Phu Thê Triền

Chương 49: Ta yêu chàng (2)




Lúc Chiêu Đệ tỉnh lại đã là hơn tám giờ tối rồi. Bởi vì sắc trời bên ngoài đã tối hẳn nên cô còn tưởng bây giờ vẫn còn là ngày mà cô được đưa đến bệnh viện, hoàn toàn không biết rằng đã qua được một ngày rồi.

Vì sức khỏe của bà Lâm không tốt, lại ở nhà một mình nên Diệu Tổ bị ông Lâm đuổi về nhà chăm sóc cho mẹ. Ông Lâm và Trần Chung cùng nhau ở lại bệnh viện nhưng hai đấng mày râu lại chăm sóc cho một người phụ nữ luôn có chỗ bất tiện, vậy nên Trần Chung nhờ ông Đặng tìm một người hộ lý riêng cho Chiêu Đệ.

Có người trông chừng chăm sóc, Trần Chung và ông Lâm mới có thể yên tâm đi ra ngoài phòng bệnh nói chuyện.

Trần Chung đứng cuối hành lang bệnh viện, cứ hút hết một điếu lại một điếu thuốc, trên đất đã vương vãi cả chục đầu thuốc lá. Ông vốn không phải người thích hút thuốc, cũng không nghiện hút thuốc nặng nên bây giờ, vì hút thuốc lá liên tục một thời gian dài mà cổ họng có chút khô đau dữ dội. Nhưng giờ không có chút nicotin gây tê, Trần Chung cảm giác mình sẽ không thể tiếp tục chống đỡ được.

Ông Lâm ngồi bệt ở góc tường bên cạnh, hai tay chống trán, nhìn chằm chằm xuống dưới đất, không nhúc nhích. Ông không biết phải nói lời xin lỗi như thế nào cùng Trần Chung nữa. Đứa bé không còn, trách nhiệm thuộc về nhà họ Lâm bọn họ. Dù ông đối với cuộc hôn nhân này còn chưa phải đồng ý nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, về chuyện này đúng là do bọn họ có lỗi với nhà họ Trần.

Loại thời điểm này, ông cũng không biết mình nên có tâm trạng gì nữa. Nếu như Chiêu Đệ ly hôn với Trần Trí, một người phụ nữ đã qua một đời chồng, hơn nữa lại không thể sinh con được nữa, ở cái vùng quê nghèo nàn như bọn họ, ông không cần nghĩ cũng có thể dự liệu được, cuộc sống tiếp theo sẽ có bao nhiêu khó khăn. Nhưng nếu không cho Chiêu Đệ ly hôn với Trần Trí, nhà họ Trần sẽ phải nuôi một đứa con dâu không thể sinh con, điều này có khác gì bảo nhà họ trần đoạn tử tuyệt tôn? Chuyện thất đức như vậy, làm sao ông có thể làm được cơ chứ?

Hơn nữa, chuyện này mà nói ra ngoài chẳng phải sẽ bị người ta chỉ trỏ mắng mỏ hay sao. Lúc con gái nhà mình còn bình thường thì ghét bỏ con trai nhà người ta là thằng ngu, không đồng ý cuộc hôn nhân này. Bây giờ con gái xảy ra chuyện, không thể sinh con nữa, lại không cho con nhà người ta được ly hôn. Vậy thì biết lý luận như thế nào đây?

Hai người đứng yên lặng như vậy hồi lâu, cuối cùng vẫn là người hộ lý chạy đến tìm bọn họ mới phá vỡ được không gian nho nhỏ tràn đầy tịch mịch này.

Lúc Trần Chung bước vào phòng bệnh, Chiêu Đệ đang nhìn chằm chằm vào bình truyền nước trên đỉnh đầu mà ngẩn người. Trong ánh mắt của cô, một chút ánh sáng cũng không có, cả người ảm đạm như một viên chân trâu long đong vô định.

