Phù Thiên Ký

Chương 40




Trong không khí chậm rãi lưu chuyển tinh thần làm cho lòng người kích động.

“Anh nhìn xem, tấm hình này là nó hái rau dại trên núi. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ lại sôi nổi chỉ vào tấm hình thứ ba Đường Chí Long cầm, nói: “Lúc đó nó trở về nước, vẫn nói với tôi, rau dại này rất giống lá tía tô, nhưng xanh hơn, có một chút mùi vị Bạc Hà. . . . . .”

Trong lòng Đường Chí Long kích động gật đầu một cái, nhìn Trang Hạo Nhiên trong hình, mặc quần áo thể thao màu trắng, cánh tay to lớn xách theo cả giỏ rau dại, đứng ở dưới chân núi, nhìn ống kính, nở nụ cười ấm áp sáng lạn. . . . . . Ông đột nhiên cảm thấy xúc động nói: “Hạo Nhiên thật sự rất giống như ông nội. . . . . .”

Trang Tĩnh Vũ nghe vậy, hai mắt khẽ lóe lên, cũng an ủi gật đầu.

Đường Chí Long lại chậm rãi đổi một tấm hình, thấy Trang Hạo Nhiên đang cầm trái bóng rổ, đứng ở trước một khu đất rất hoang vu, tay nâng một trái bóng rổ, một đám trẻ con đang đứng vỗ tay, khuôn mặt nở nụ cười muốn ném vào rổ, nhìn ra nhiều năm qua anh vẫn thích động vận, vóc dáng cao to, giơ trái cầu, thân hình vô cùng cao lớn, ông có chút an ủi cười nói: “Cậu ấy vẫn thích đánh bóng rổ. . . . . .”

“Đúng vậy, bây giờ vẫn rất thích, bất quá ngoại trừ chơi bóng rỗ, nó còn thích rất nhiều thứ, mặc kệ làm chuyện gì khác, đều hết sức xuất sắc, đấu kiếm cũng giành vô địch thế giới. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ cũng có chút an ủi và tự hào, cười nói.

Đường Chí Long khẽ gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng, hiền hòa quét ngang khuôn mặt tươi cười của Trang Hạo Nhiên, sâu kín nói: “Cậu ấy cho rằng tôi đã chết . . . . . . Mọi người phải nói cho cậu ấy biết như vậy. . . . . .”

Trang Tĩnh Vũ đột nhiên sững sờ, dừng lại một lát, mới bất đắc dĩ tràn lệ nặng nề nói: “Bây giờ chúng tôi không có cách nào nói ra khỏi miệng, ông nội của nó đã nói rõ tất cả với nó, buổi tối hôm đó khi nó biết tin, một mình núp ở trong phòng đọc sách, khóc mấy ngày, cũng không ăn cái gì, cũng không chịu ngủ, đến ngày thứ ba, một mình nó cũng không biết từ nơi đó, mua rất nhiều chậu hoa nhỏ, ở bên trong trồng đều là Phong Tín Tử trắng, chúng tôi vẫn không hiểu, sau đó mẹ của nó mới biết, Phong Tín Tử có thể giúp cho linh hồn người sống lại, có lẽ chính là ý nghĩa này. . . . . . Đã nhiều năm rồi, trong tòa biệt thự ở Anh, luôn có một khu đều trồng Phong Tín Tử, có lúc nhìn gió thổi qua, những đóa hoa màu trắng nở rất đẹp, luôn không nén được muốn nói cho đứa bé này biết, thật ra người nó cung kính nhất vẫn còn sống. . . . . .”

Đường Chí Long lại nhìn người trong hình, nước mắt giàn giụa.

“Chí Long. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Đường Chí Long khổ sở nói: “Đã nhiều năm rồi, tôi không thể đến thăm anh, tôi thật sự đáng chết, tôi càng không biết nhà các người sau khi xảy ra biến cố, ông cụ giấu chặt chuyện của các người. Nếu như tôi sớm biết Khả Hinh còn nhỏ tuổi đã chịu tội như vậy, tôi nhất định bất chấp tất cả trở về! ! Đứa bé này rất đáng thương, chịu đựng không ít tội . . . . . .”

Đường Chí Long nhớ tới con gái, giữa các ngón tay có chút lạnh cứng, tay nắm hình, nhẹ rơi xuống, vài tấm hình rơi trên bàn.

Trang Tĩnh Vũ nhìn Đường Chí Long khổ sở như vậy, ông lại nghi ngờ không hiểu nói: “Chí Long, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, tại sao ông cụ lại kiên quyết như vậy, muốn hai nhà chúng tôi nhất định phải tách ra? Tại sao phải nguyền rủa nặng như vậy? Rõ ràng anh rất thương yêu Hạo Nhiên, tại sao đến bây giờ muốn phản đối nó và Khả Hinh lui tới? Tôi bảo đảm với anh, ân oán đời trước đều đã qua, nếu như Khả Hinh có tình cảm đối với Hạo Nhiên nhà chúng tôi, tôi thề với anh, nhà họ Trang chúng tôi nhất định sẽ làm cho con bé hưởng thụ hạnh phúc sao quanh trăng sáng! !”

