Phu Thê Bảo Chủ Lãnh Khốc

Chương 26: Người đàn ông này là của tôi




Đêm khuya là lúc an tĩnh nhất trong ngày của Lạc Thành, nhưng lúc này, ở bên trong đại sảnh của tập đoàn Ninh thị, phóng viên truyền thông vừa vây quanh cửa chính đông đúc tưởng như nước chảy không qua, người khiêng camera to lớn càng nối liền không dứt, nhất định phải quay lại tất cả những chuyện xảy ra tối hôm nay.

Các ký giả lớn ai cũng cầm cuốn sổ trong tay viết không ngừng, ghi chép sẵn những vấn đợi lát nửa sẽ hỏi, chuẩn bị làm báo viết cho ngày mai.

Dựa vào tin tức nội bộ mới nhất vừa lấy được, chủ tịch tập đoàn Ninh thị Ninh Hạc Hiên sắp tuyên bố một chuyện trọng đại nhất!

Còn chuyện bọn họ nghe được, nếu nói là tin tức trọng đại, tất nhiên là tuyên bố người thừa kế!

Đây là một tin tức khiến người khác phấn chấn cỡ nào!

Mười mấy năm qua, chủ tịch tập đoàn Ninh thị - Ninh Hạc Hiên vẫn luôn né tránh chuyện người thừa kế này, cho dù Ninh Thiến Như nhiều lần nói bóng nói gió bày tỏ Ninh thị thuộc về bà ta, nhưng ông Ninh thì chưa bao giờ ra mặt thể hiện điều này, thậm chí có một lần ký giả hỏi "Cô Ninh Thiến Như có phải là người thừa kế tâm huyết của ông hay không?" thì ông chỉ cười lạnh bỏ qua.

Thế nhưng hôm nay, giờ phút này, Ninh Hạc Hiên lại xác định rõ cần phải truyền tin tức này ra! Làm sao có thể không khiến cho người ta không thấp thỏm chờ mong, âm thầm phỏng đoán được chứ!

Phải biết rằng, nếu như Ninh Hạc Hiên muốn vụng trộm bồi dưỡng người thừa kế như con riêng hay ai đó cũng đều có khả năng!

Dù sao, tất cả mọi chuyện nhìn như quỷ dị ở trong cánh cửa nhà quyền thế đều rất là bình thường!

Hơn nữa, Ninh Thiến Như giở mánh lới lấy được sự ủng hộ của Ninh Duệ Thần giờ phút này vẫn còn đang phát triển, Ninh Hạc Hiên thay đổi chủ ý để Ninh Thiến Như thừa kế cũng không quá đáng!

Tất cả đều có khả năng, phần lớn các ký giả truyền thông đều lo lắng chờ đợi Ninh Hạc Hiên công bố đáp án cuối cùng!

Đúng lúc này, Ninh Thiến Như mặc váy màu tím thấp ngực chữ V xuất hiện ở cửa công ty Ninh thị, phấn trên mặt cũng không đánh đều, không giấu được sự khẩn trương trong lòng bà ta.

Ninh Hạc Hiên vẫn chưa xuất hiện, tất cả camera rối rít nhắm vào Ninh Thiến Như, để cho bà ta nói một chút về cách nhìn của lần triệu tập buổi họp báo đột ngột này.

Ninh Thiến Như làm gì có cách nhìn nào để nói, chuyện này bà ta cũng vừa mới biết được, bèn vội vàng chạy tới đây.

Nhiều năm nay, bà ta vẫn không thể nào được suy nghĩ của cha mình.

Nỗi lo lắng trong lòng vốn khiến cho bà ta không thể yên ổn được, người của truyền thông gây sự lại càng khiến bà ta phiền não, trên mặt còn phải duy trì nụ cười ưu nhã, lúc này Ninh Thiến Như càng thêm khó chịu không thôi!

Đúng lúc này, ánh mắt thoáng nhìn qua, bỗng nhiên Ninh Thiến Như thấy một bóng người cao ráo đang bước từng bước về phía này.

Ninh Duệ Thần, vì sao cậu ta lại tới!

Sáng sớm hôm nay bà ta đã thấy được mẩu tin tức kia trên báo, sở dĩ vẫn chưa lên tiếng giải thích, chính là vì tạo ra hiện tượng giả để Ninh Duệ Thần giúp đỡ mình, như vậy thì có thể khiến cho càng nhiều người đặt tiền đặt cược lên người mình, từ đó bà ta có thể nhận được nhiều sự ủng hộ hơn, như vậy, tỷ lệ thắng của bà ta cũng sẽ lớn hơn nhiều.