Thấy Chiêu Đệ như vậy, bao nhiêu lời mắng mỏ Trần Chung treo trên miệng cũng không có cách nào thoát ra thành lời. Vốn ông đã dự định tốt lắm, chỉ cần chờ Chiêu Đệ tỉnh lại, nhất định phải nói chuyện với đứa nhỏ này một chút. Làm sao lại hồ đồ như vậy, mình mang thai mà cũng không biết, lại còn nhất định phải ra cửa trong cái tình trạng thời tiết như vậy, hiện giờ biến thành cái bộ dạng này, bị khổ còn không phải chính là cô hay sao? Nhưng bây giờ nhìn đôi mắt Chiêu Đệ khô khốc, chưa hề rơi lệ mà cái mũi lại không ngừng hít hít vào thật nhẹ thì những lời như vậy, ông không làm sao nói ra khỏi miệng được.

Đứa nhỏ này đã đủ khổ sở lắm rồi, có muốn khóc cũng không dám chảy nước mắt ra ngoài, chỉ có thể thoát ra từ trong lỗ mũi. Ông cần gì phải sát thêm một nắm muối lên vết thương của cô nữa chứ?

“Ba~~” Chiêu Đệ thấy Trần Chung đi vào thì run rẩy gọi một tiếng ba. Ngắn ngủi một tiếng này thôi, nhưng cô gọi lên lại chứa đựng vô hạn bi thương.

Lỗ mũi Trần Chung đau xót, tiến lên một bước, cầm lấy cái tay không truyền dịch của cô mà nhẹ nhàng vỗ về mấy cái, cũng không nói thêm điều gì, nhưng trong động tác đã biểu đạt vô cùng rõ ràng sự tiếc nuối và an ủi của ông.

Ông Lâm đứng đằng sau Trần Chung, nhìn khuôn mặt con gái mới chỉ có một ngày ngắn ngủ đã gầy đi rất nhiều, đau lòng vừa mới đè nén xuống giờ lại tràn lan cõi lòng ông.

“Ba, ba đã gọi điện thoại cho Tiểu Trí chưa? Anh ấy không nhận được điện thoại của con có phải là lo lắng lắm không? Con đã đồng ý sẽ điện thoại cho anh ấy trước khi trời tối, nhưng mà…” Lúc Chiêu Đệ nhắc tới Tiểu Trí, cảm giác cõi lòng đều lay động. Bây giờ cô còn mặt mũi nào mà đi gặp Tiểu Trí đây. Chỉ vì cô khư khư cố chấp nên mới hại chết đứa bé của bọn họ.

Lúc mới tỉnh lại thấy mình đang trong bệnh viện, cô cũng biết nhất định là tình huống không tố. Lúc ấy ở chân núi chảy nhiều máu như vậy, đứa bé khẳng định không giữ được. Mặc dù đã có chuẩn bị về mặt tâm lý nhưng khi cô hỏi người hộ lý tình huống của đứa bé lại nhận được ánh mắt thương hại của cô ấy, cùng với câu nói càng khiến cô thêm đau lòng kia: “Cô còn trẻ, về sau vẫn còn rất nhiều cơ hội để sinh con, hiện tại nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể cho thật tốt mới là quan trọng”. Cô có cảm giác như trên người bị người ta hung hăng khoét mất một miếng thịt. Cô không biết nó có đau hay không, chỉ biết toàn thân cô đã tê dại đến chết.

Khi Trần Chung nghe được Chiêu Đệ hỏi như vậy thì trong lòng liền nóng lên. Lúc trước, đến thôn họ Mã rồi, ông mới biết tại sao Chiêu Đệ kiên trì đi ra ngoài gọi điện thoại như vậy. Đây chính là vì muốn báo bình an cho Tiểu Trí, để cho anh yêu tâm. Trừ lần đó ra, Chiêu Đệ đều luôn tuân thủ đúng cam kết với Tiểu Trí. Chỉ là không ngờ, trời xui đất khiến lại xảy ra chuyện như vậy.

Có lẽ ông trời nhất định muốn nhà họ Trần bọn họ không có người kế thừa hương hỏa mà thôi.

