Phu Thê Triền

Chương 36: Hoàng phi rời cung




Khúc Vô Nham móc từ trong lòng ngực ra vài tấm ngân phiếu, nếu đổi lại là một ngày khác, nhất định hắn không chút do dự xuống tay giết những người này. Nhưng mà phương thức kia rất bạo lực , có Tuyết Nhi ở đây, hắn phải bảo trì hình tượng. . . . . .

Lão đại cường đạo thấy Khúc Vô Nham vừa móc ra chính là ngân phiếu mấy ngàn lượng, mắt liền sáng rực, lập tức phi thân đón lấy, "Như thế này mới biết điều."

Tuy nhiên, tay hắn còn chưa kịp đụng tới tờ ngân phiếu kia, đột nhiên một roi hung hăng quất vào trên tay của hắn, Quân Lam Tuyết mới vừa rồi còn ở trên ngựa, hiện tại đã cầm roi tiến tới bên cạnh lão đại cường đạo.

Mặt Quân Lam Tuyết không chút thay đổi, ánh mắt hơi lạnh, lấy ngân phiếu từ trong tay Khúc Vô Nham bỏ vào trong lòng mình.

Nói đùa! Đưa tiền cho cường đạo, còn không bằng giữ lại cho chính mình! Bọn họ có tay có chân, dựa vào cái gì muốn bọn họ đưa tiền cho hắn?

Bất quá nếu Khúc Vô Nham có tiền, muốn tặng cho cường đạo thì cứ đưa cho nàng là được.

"Tuyết Nhi. . . . . ." Khúc Vô Nham nhìn mặt Quân Lam Tuyết không chút thay đổi, nhìn thấy nàng đem ngân phiếu của hắn bỏ vào trong lòng ngực mình, khóe miệng khẽ nhếch, có chút cưng chìu lại có chút ý cười bất đắc dĩ xẹt qua bên miệng. Từ lúc Tuyết Nhi mất đi trí nhớ, dường như thay đổi thành một người khác, làm những chuyện khiến người khác không tưởng tượng được.

Trong lòng ngầm cười khổ một tiếng, thật đúng là những hành động của Tuyết Nhi không thể dùng suy nghĩ bình thường để xem xét.

"Quên đi, Tuyết Nhi, chúng ta đang vội vàng vào thành. . . . . ." Khúc Vô Nham nói, bọn họ muốn nhanh chóng vào thành, không muốn ở đây lãng phí thời gian, thế mà còn chưa nói xong, Quân Lam Tuyết đã vung roi lên, quất ngã cường đạo

"A ——! Tha mạng! Nữ hiệp tha mạng ——!" Trong đêm tối truyền đến tiếng hét cầu xin tha thứ của lão đại cường đạo.

". . . . . ." Khúc Vô Nham quên cả lay động cây quạt trên tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, " Tuyết Nhi, có thể. . . . . ." Không cần bạo lực như vậy. . . . . .

Thủy Nhược cũng là vẻ mặt không đồng ý, "Tiểu cô nãi nãi, ngươi rất hung tàn , nhìn xem, nhìn xem tiểu đệ cường đạo đã bị ngươi dọa sợ tới mức chạy trốn rất xa, bình thường dọa một chút thì được, làm sao có thể đánh thành như vậy. . . . . ."

Không muốn nàng bạo lực? Cũng có thể.

Quân Lam Tuyết đạp một cước lên lưng lão đại cường đạo, thấp giọng uy hiếp nói:"Đem tiền lấy ra."

Nàng không lấy tính mạng của hắn, không có tra tấn hắn, như vậy chắc là không bạo lực?

Thủy Nhược hèn mọn liếc nhìn nàng một cái, rất không có nhân phẩm, cư nhiên cướp tiền của cường đạo. Quả là đen ăn đen!

"Nữ hiệp, nữ hiệp, ta không có tiền! Ta thật sự không có tiền!" Lão đại cường đạo vừa hô vừa cố gắng che chở túi tiền trong lòng.

"Khụ, Tuyết Nhi." Khúc Vô Nham mất tự nhiên thanh thanh yết hầu, ẩn nhẫn ý cười, " Quên đi, bọn họ. . . . . ."

Hắn muốn nói, bọn họ chính là cường đạo, nếu thực sự có tiền, sẽ không đi cướp, nhưng lời này chưa kịp nói, Quân Lam Tuyết đã lấy đi áo khoác của tên lão đại cường đạo, đem túi tiền cầm trên tay.

". . . . . ." Khúc Vô Nham.

". . . . . ." Thủy Nhược.

Cảm nhận độ nặng của túi tiền, Quân Lam Tuyết gật đầu vừa lòng, lúc này mới tiêu sái đứng dậy, cười tủm tỉm nhìn lão đại cường đạo lão đại,hảo tâm nói: "Lần sau, trực tiếp lấy là được."

Làm cường đạo như vật thật vô nghĩa? Trực tiếp lấy không phải xong, niệm lời kịch cũ rích ấy làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.