Cơ hội tốt như vậy, bà ta sao có thể tỏ thái độ chỉ là mình đơn phương lôi kéo Ninh Duệ Thần, lại bỏ mặc người khác? Bà ta ước gì càng nhiều người hiểu lầm mới càng tốt đấy!

Hai mắt đảo lia đảo lịa, Ninh Thiến Như bước nhanh về hướng Ninh Duệ Thần, thế nhưng khi bà ta đến gần thì phát hiện, Ninh Duệ Thần đi tới bên cạnh một chiếc xe khác, mở cửa xe, khom lưng, đỡ người ở bên trong ra ngoài.

Không ngờ là.... Ninh Hạc Hiên!

Từ trước đến nay Ninh Hạc Hiên không giao thiệp với người trong quan trường, nếu Ninh Hạc Hiên có qua lại với Ninh Duệ Thần, sao bà ta lại không biết chứ!

Ninh Duệ Thần đỡ Ninh Hạc Hiên đi về phía công ty Ninh thị, người đàn ông đó như ngôi sao sáng giữa bầu trời âm u, tất cả camera vốn đang nhắm vào Ninh Thiến Như thoáng chốc thay đổi phương hướng, vây quay về phía Ninh Duệ Thần!

Nhưng, Ninh Duệ Thần dùng một ánh mắt nhàn nhạt, lại khiến tất cả mọi người dừng chân lại, không tự chủ mà nhường đường cho hai người Ninh Duệ Thần và Ninh Hạc Hiên.

"Anh Ninh, có người nói vợ của anh là cô Tô và Ninh Thiến Như có quan hệ không ít, xin hỏi chuyện này anh xử lý như thế nào?" Một ký giả lớn gan đột nhiên hỏi, đồng thời đưa micro tới trước mặt Ninh Duệ Thần.

Ánh mắt thâm sâu hờ hững quét qua người ký giả đó một cái, liếc mắt nhìn Ninh Thiến Như cách đó không xa, trong mắt lặng lẽ xẹt qua một tia trào phúng, "Đâu chỉ là không ít."

Ninh Duệ Thần nói như vậy, Ninh Thiến Như lại không hề có chút tâm tình vui sướng, một dự cảm xấu nhất thời dâng lên trong bòng bà ta.

Bóng dáng cao lớn của anh chậm rãi tới gần bà ta, tiếng ma sát của giày da chạm vào mặt đất rất nhỏ, nhưng Ninh Thiến Như nghe vào tai chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề, trong khoảng khắc anh đi lướt qua bà ta, đôi môi gợi cảm khẽ mở, nói ra hai chữ khiến tận trong đáy lòng cô ta có chút run sợ.

"Cô út."

"Các vị, đêm khuya hôm nay vội vàng mời mọi người đến đây, lão Ninh tôi có chuyện riêng muốn tuyên bố. Tất cả mọi người đều biết, mười sáu năm trước, con trai và con dâu của tôi bị thiệt mạng trong một trận tai nạn máy bay, sau đó cháu của tôi cũng bị thất lạc." Nói đến chỗ này, trong mắt Ninh Hạc Hiên tràn đầy an ủi, "Còn hôm nay, tôi đã tìm được cháu của mình, hiện tại nó chính là luật sư đại diện bên cạnh thị trưởng, Ninh Duệ Thần."

Không ngờ, luật sư đại diện bên cạnh thị trưởng lại là cháu đích tôn của chủ tịch tập đoàn Ninh thị!

Mọi người xôn xao một phen, tất cả micro đều chuyển về phía Ninh Duệ Thần, đáy mắt sâu thẳm lộ ra vẻ không kiên nhẫn, còn Ninh Thiến Như thì không thể nào tin nổi sự thật mình mới vừa nghe.

Làm sao có thể? Năm đó rõ ràng bà ta đã cho người đi giết anh, sao anh có thể còn sống được chứ, không thể nào!

Dáng vẻ mất hồn mất vía của Ninh Thiến Như đã được đôi mắt thâm sâu thu hết vào trong, đôi môi mỏng xẹt qua một chút trào phúng, chuyển mắt nhìn sang đám ký giả đang chờ đợi tin tức.

"Bài báo hôm nay là do ai viết?" Ninh Duệ Thần khẽ mỉm cười, như gió xuân tháng ba chậm rãi phất qua, tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi say mê ở trong nụ cười này.