“Con đừng quan tâm những chuyện này, đợi lát nữa ba sẽ gọi điện thoại về nhà, nói cho Tiểu Trí là đã tìm được con rồi để cho nó không lo lắng nữa. Con chỉ cần nghỉ ngơi an dưỡng thật tốt thân thể chính mình là được, biết không? Cũng đừng làm gì tùy hứng nữa nhé.” Trần Chung lại vỗ vỗ vào tay Chiêu Đệ, dặn dò ông Lâm ở sau lưng hãy nói chuyện thật tốt với Chiêu Đệ thì liền đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh gọi điện thoại.

Trong lúc ông và Chiêu Đệ nói chuyện vẫn luôn tránh đề tài đứa bé. Hiện tại tin rằng không ai có dũng khí để đi nói về vấn đề này. Vẫn là đợi đến sau này khi vết thương lòng từ từ bình phục rồi hãy nói ra vậy.

Trần Chung cầm điện thoại di động, nhìn màn hình thật lâu. Ngón tay đặt lên trên bàn phím cứ dời tới dời lui nhưng đến cuối cùng vẫn phải không đủ sức nhấn xuống phím gọi.

Ông không biết mình phải nói gì với Tiểu Trí. Nếu như Tiểu Trí hỏi tình huống của Chiêu Đệ thì ông phải nói như thế nào mới được đây? Nếu như Tiểu Trí yêu cầu được nói chuyện với Chiêu Đệ mà trạng thái tinh thần hiện giờ của Chiêu Đệ có thể không ứng phó nổi thì sao? Nếu như Tiểu Trí muốn ông lập tức đưa Chiêu Đệ về nhà thì ông phải dùng cớ gì để từ chối đây?

Tất cả mọi vẫn đề đều loạn thành một cục trong đầu ông, thật lâu cũng không tìm ra một đáp án thật hợp tình hợp lý.

Đang trong lúc Trần Chung rối rắm nhìn về cái điện thoại thì điện thoại di động trong tay ông liền rung lên. Tiếng rung này dọa cho Trần Chung sợ, thiếu chút nữa đã đem điện thoại trên tay ném xuống đất.

Ông chăm chú nhìn về phía màn hình điện thoại, chỉ thấy phía trên hiện lên hai chữ, “Trong nhà”.

Xem ra ông thực không có cách nào để tiếp tục trốn tránh được nữa. Sau khi hít sâu một hơi, ông mới nhận điện thoại.

Điện thoại tới là bà Hạ Cầm. Bà ở nhà đợi một ngày mà kinh hồn bạt vía, ban ngày cũng không dám gọi điện thoại tới, chỉ sợ quấy rầy đến mấy người Trần Chung đang vội vã tìm kiếm người ở bên ngoài. Thật vất vả đợi tới buổi tối, đoán rằng bọn họ kể cả không tìm được người thì cũng đều về nhà rồi nên mới không nhịn được mà gọi điện thoại tới hỏi một chút.

“Bà nó à, tìm được Chiêu Đệ rồi, bà…” Trần Chung liếm liếm đôi môi khô khốc, do dự một chút rồi quyết định đem toàn bộ sự thật nói cho bà Hạ Cầm biết. “Tôi cho bà biết chuyện này nhưng bà cũng đừng gấp quá, cũng đừng cho Tiểu Trí biết, nhớ chưa?”

Trần Chung trịnh trọng mở miệng giao phó chuyện tình như vậy thật khiến Hạ Cầm thấy gấp gáp, không phải là Chiêu Đệ bị thương đấy chứ?

“Chiêu Đệ sảy thai. Bác sĩ nói là vì tử cung bị lạnh, về sau sợ rằng khó mang thai được nữa. Nếu như có thể tìm được bác sĩ Trung y tốt, từ từ điều dưỡng cơ thể thì còn có thể có hy vọng.” Trần Chung hít sau một hơi, nhanh chóng nói liền một mạch, chỉ sợ giữa chừng bị ngắt lại sẽ không thể nói ra được nữa.

Hạ Cầm ở đầu kia điện thoại vừa nghe đến hai chữ “sảy thai” đã cảm giác như đầu mình bị người ta đánh cho một gậy, cả người đều như say như mộng. Sau Trần Chung còn nói thêm cái gì mà “tử cung bị lạnh”, “khó mang thai”, những chữ này căn bản cũng sẽ nghe không vào nữa rồi.