Vẻ mặt Đường Chí Long lộ ra buồn bã không lên tiếng.

“Chí Long!” Trang Tĩnh Vũ lại căng thẳng cầu khẩn, nói: “Ông nhất định phải tin tưởng tôi, tôi có thể giúp ông giải quyết vấn đề này! ! Hiện tại chúng tôi giàu có sánh với một quốc gia, còn có chuyện gì khó khăn, làm khó được chúng tôi?”

Đường Chí Long đột nhiên ủ rũ cười khổ, nước mắt tràn ra, mặt run rẩy khổ sở nói: “Thế giới này, có lẽ có rất nhiều chuyện có thể thay đổi Càn Khôn, nhưng chỉ có sự thật xảy ra, chúng tôi cũng không thể làm được gì. Hai người bọn chúng không thể ở chung một chỗ! ! Tuyệt đối không thể ở chung một chỗ! Hai đứa bé, một là rượu đỏ, một hoa nho, tuyệt đối không thể ở chung một chỗ, trừ khi một người chết, một người lưu vong! !”

“Chí Long! !” Trang Tĩnh Vũ đột nhiên nhìn Đường Chí Long, đau lòng run rẩy nóii: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho anh nói ra lời kinh khủng như vậy? Hạo Nhiên nhà chúng tôi, đứa bé này rất hiếm có, vẫn rất thương yêu Khả Hinh, ngày hôm qua, lần đầu tiên người cha tôi đây nghe con trai nói ra lời rất thất vọng ! ! Từ nhỏ đến lớn, vì sợ nó bị thương, vẫn luôn thương nhưng không dám thương, nhưng nó cũng không có trách người cha tôi đây, nhưng ngày ấy, tôi nhìn Khả Hinh đi theo Thiên Lỗi đi khỏi phòng ăn, con tôi nói với tôi, tôi không thể đối xử với nó như vậy, tôi rất đau lòng. . . . .”

Đường Chí Long ngẩng đầu lên nhìn Trang Tĩnh Vũ, kích động nói: “Hạo Nhiên yêu Khả Hinh, vậy tâm ý của Khả Hinh thì sao?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn ông.

“Bọn chúng không thể ở chung một chỗ, Khả Hinh mới vừa đã trải qua một đoạn tình cảm, đây bất quá là an ủi thôi! !” Đường Chí Long khổ sở nghiêng đầu nghẹn ngào nói: “Tôi tuyệt đối không thể để cho Khả Hinh cùng Hạo Nhiên ở chung một chỗ! !”

“Cho tôi một lý do đi! ! Để cho tôi cư xử với hai đứa bé này ! Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trang Tĩnh Vũ khổ sở nhìn Đường Chí Long, kích động hỏi.

Đường Chí Long cắn chặt răng, im lặng không lên tiếng, giống như nghe được nơi xa truyền đến tiếng khóc thê lương của trẻ nhỏ, oa oa oa gọi to. . . . . . Ông chợt xua đi kí ức này, khổ sở nói: “Tìm được chai rượu đỏ kia! ! Nhất định phải tìm được chai rượu đỏ kia! ! Có lẽ rất nhiều chuyện đều có bổ túc! !”

“Anh nói là. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ đột nhiên sững sờ, hỏi: “Chai rượu đỏ không phải đã. . . . . .”

“Không có! !” Đường Chí Long trời sinh nhạy cảm, giống như cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, ông khổ sở nói: “Chủ tịch! ! Mau sớm tìm được chai rượu đỏ kia! Liên quan đến vận mạng cả Hoàn Cầu! ! Chuyện của Khả Hinh, mọi người hãy quên đi! Đây là nghiệt chướng của nhà họ Chú Đường chúng tôi! !”

“Chí Long! !” Trang Tĩnh Vũ cao giọng gọi ông: “Tại sao muốn như vậy! ! ? Nói ra đi, nói ra bí mật chúng ta cùng nhau giải quyết! !”

“Không thể giải quyết! ! Không thể giải quyết ! !” Đường Chí Long gấp gáp khóc nói: “Nếu như không phải vì con gái của tôi, sợ nó khổ sở coi thường mạng sống của mình, tôi cũng đã sớm chết cho rồi ! ! Không thể giải quyết ! Tin tưởng tôi ! Dùng hết tất cả biện pháp, ngăn cản bọn họ! ! Tôi cầu xin ông, chủ tịch! !”

Đường Chí Long lại chậm rãi đứng dậy, quỳ xuống đất, đầu cúi xuống dập đầu cốp cốp cốp vang dội, nước mắt từng viên chảy xuống ! !

“Chí Long! !” Trang Tĩnh Vũ lập tức nhào tới trước mặt của ông, khổ sở đỡ ông dậy. . . . . .

