu Lam, mình không đi đến đó, dì Hà kêu mình ở nhà đợi.”

“Cậu ngốc quá đi, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng được tham gia tiệc, cậu lại không đi, cậu muốn đem cơ hội này tặng không cho người khác hả…”

“Nhưng mà…”

An Na không phải là không muốn đi, cô ta muốn đi lắm chứ.

“Không có nhưng nhị gì hết, mình tới đón cậu, cậu chỉ cần ăn mặc xinh đẹp tỏa sáng là ok….”

“Được.”

An Na cúp máy, hung phấn xuống giường, mở tủ quần áo lấy ra bộ lễ phục ươm thử lên người, nghĩ đến lúc đi tiệc sẽ kéo anh đi khiêu vũ, trên mặt toàn là vui sướng. Nhưng nghĩ tới thái độ của anh, tâm tình của cô ta phức tạp và hỗn loạn.

Thời gian kéo dài đến 12 giờ trưa.

Đông Đình Phong đang ở trong bếp chuẩn bị nước trái cây, đi lên lầu, không thấy vợ mình đâu, nhìn qua cửa sổ sát đất hắn mới thấy cô đang đứng một mình trong phòng hoa, im lặng ngắm hoa.

Hắn đứng đó, cười cười, xoay người đi xuống lầu, đi vào phòng kín trồng hoa, không tiến động lại gần cô, sau đó ôm cô, cười nói:

“Bắt được rồi.”

Cơ thể mềm mại trong ngực, sao lại có mùi thơm như vậy chứ, ừ, hắn còn thoải mái cắn một cái còn thơm hơn mùi hoa hồng tươi kia, sao lại đẹp thế chứ..ừm, đẹp ngây người, haaha….

“Em muốn chọn mấy chậu hoa đem vào phòng trồng được không?”

Ninh Mẫn cũng không sợ bị cắn, quay đâù hỏi hắn một câu, bày tỏ giờ phút này tâm tình cô rất tốt, chỉ chỉ mấy bồn hoa trước mặt, nói.

“Ừm, em là nữ chủ nhân ở đây, em thích trang trí phòng chúng ta như thế nào cũng được.”

“Giúp em lấy có được không?”

“Có phí dịch vụ hay không? Phí chi cho anh rất cao đó nha.”

Hắn cười hít một hơi trên người cô, thơm quá. Vừa rồi cô mới tắm xong, trên người không có mùi của hắn.

“AZZ, anh lại nói tiền với em, em phải hỏi một chút, những tài sản trong giấy ly hôn, so với tài sản của anh thì chiếm bao nhiêu phần tram.”

Đột nhiên cô nghĩ tới chuyện này, cảm thấy hứng thú nên hỏi.

“Tại sao nói chuyện này?”

“Em muốn kiển tra tài sản của anh một chút.”

“Chuyện này hỏi anh cũng vậy, muốn biết tài sản của anh thì tìm mấy người chuyên môn kinh tế tới mà ước định.”

Hắn cười, chi chỉ chậu hoa: “Hai chậu này phải không?”

Hắn ôm một tay một chậu, chỉ huy nói: “Chậu còn lại em ôm đi, đi thôi, trở về phòng, chúng ta nói chuyện mấy ngày nay một chút..”

Có thêm con đó, thử tới thôi cũng thấy thoải mái.

Hai người cùng nhau đi về phòng.

Ninh Mẫn bày một chậu ở phòng khách, trong phòng ngủ hai chậu, là loại hoa hồng nhung đỏ, nở nghịch mùa, tất cả những loại hoa trong phòng kín này đều là công lao của người làm vườn. cũng không biết cô đặt trong phòng hoa này sẽ giữu được bao lâu, dù sao màu sắc của hoa, cô rất thích.

Đúng như tâm tình của cô bây giờ, rất xinh đẹp, vui vẻ.

Từ trong phòng rửa tay ra, cô bị hắn kéo tới ngồi trên ghế dựa, ôm cô vào lòng, trước mặt là một đĩa trái tay ướp lạnh, ánh sáng mặt trới chiếu vào bọn họ thật ấm áp.

“Đúng rồi, A Ninh đừng giận mẹ nhé! Chẳng qua mẹ muốn bảo vệ con mình.”

Đột nhiên hắn nói tới chuyện này.

Cô cắn một miếng trái cây, ngậm trong miệng:

“Em là người hẹp hòi vậy sao? Em chỉ sợ mẹ và cô còn chưa hết giận, đến lúc đó trút giận len người em, anh hẳn là lo cho bà xa của mình hơn.”

Nghĩ đến thái độ của Hà Cúc Hoa và Đông Dạng, trong lòng cô vẫn còn sợ, hai người này rất bao che cho người nhà, nếu trở mặt, sẽ không còn chút tình cảm.