“Sảy thai? Ông nói Chiêu Đệ sảy thai? Làm sao có thể như vậy? Chiêu Đệ nếu như mang thai thì làm sao có thể gạt tôi? Con bé không phải là một đứa trẻ không biết nặng nhẹ như vậy.” Hạ Cầm vẫn không tin được. Đột nhiên nói cho bà biết tin tức như vậy, không phải là mang thai mà là sảy thai, bảo bà làm sao mà tiếp thu nổi?

“Bà nó à, bà đừng phản ứng lớn như vậy. Chính Chiêu Đệ còn không biết chuyện mình mang thai, tôi với bà cũng phải nghĩ thoáng ra một chút. Nếu như chúng ta cũng mang cái bộ dạng đau khổ này thì Chiêu Đệ và Tiểu Trí hai đứa phải làm sao? Sảy thai, trong lòng Chiêu Đệ không phải đau khổ hơn chúng ta gấp ngàn vạn lần hay sao? Hơn nữa lần này sinh con cũng là vì Tiểu Trí. Con bé Chiêu Đệ đã đồng ý trước khi trời tối sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Trí, nhưng đúng lúc ấy lại xảy ra sạt lở đất, điện thoại trong thôn họ Mã không gọi đi được, con bé sợ Tiểu Trí lo lắng nên mới vội vàng muốn đi lên trấn trên.” Trần Chung vài ba lời đã đem mọi chuyện nói lại cho bà Hạ Cầm nghe, chính là hy vọng bà có thể mau chóng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, không cần phải tiếp tục đem cái gương mặt bi thương đến khi Chiêu Đệ về, khiến cho Chiêu Đệ thêm đau lòng.

Bà Hạ Cầm nghe được Trần Chung nói chuyện nhưng trong lòng vẫn thủy chung không tốt lên được. Bà mong đợi Chiêu Đệ mang thai bao nhiêu lâu nay. Thật vất vả mới mang bầu lại đột nhiên mất đi như vậy, bà dù có là người thông tình đạt lý đi chăng nữa cũng cần phải có một khoảng thời gian để tiêu hóa cái tin tức này.

“Thêm nữa là, tôi áng chừng Chiêu Đệ còn mất một khoảng thời gian nữa mới có thể ra viện được. Tiện thể trong khoảng thời gian này bà hãy đi tìm hiểu một chút xem có bác sĩ Trung y nào tốt hay không, đặc biệt là trị vô sinh để sau này, chờ thân thể Chiêu Đệ bình phục rồi về nhà, bà có thể giúp con bé điều dưỡng thân thể cho tốt, biết đâu sau này còn có thể mang thai được nữa.” Mặc dù biết làm như vậy có chút nóng vội nhưng Trần Chung vẫn hy vọng có thể nhanh chóng làm xong tất cả các công tác chuẩn bị. Ông không nhất định muốn có một đứa cháu, nhưng chuyện Chiêu Đệ vô sinh không thể lừa cô lâu dài được. Thay vì để cho cô khi biết chuyện sẽ khổ sở, còn không bằng thừa dịp cô chưa biết, tìm một chút biện pháp xem thử xem có thể mang thai được hay không. Nếu như có thể mang thai được thì dĩ nhiên là tốt nhất, mọi người đều vui vẻ, về sau cũng không cần nói cho cô biết mình đã từng bị vô sinh rồi. Nếu như thực không có biện pháp nào, vậy bọn họ tối thiểu cũng đã cố gắng hết sức rồi.

“Ông Trần, Chiêu Đệ chỉ sinh non mà thôi, sao lại phải tìm bác sĩ Trung y chữa vô sinh? Thiên hạ này có biết bao phụ nữ sinh non xong vẫn có thể mang thai mà. Ông cũng đừng làm phức tạp hóa mọi chuyện lên như thế. Để Chiêu Đệ biết được, con bé sẽ nghĩ chúng ta là người như thế nào chứ?” Bởi vì không nghe được câu nói trước đó của Trần Chung, mặc dù trong lòng Hạ Cầm có chút trách cứ Chiêu Đệ nhưng chung quy vẫn là yêu quý, bảo vệ cô thêm một chút.

