Phu Thê Triền

Chương 22: Ước mơ của nàng




Trong đầu tiểu hài tử luôn có các loại kỳ tư diệu tưởng .

Gần đây, Tiểu thái tử đang vì một chuyện mà buồn rầu.

Ngự thư phòng.

Không gian yên tĩnh to lớn có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Tiểu thái tử ngẩng đầu nhìn thư án, thật cẩn thận nói: “Phụ hoàng.” .

Hoàng đế mắt cũng không nâng, lên tiếng đáp: “Chuyện gì?”

Tiểu thái tử do dự: “Nhi thần muốn hỏi ngài một chuyện.”

Hoàng đế mắt cũng không nâng: “Nói đi.”

Tiểu thái tử do dự mãi, cắn răng: “Nhi thần… Nhi thần muốn hỏi một chút chuyện có liên quan đến mẫu thân.”

Hoàng đế từ trong tấu chương giương mắt, không nói được một lời mà quan sát đứa nhỏ: “…” .

Tiểu thái tử nhíu mày, ánh mắt quật cường đối diện với ánh mắt của phụ hoàng: “…” .

Nhất thời không tiếng động.

Hoàng đế hồi lâu mới đưa tay sờ sờ đầu tiểu hài tử, ôn nhu nhưng cương quyết: “Ngươi không nên biết.”

Tiểu thái tử nghe vậy, hốc mắt bắt đầu đỏ: “Quả nhiên là như vậy sao.”

Hoàng đế thu tay, hí mắt: “Như thế nào?”

Bàn tay của Tiểu thái tử nắm thành nắm đấm: “Tin đồn trên phố nói mẫu thân ta giống như Trầm Thanh! Người lưỡng tính! Ta là đứa nhỏ do người lưỡng tính sinh ra! Cho nên người mới không được nhận mẫu thân! Ngay cả nói cho ta biết cũng không thể sao? !” .

Hoàng đế nhất thời trố mắt, dở khóc dở cười: “Ngươi…” Ở đâu có cái ý tưởng kỳ lạ như thế?

Truyền thuyết dân gian ít ai biết đến chính là Trầm Thanh có được âm dương thân trăm năm khó gặp, cùng Huyện lệnh Liêm Sơn thành thân sinh con, chuyện này ở trên phố huyên náo ồn ào, Huyện lệnh còn bị Ngự Sử buộc tội, may mà Tiêu Ngôn vung tay lên nói: Người hữu tình sẽ thành thân thuộc, cần gì tính toán rối rắm.

Tiểu thái tử thấy phụ hoàng không phản bác gì, càng thêm tin suy đoán mấy ngày nay là sự thật, không khỏi bi thương lại phẫn hận: “Quả thế… Vậy, vậy hắn có phải Cửu thúc công hay không? !”

Hoàng đế càng thêm kinh lăng, quả thực sắp theo không kịp lối suy nghĩ của tiểu hài tử: “…” .

Tiểu thái tử thấy phụ hoàng lại trầm mặc, cảm xúc cuồn cuộn hận không thể rít gào: “Quả thế! !” .

Hoàng đế mím môi không nói , hắn cảm nhận được công sức của tiểu thúc khi dưỡng dục hắn, trong ấn tượng hắn khi còn bé cũng có một lòng vờ ngớ ngẩn nhất sương tình nguyện như vậy. Lúc ấy tiểu thúc đối phó với hắn như thế nào nhỉ?

Hình như là luôn mắng hán.

Nhưng Tiêu Ngọc, Hoàng đế cảm thấy đau đầu.

Bản tính đứa nhỏ này không giống hắn, phương pháp giáo dục tất nhiên phải tùy người mà dùng.

Mà hắn thật sự rất bận, lười đi lo lắng suy nghĩ vớ vẩn của tiểu hài tử.

Trên mặt Hoàng đế giả vờ thêm một phần trầm trọng, sờ sờ đầu tiểu hài tử: “Ngọc nhi, không bằng ngươi đến hỏi Cửu thúc công đi.”

Tiểu Thái tử sắc mặt khó coi, phụ hoàng cam chịu như vậy chính là đả kích lớn đới với thất niên nhân sinh của hắn! .

Tiểu thái tử gạt tay phụ hoàng, ánh mắt đỏ bừng rít gào: “Ghét nhất phụ hoàng!”

Rống xong, xoay người chạy. .

Hoàng đế chậm rãi nở nụ cười, tiểu quỷ lúc này dám đối với hắn mắt vô tôn trưởng (không biết tôn trọng), vậy sẽ có người thay hắn dạy dỗ nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.