"Là tôi!" Một người đàn ông nhỏ con để tóc húi cua vội vàng nói, sợ bị đám người này chôn vùi, anh ta vừa giơ tay lên cao vừa đi xuyên qua đám người, mặc cho tổng biên tập ở sau lưng nhỏ giọng liều mạng kêu "Quay lại quay lại" cũng bỏ mặc.

Bài báo ngày hôm nay anh ta viết về quan hệ của Tô Duyệt và Ninh Thiến Như vô cùng tốt, tuyệt đối có lợi cho việc thúc đẩy mối quan hệ cô cháu, nhất định là đại luật sư Ninh rất vui vẻ muốn khen ngợi anh ta đây mà.

Lúc vị ký giả trẻ tuổi nhìn thấy nụ cười y hệt như gió xuân của Ninh Duệ Thần thì nhất thời bị lạc mất tâm trí, người bị mất trí nhớ có khứu giác nhạy cảm về độ nguy hiểm cao, cho nên sẽ tạo ra phán đoán sai lầm.

Mắt của luật sư Ninh nhìn xuống vị ký giả trẻ tuổi thấp hơn anh một cái đầu ở trước mặt, nụ cười hết sức ân cần, "Bài báo ngày hôm nay viết không tệ."

"Nào có nào có, luật sư Ninh quá khen rồi!" Vị ký giả đó vội vàng khiêm tốn nói, trong lòng đã sớm hồi hộp.

Ninh luật sư dịu dàng hỏi lần nữa, "Cậu thuộc tòa soạn nào vậy?"

"Tòa soạn Dương Quang!"

Tổng biên tập của tòa soạn Dương Quanh ở phía sau yên lặng khóc.

"Ừm, quả thực là một tòa soạn tốt." Ninh Duệ Thần dùng giọng nói khẳng định để nói, vị ký giả trẻ tuổi kia cười híp mắt, cuối cùng lần này cũng có thể tăng thể diện cho tòa soạn rồi, ai dám tiếp tục coi thường cậu ta nữa!

Lái sang chuyện khác, luật sư Ninh lại nói, "Có một vấn đề, tôi muốn hỏi cậu một chút."

"Ninh luật sư cứ nói!" Vị ký giả trẻ tuổi vội vàng nói.

"Ninh Thiến Như là cô của tôi, cô tôi tặng đồ cho tôi vợ, cái này gọi là hối lộ sao?" Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, ánh mắt thâm sâu phủ một tầng sương mỏng, khiến người khác hơi chột dạ.

Lúc này, vị ký giả trẻ tuổi mới cảm thấy đầy rẫy nguy hiểm, giọng nói bỗng nhiên thấp xuống, ".... Cách dùng từ không đúng, tôi lập tức trở về sửa đổi ngay."

"Không cần."

Vị ký giả trẻ tuổi nhất thời thở ra một hơi.

" Bắt đầu từ ngày mai, tòa soạn Dương Quang sẽ trở thành lịch sử." Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, nhìn lướt qua đám ký giả có mặt ở đây, giọng nói bình tĩnh nhưng lại làm cho người ta không thể không tôn trọng, "Vợ tôi không thích bị đăng lên báo hay lên ti vi, nếu như tòa soạn nào còn dám nói bậy, đây chính là tương lai của các anh." Nói xong, liền xải bước nhanh chóng rời đi.

Ninh Hạc Hiên nhìn bóng dáng rời đi, khóe miệng xẹt qua một tia tự giễu.

Thì ra, sở dĩ Ninh Duệ Thần nguyện ý công khai thừa nhận mối quan hệ của mình và ông, chỉ là vì cô vợ nhỏ của anh.

Chỉ cần mọi người đều biết Ninh Thiến Như và Tô Duyệt là quan hệ cô cháu, chuyện tặng áo thế này cũng là điều hiển nhiên, không ai có thể thêu dệt một loạt chuyện cười khiến Tô Duyệt khó chịu nữa.

Trong điện thoại, giọng điệu của Ninh Duệ Thần nói chuyện với ông vẫn lạnh lùng, cho tới bây giờ, anh vẫn chưa tha thứ ông.

Thật là đáng thương, quản lý một tập đoàn Ninh thị to như vậy thì có ích lợi gì? Nhà lớn như vậy, hôm nay vẫn chỉ có mình ông ở đó.

Không còn thần thái sáng lạng như lúc nãy nữa, Ninh Hạc Hiên đi vào công ty Ninh thị, ký giả bị chặn lại ngoài cửa, để lại cho bọn họ, chỉ là một bóng lưng cô độc của ông cụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.