Nghe Hạ Cầm hỏi như thế, Trần Chung liền hiểu ra rằng mới vừa rồi bà căn bản không nghe vào lời của ông nói. Không có cách nào khác, ông đành nhắc lại một lần nữa. Nói xong rồi, đầu kia điện thoại liền rơi vào trầm mặc. Trần Chung không nói không rằng, chỉ chờ tâm tình Hạ Cầm bình phục lại. Hồi lâu sau, ông mới nghe được một câu nghẹn ngào “Biết rồi.”

Trần Chung thở dài một tiếng. Ông biết trong lòng bà Hạ Cầm rất khổ sở, nhưng đây là sự thật, bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng tiếp nhận mà thôi, giống như lúc đầu khi Tiểu Trí bị chẩn đoán chứng tự bế bẩm sinh vậy, bọn họ không phải cũng chỉ có thể khuyên bản thân đón nhận nó (ý chỉ tin tức về bệnh tình của bạn Tiểu Trí nhé) hay sao?

“Tiểu Trí ở nhà nếu có hỏi chuyện của Chiêu Đệ thì bà cứ nói là đã tìm được người rồi, hiện giờ Chiêu Đệ rất tốt, sẽ nhanh chóng về nhà, để cho nó không phải lo lắng nhé. Nếu như nó nhất định muốn nói chuyện điện thoại với Chiêu Đệ thì bà cứ gọi điện thoại lại cho tôi, tôi sẽ đưa Chiêu Đệ nghe máy.”

Sau khi đã giao phó mọi chuyện rõ ràng, Trần Chung và Hạ Cầm đồng thời thở dài, cùng hiểu người kia muốn nói gì dù cả hai đều không nói ra khỏi miệng “Đây đều là mệnh.”

Lúc Trần Chung trở lại phòng bệnh, cảm thấy rõ ràng không khí có điều gì kì lạ. Mặc dù lúc ông mới đi ra, trong phòng bệnh cũng bao phủ một tầng bi thương và đè nén, nhưng bây giờm ông với mới đi gọi điện thoại một lát thôi, làm sao mà phòng bệnh lại bao trùm không khí u ám, chết chóc như vậy? Ông nhìn lại sắc mặt của Chiêu Đệ, nhưng nhìn rồi thì sợ hết hồn.

Đứa nhỏ Chiêu Đệ này ngay cả lúc biết mình sinh non cũng không rơi một giọt nước mắt, mặc dù Trần Chung biết đó là do Chiêu Đệ vẫn cố nén dưới đáy lòng, nhưng sao mới một lát, trên mặt Chiêu Đệ đã toàn nước mắt thế kia? Ánh mắt của con bé chỉ vì khóc quá nhiều mà đã đỏ ửng. Khi cô nhìn thấy Trần Chung thì ngẩng đầu lên nhìn qua, ánh mắt rõ ràng viết hai chữ “tuyệt vọng”.

Trần Chung vội vàng quay đầu qua nhìn ông Lâm, muốn dựa vào nét mặt của ông ấy mà đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ông Lâm vừa nhìn thấy Trần Chung quay đầu lại nhìn mình thì nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.

Trần Chung nghi ngờ quay đầu lại nhìn Chiêu Đệ. Ông Lâm phản ứng như thế khiến ông không hiểu rút cuộc giữa hai bố con nhà này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng bất chợt ông giống như ý thức được cái gì, đột nhiên quay phắt đầu lại nhìn ông Lâm một lần nữa, lại bắt gặp ánh nhìn áy náy chột dạ của ông ấy.

Lần này, ông đã hiểu tất cả rồi. Ông không nhịn được mà nhìn về phía ông Lâm nhíu chặt chân mày. Chiêu Đệ vừa mới tỉnh lại, ông ấy có cần phải gấp gáp như thế đem toàn bộ chân tướng sự thật nói cho Chiêu Đệ nghe hay không? Cho dù là muốn nói thì cứ lùi lại ít lâu cũng đâu có mất gì chứ?