Đường Chí Long ngẩng đầu lên, lệ nóng chảy xuống, nắm chặt cánh tay Trang Tĩnh Vũ, khổ sở nói: “Có đôi khi, cơ nghiệp một tập đoàn có thể sụp đổ, nhưng chúng ta là người khách sạn, nên hiểu một cơ nghiệp như vậy rất nhiều khó khăn mới chống đỡ được đến ngày hôm nay! Quan hệ đến sống chết của bao nhiêu người! ! Quan hệ đến hai người tuổi trẻ luôn một lòng cống hiến cho đất nước quý báu biết bao nhiêu! ! Hạo Nhiên và Thiên Lỗi đều là người gánh chuyện lớn trong tương lai! ! Tìm được chai rượu đỏ, nhanh chóng giải quyết chuyện này, hơn nữa lúc điều tra kỹ, ông nhất định phải hứa với tôi, không thể để cho Hạo Nhiên biết! ! Nhất định không thể để cho cậu ấy biết! !”

Trang Tĩnh Vũ nhìn Đường Chí Long chằm chằm.

“Tin tưởng tôi, chủ tịch! ! Tin tưởng tôi !” Đường Chí Long lại sâu xa nói: “Khi còn bé, không phải Thiên Lỗi và Khả Hinh có hôn ước sao? Cho nên duyên phận cũng không thể tin! !”

“Chuyện này. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ đột nhiên sững sờ, nhìn Đường Chí Long, nghĩ đến ông cũng không biết một đoạn tình cảm của con gái và Thiên Lỗi.

“Chủ tịch! ! Xin vì hạnh phúc của Khả Hinh mà tin tôi một lần đi! ! Nhất định phải ngăn cản bọn họ! Nhất định ! !” Đường Chí Long lại đau lòng nói.

Trang Tĩnh Vũ nhìn Đường Chí Long kiên trì như vậy, đột nhiên thở dốc nặng nề.

Căn nhà trọ nhỏ.

Ngày hôm qua Đường Khả Hinh đột nhiên quá bi thương, cho nên vẫn ngủ say chưa tỉnh dậy, Nhã Tuệ rưng rưng cầm điện thoại di động, nghĩ tới lời của cha mẹ, cô vẫn rối rắm không biết phải làm sao, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, khiến nhiều người bị khổ sở như vậy. . . . . .

Một cơn gió nhẹ thổi vào, truyền đến âm thanh lao xao.

Một trang giấy trắng nhẹ nhàng bay theo gió, rơi vào trên thẻ nhân viên của Khả Hinh.

Nhã Tuệ nhàn nhạt nhìn thẻ nhân viên, hai mắt đột nhiên sáng lên, nghĩ tới trước kia Chú Đường cũng là nhân viên Hoàn Cầu, thậm chí khách sạn còn trưng bày lịch sử phát triển của 30 năm trước, cô lập tức đứng lên, nhanh chóng nhắc túi xách, vừa xin nghỉ vừa vội vàng đi ra ngoài.

Tòa nhà Tổng Công ty Hoàn Cầu.

Tầng lầu 37, hành lang trắng tinh truyền đến âm thanh giày cao gót.

Thư ký mỉm cười tiến lên, nói: “Tài liệu trong kho này, chúng tôi chỉ mở ra cho một số ít lãnh đạo cấp cao, bên trong tất cả đều là bàn phím quang, hơn nữa là tài liệu cực kỳ bí mật, phải có mật mã cấp Tổng Giám đốc trở lên, cô muốn tìm hiểu phần mềm bên trong sao?”

“À. . . . . .” Nhã Tuệ đột nhiên dừng bước, đứng ở trước cánh cửa kho cơ sở dữ liệu, sửng sốt.

Thư ký quay đầu cười nhìn cô.

“Nhã Tuệ?” Có một giọng nói truyền đến.

Nhã Tuệ xoay người lại, nhìn thấy hai người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đang cười nói từ một cửa khác kho cơ sở dữ liệu đi ra ngoài, trong tay cầm tài liệu rượu đỏ thi đấu hàng năm, cô đột nhiên mỉm cười, nhìn bọn họ nói: “Hai vị Phó tổng, sao trùng hợp như thế?”

“Đúng vậy . . . . . .” Lâm Sở Nhai đi về phía Nhã Tuệ, mỉm cười hỏi: “Sao cô lại tới đây? Có chuyện gì sao?”

“Tôi . . . . .” Nhã Tuệ đột nhiên sững sờ, ánh mắt sáng lên, nhìn hai người bọn họ nói: “Tôi . . . . . Tôi muốn vào tra cứu một chút tài liệu, có thể nhờ hai vị Phó tổng giúp một chuyện hay không? Dẫn tôi vào?”.

Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành ngạc nhiên liếc nhìn nhau. . . . .

“Tôi không rãnh! ! Tôi hẹn cô gái ăn cơm trưa! ! Để Lâm Sở Nhai giúp cô đi!” Tô Lạc Hoành đột nhiên vươn tay, vỗ bả vai Lâm Sở Nhai, liền cười đi khỏi.

Lâm Sở Nhai không có cách nào, chỉ đành phải cười cười, sau đó gọi thư ký nói: “Cô đi trước đi, tôi dẫn Quản lý Lưu vào xem tài liệu một chút.”

“Vâng!” Thư ký khẽ gật đầu, liền cung kính xoay người đi khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.