Thật ra cô cũng không hai người họ, chẳng qua hai người là người thân của hắn, mà cô muốn ở cả đời với hắn, nhất định phải thu phục lòng của hai người kia.

“Lo lắng cái gì? Em đã thu phục bảo bối của họ dưới váy, dù họ có hung hăng đến mấy cũng không qua dược em, em đã chịu thua thì họ sẽ đối đãi tốt với em, tính tình của họ anh biết, chỉ là ăn nói chanh chua nhưng tâm đậu hũ.”

Hắn vừa nói, vừa lấy miếng thanh long ăn. Ừm, rất ngon ngọt, cũng không tệ lắm.

“Ừ.”

Ninh Mẫn gật đầu, ngừng ăn, con mắt đảo một vòng:

“Anh không đi bệnh viện hả?”

“Đi bệnh viện làm gì?”

“Anh biết rõ còn hỏi.”

Hắn cười, cắn một cái:

“An Na sao? Cô ta đâu phải là gì của anh? Có mẹ ở đó là tốt rồi, anh không cần phải đến đó lấy lòng.”

Ninh Mẫn nghe xong, trợn mắt, lẩm bẩm nói: “Thật là vô tình, ngày hôm qua không biết có người có bao nhiêu hưởng thụ đâu.”

“Cái gì?”

Hắn nghiêng đầu đưa mặt đến gần, cười như không cười hỏi.

“Anh nghe được, hỏi lại làm gì..”

Người đàn ông này thật xấu.

Cô nhét một miếng đu đủ vào miệng hắn.

Đông Đình Phong liếc nhìn, ngậm trong miệng, nhưng lại đưa tới môi cô, đút vào miệng cô.

“Ngô,.. anh làm gì vậy?”

Người này, bây giờ thấy có cơ hội là liền nhào tới.

Hắn lác một miếng đu đủ khác ăn:

“Đu đủ, con gái ăn mới tốt…”

Cô trợn mắt, tức giận nói:

“Em mới không cần.”

“Ừm, đúng là đã lường trước.”

Hắn vừa nói không có ý tốt liếc cô, môi đã cong lên.

Cô quẫn một chút, khụ, người đàn ông này hài lòng với cơ thể cô, có phải nên tỏ ra đắc ý một chút…

Hắn cười nhìn cô xấu hổ, đưa tay vuốt ve người cô.

Cô gạt tay hắn ra, lườm một cái:

“Đông Cẩn Chi, anh già rồi mà chẳng đứng đắn gì hết!”

“Nhìn vợ của mình, anh cần đàng hoàng sao?”

Hắn đổi thành vuốt tóc cô, người con gái này khiến hắn an tâm, thoải mái buông lỏng chính mình, hưởng thụ thời gian tắm nắng.

Thấy khuôn mặt ấm áp của hắn cô cười, cô rất thích vẻ mặt này của hắn.

Thật khiến người ta mê muội.

Cô cảm giác được cô càng ngày càng thích hắn.

“Azz, cười thành như vậy sao?”

Hắn cọ cọ mũi cô: “Xấu.”

Cắn một cái lên môi, lại hôn sâu, nói:

“Ngọt ngọt.”

Cô cười, dứt khoát vùi đầu vào ngực hắn, cảm thấy không khí thật thỏai mái, cả người như phiêu phiêu ~ing….

“Sau này sẽ không cho em tới gần.”

Đột nhiên hắn nói: “Hôm qua, em bị trật chân té, do anh phản xạ có điều kiện… mẹ cũng nói với em rõ ràng.. nếu em không nghĩ ra, anh cũng không có cách, tạm thời em ở Đông gia đi, có điều nếu ngại chuyện chúng ta thì cùng lắm ít trở về đó, cứ ở đây đi.”

“Không trở về, ông nội có buồn không.”

“Sẽ không, có tiểu Kỳ bên cạnh! Chúng ta nên hưởng thụ thế giới hai người chút, để cho ông nội ở với tiểu Kỳ. Ông nội càng vui mừng nữa là, nếu như hai ta cố gắng, sớm một chút có tin tốt… anh đảm bảo ông nội biết còn thưởng cho, sẽ không oán trách nữa câu..”

Bây giờ hắn chỉ muốn ở cùng một chỗ với cô, ngay cả con trai cũng dẹp sang một bên.

Còn An Na với hắn mà nói càng không có ý nghĩ.

Lúc trước không có cảm tình với cô ta, cũng không ghét.

Nhưng kể từ khi hắn từ nước ngoài về điệu tang, sau khi bị cưỡng hôn, hắn đã có chút chán ghét với cô ta, lại nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, hắn càng chán ghét cô ta đến tận xương tủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.