Trần Chung không biết rằng lúc ông Lâm đem tin tức Chiêu Đệ có thể sẽ không còn khả năng mang thai được nữa nói cho cô biết, tim của ông cũng rất đau, rất đau. Nào có người cha nào nhẫn tâm nhìn con gái mình khổ sợ tuyệt vọng cơ chứ? Nhưng ông Lâm dù sao cũng sống ở cái thôn họ Mã này bao nhiêu năm rồi, rất nhiều quan niệm thâm căn cố đế đã bám sâu vào trong đầu của ông, ai cũng không thể sửa đổi được.

Người dân quê luôn coi trọng con cháu, có con gái mà không có con trai cũng sẽ bị người khác xem thường, bị người ta cười nhạo, huống chi là một đứa con gái không sinh con được. Nếu như trong quan niệm của ông Lâm thực sự giống như lời nói con cháu không quan trọng thì ông cũng sẽ không trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình cứ chửa hết đứa này đến đứa khác rồi lại lần lượt sảy thai. Bác sĩ đã nói rồi, Chiêu Đệ về sau khả năng mang thai rất nhỏ. Coi như ông có đau lòng vì Chiêu Đệ thật nhiều nhưng cũng không thể lừa gạt cô thêm nữa.

Ông lựa chọn nói chân tướng sự thật cho Chiêu Đệ biết, đổi lại góc độ mà nói còn không phải vì muốn tốt cho trái tim mềm yếu của con gái nhà mình hay sao.

Theo như ông Lâm suy đoán, nhà họ Trần có thể sẽ không tiếp tục muốn có người con dâu như Chiêu Đệ này nữa rồi. Dù sao Trần Trí không giống người bình thường, gia nghiệp của Trần Chung không có người nào thừa kế, ông ấy khẳng định hy vọng mau chóng có được một đứa cháu trai bình thường để kế thừa sự nghiệp. Nếu như Chiêu Đệ còn tiếp tục làm con dâu nhà họ Trần, không phải là muốn đánh đổ cả giang sơn mà ông ấy đã vất vả khổ sở mới có thể gây dựng nên hay sao? Nhà họ Trần có tiền như vậy, không có Chiêu Đệ, bọn họ muốn tìm một người con dâu còn không phải chuyện dễ dàng sao? Chiêu Đệ sớm biết chuyện mình không thể sinh con được nữa thì cũng sẽ sớm chuẩn bị được tư tưởng để ly hôn. Dù sao so với việc đột nhiên bị yêu cầu ly hôn vẫn là tốt hơn nhiều.

Hơn nữa, kể cả nhà họ Trần có tiếp tục giữ lại Chiêu Đệ, vẫn muốn có người con dâu này thì Chiêu Đệ càng không thể để cho nhà họ Trần đoạn tử tuyệt tôn. Cô cần sớm biết được tình trạng cơ thể của mình để có thể suy nghĩ chút biện pháp điều dưỡng thân thể, hoặc tìm người phụ nữ khác giúp Trần Trí sinh đứa nhỏ, lúc đó cô sống ở nhà họ Trần cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

“Chiêu Đệ, con đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã. Chờ lúc thân thể con tốt hơn rồi, chúng ta sẽ về nhà nhé.” Trần Chung không muốn nói những chuyện có liên quan đến việc sinh đẻ của Chiêu Đệ cho nên mới muốn mơ hồ cho qua chuyện mà ông Lâm đã tạo thành.

Nhưng Chiêu Đệ hiển nhiên không muốn Trần Chung xử lý chuyện này như vậy. Cô đưa tay lau hết nước mắt trên mặt đi, dù lau xong lại có thứ chất lỏng ấm áp tràn đầy ánh mắt cô nhưng cô vẫn phải kìm nén để nói ra tính toán của bản thân mình: “Ba, con thực sự rất xin lỗi ba, xin lỗi mẹ, vô cùng xin lỗi Tiểu Trí. Con không còn mặt mũi nào để trở về nhà được nữa. Một người phụ nữ không thể sinh con như con không xứng chiếm lấy vị trí con dâu ở bên cạnh Tiểu Trí như vậy. Mọi người hãy để cho con trở về nhà ở thôn họ Mã đi, con ký giấy thoản thuận li hôn xong sẽ gửi lại cho mọi người.”

“Con…” Trần Chung vốn định nói thêm, cái đứa bé này sao lại bướng bỉnh như vậy, Tiểu Trí cưới con chẳng lẽ chỉ vì muốn con sinh em bé, con cho rằng cứ có thể sinh con là trở thành con dâu ta được hay sao, nhưng khi ông nhìn thấy khóe mắt Chiêu Đệ vẫn không ngừng tuôn nước mắt thì biết loại thời điểm này không thích hợp để tranh chấp với Chiêu Đệ, liền lựa chọn đen lời nói đến miệng nuốt xuống. Hít sâu một hơi xong ông mới mở miệng một lần nữa: “Chiêu Đệ, con trước cứ nghỉ ngơi thật tốt đi đã. Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói loại chuyện này, chờ con xuất viện rồi, chúng ta sẽ nói lại sau.”

Chiêu Đệ nhìn qua làn nước mắt mờ ảo vẫn thấy rõ vẻ chân thật đáng tin trên mặt Trần Chung. Cô xoay đầu về phía bên kia giường, yêu lặng hồi lâu mới nhè nhẹ gật đầu.

Vào lúc đêm khuya yên tĩnh, Chiêu Đệ nằm trên giường bệnh, mượn ánh sáng yếu ớt từ hành lang bệnh viện chiếu vào, nhìn trần nhà sững sờ mất hồn. Cô không biết đã tự hỏi mình bao nhiêu lần, nếu như trời cao cho cô cơ hội làm lại từ đầu, cô có thể vẫn kiên trì muốn đi vòng phía sau núi để gọi điện thoại cho Tiểu Trí hay không? Nếu như cô không hành động như vậy, đứa bé của cô và Tiểu Trí sẽ vẫn còn thật tốt.

Nhưng bất luận Chiêu Đệ tự hỏi bản thân bao nhiêu lần, đáp án của cô đều giống nhau. Cô sẽ không yên tâm về Tiểu Trí, sẽ muốn tuân thủ hứa hẹn của mình với anh, cô không muốn thất tín trước mặt Tiểu Trí.

Chiêu Đệ đưa hai tay vào trong chăn, chậm rãi đặt lên trên vùng bụng bằng phẳng của mình. Nhưng mà… nhưng mà bây giờ chỉ sợ là không thể tiếp tục hứa hẹn được nữa. Cô vẫn cho rằng chỉ cần tìm được Diệu Tổ rồi, hôn nhân của cô và Tiểu Trí có thể được ra ngoài ánh sáng, có thể nhận được sự thấu hiểu và chúc phúc của mọi người vì Tiểu Trí tốt như vậy nên cô rất tin tưởng có thể thuyết phục được ba mẹ và em trai. Nhưng bây giờ… Bây giờ cô không dám nhìn mặt Tiểu Trí, không dám nói cho anh biết, cô đã hại chết đứa nhỏ của bọn họ.

Nghĩ đến đứa bé còn chưa từng gặp mặt, lúc biết nó tồn tại cũng là lúc nó rời bỏ mình mà đi, Chiêu Đệ chỉ cảm thấy nơi ngực trái đau thương, không phải loại bén nhọn mà lại là từng trận từng trận liên miên không dứt.

Trước đây, Lý Tư từng nói Tiểu Trí đối tốt với cô chỉ vì cô là vợ của anh nên Tiểu Trí mới có thể không nghi ngờ mà toàn tâm toàn ý tin tưởng cô, thích cô. Lúc trước khi trở về thôn họ Mã cô đã từng hạ quyết tâm, bất kể Tiểu Trí vì lý do gì mà đối xử tốt với cô thì chỉ cần cô vẫn còn bên cạnh anh, cô sẽ không so đo điều gì cả bởi vì thực tế cô mới là người đi bên cạnh anh, không phải sao? Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ cô lại hy vọng lời Lý Tư nói là sự thật. Cô bây giờ chính là một người phụ nữ không thế sinh con, cô có tư cách gì để tiếp tục đứng bên cạnh Tiểu Trí, sống với anh cả đời? Muốn cô làm bạn với anh, Tiểu Trí sẽ phải chấp nhận không có con cháu. Cái giá đắt như vậy, đối với Tiểu Trí, đối với ba mẹ mà nói thật sự quá lớn rồi. Nếu như lời Lý Tư nói là thật, tối thiểu sau khi cô rời đi, Tiểu Trí sẽ không quá khổ sở, chờ anh có một người vợ mới rồi, anh rất nhanh sẽ tỉnh táo lại, rất nhanh sẽ quên cô đi mà thôi.

Ba cô nói, nếu như nhà họ Trần nguyện ý tiếp tục giữ cô làm dâu thì ba và mẹ cô cũng sẽ không phản đối cuộc hôn nhân này nữa, chỉ là họ không thể quá đáng như vậy được. Nếu như cô thật sự không thể sinh con được nữa, vậy thì phải tìm một người phụ nữ khác lưu lại dòng giống cho Tiểu Trí. Nhưng Chiêu Đệ chỉ cần vừa mới nghĩ tới Tiểu Trí sẽ hôn người phụ nữ khác như đã hôn cô, thích người phụ nữ khác như đã thích cô thì cảm thấy trước mắt mình một đen kịt. Cô không làm được. Cô không thể nào trơ mắt nhìn Tiểu Trí đem yêu thương anh dành cho cô đi chia cho một người phụ nữ khác.

Thay vì như vậy, còn không bằng cứ để cho cô chết già ở thôn họ Mã đi. Cô tình nguyện giữ lại trong đầu mình những kí ức đẹp đẽ khi cô và Tiểu Trí còn bên nhau, tình nguyện lừa mình dối người sống qua ngày, cũng không muốn chính mắt chứng kiến cái cảnh tượng ấy.

Cô đã sống ở thôn họ Mã hai mươi năm rồi, tận mắt thấy mẹ mình vì muốn lưu lại đời sau cho nhà họ Lâm mà hy sinh sức khỏe của bản thân. Không chỉ mẹ, tất cả những gia đình ở thôn họ Mã cũng đều coi chuyện con cháu như số mạng. Nhà nào không có con trai con gái thì coi như tuyệt hậu rồi. Một nhà bị tuyệt hậu phải chịu bao nhiêu chỉ trích, bao nhiêu kì thị, cô thực sự đã chứng kiến quá đủ rồi.

Mặc dù nửa năm qua, ba mẹ chưa từng đặt áp lực về chuyện sinh con dưỡng cái, nhưng mỗi lần cùng ba mẹ ra ngoài, nhìn đến ánh mắt nóng bỏng của bọn họ khi trông về phía những đứa bé kia, cô đều âm thầm tự nói với lòng mình, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ vì nhà họ Trần mà khai chi tán diệp, sẽ để cho Tiểu Trí giống như người bình thường có con trai con gái, chờ sau này khi cô và Tiểu Trí già rồi, không đi lại được nữa, con trai con gái, cháu trai cháu gái sẽ thường xuyên trở về thăm bọn họ, như vậy vĩnh viễn Tiểu Trí sẽ không cảm thấy cô đơn nữa rồi.

Nhưng là, cô đã tự tay hủy diệt tương lai của chính mình mất rồi. Chuyện đến nông nỗi này, cô phải trả lại vị trí này thôi. Có lẽ giống như Lý Tư nói, chỉ cần ly hôn, Tiểu Trí có người vợ mới, anh sẽ lại giống như bây giờ, được vui vẻ hạnh phúc, về sau sẽ lại có một gia đình ấm áp hòa thuận.

Càng nghĩ tới những chuyện này, nước mắt Chiêu Đệ càng tuôn ra mãnh liệt hơn. Cô đã đưa tay lau nước mắt không biết bao nhiêu lần, cũng không ngừng tự nói với bản thân, không thể ích kỉ như vậy, dù trong lòng có bao nhiêu không nỡ thì cô cũng không thể hại Tiểu Trí thêm được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.