Phụ Thân Ta Muốn Giết Ta

Chương 29




“Nào, đến đây nào, nhà yêm chả có gì ngon để chiêu đã ông anh cả. Vừa hay có mẻ bánh mới làm, ông anh ăn đi cho nóng.”

Người phụ nữ bước ra đưa cho người đàn ông nọ bát nước ấm cùng một cái bánh bột ngô nóng hổi thơm phức, bên trên còn rải một lớp thịt băm nhỏ.

Người đàn ông nọ ăn ngấu nghiến cái bánh.

“Ợ... tôi đi qua rất nhiều nơi, chỉ có mỗi thôn trang này là có cuộc sống thoải mái.”

Người đàn ông ăn hết hai cái bánh mà vẫn còn thèm thuồng, người phụ nữ thấy thế liền đi vào trong bếp lấy thêm một cái nữa cho ông ta.

“Số yêm cũng may, gặp được chủ nhà tốt, bằng không ấy à… cả nhà chỉ có nước hít khí giời.” Anh tá điền vừa ăn vừa nói với giọng cảm khái.

Người đàn ông gật đầu tỏ vẻ tán thành, lại ra vẻ lơ đãng hỏi: “Vị chủ nhân của nông trang này là ai mà tốt như thế, cứ như Bồ Tát sống. Những nơi tôi đi qua đâu đâu cũng thấy cảnh tá điền chỉ hận không thể chửi chết chủ nhà.”

“Cái đấy thì ông anh không biết rồi, chủ nhân nông trang này của yêm có lai lịch lớn lắm. Nghe đâu hình như là Quận thủ của quận Hứa thì phải? Từ khi phu nhân mua lại cái nông trang này, chúng yêm mới có cuộc sống tốt, cứ cách ngày lại được ăn thịt, không giống như trước kia… cả một năm trời chỉ có tết nhất mới ngửi được mùi thịt…” Tá điền cảm khái nói, nhưng vẫn không giấu được vẻ tự hào trên mặt, “Chỉ tiếc là, phu nhân tốt như thế mà đi sớm quá, cả nông trang này nhà nào cũng ngày ngày thắp hương cho bà.”

“Quận thủ quận Hứa? Tôi có nghe qua, người đó cũng là một người tốt.”

Vẻ mặt của người đàn ông nọ hơi thay đổi, nhưng vì mặt mũi quá bẩn nên không ai nhìn ra thay đổi trên mặt ông ta.

“Lại còn không phải sao? Không phải là yêm nói quá đâu, cả Đông Khánh này chỉ có nhà của chủ yêm là tốt nhất, không giống những đám súc sinh khác… toàn một lũ hút máu người!”

Quận thủ quận Hứa – Liễu Xa, Liễu Trọng Khanh!

Người đàn ông nọ âm thầm siết chặt tay, lại nói: “Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ Bồ Tát sống là như thế nào.”

Anh tá điền nhanh mồm nhanh miệng: “Hôm nay lang quân nhà yêm có đến nông trang, nếu như ông anh muốn…”

Chưa nói xong, anh tá điền đã bị vợ cốc cho một cái đau điếng.

“Nói năng không biết giữ mồm giữ miệng, nếu như mạo phạm đến lang quân chẳng phải là có lỗi với phu nhân sao?” Người phụ nữ nhăn nhó nói, “Hơn nữa, nhỡ đâu lại khiến vị huynh đệ đây gặp phiền phức thì làm thế nào? Ăn nói phải biết nghĩ chứ… xảy ra chuyện thì ông gánh nhé?”

Cô vợ quả thực lo rằng người đàn ông này sẽ khiến quý nhân giật mình hoảng sợ, nhưng thế cũng là vì thật lòng suy nghĩ cho ông ta.

Lúc này anh tá điền mới nhận ra mình không đúng, anh ta cười ngượng với người đàn ông nọ.

Người đàn ông cũng không để ý chắp tay nói: “Ông anh khách khí rồi, chị dâu nói đúng, làm kinh động đến quý nhân thì không tốt.”

Tuy rằng người đàn ông nọ nói như vậy nhưng anh tá điền vẫn thấy xấu hổ.

Đúng lúc này, trưởng thôn đi đến ngoài bờ giậu, hét to hỏi vọng vào: “Thiết Trụ, mấy cái cần câu nhà cậu còn đó không?”

Anh tá điền tò mò nhìn ra, thấy người đến là thôn trưởng thì liền tỏ ra khó hiểu: “Sao thế trưởng thôn?”

“Lang quân muốn đi câu cá với bạn, nhưng trong nông trang không có? Mau, mang ra đây.”

Anh tá điền ngây ra, lầm bầm nói: “Lang quân cao quý như thế mà dùng cần câu của yêm, không được ổn lắm thì phải?”

Trưởng thôn nói to: “Bảo chú mang ra đây thì cứ lấy ra, dùng xong rồi trả, làu bà làu bàu lắm thế để làm gì?”

“Có phải là yêm xót mấy cái cần câu đâu…” Anh tá điền đi vào trong phòng lấy một đống đồ, còn có cả mấy thứ linh tinh như giỏ đựng cá và mồi câu tự chế, “Bây giờ mang sang cho lang quân luôn ạ?”

“Đương nhiên rồi!” Trưởng thôn nói, “Đúng rồi, gọi thêm hai ba đứa biết bơi đến bảo vệ lang quân nhé, không lại xảy ra chuyện.”

“Bây giờ mọi người còn đang bận việc ngoài đồng mà, thời gian gấp thế này kiếm đâu ra người?” Anh tá điền làu bàu.

Người đàn ông trong phòng ngượng nghịu xoa xoa hai tay vào với nhau, lắp bắp hỏi, “Vậy thì… để tôi đi được không? Tôi biết bơi, cũng biết nhịn thở dưới nước…”

Trưởng thôn nghe thấy liền quay sang nhìn người đàn ông nọ, sau đó lườm anh tá điền một cái, cương quyết từ chối: “Không được, trông khiếp quá!”

“Đấy là do tôi mấy ngày liền đi trong núi, rửa sạch mặt mũi là được, không đáng sợ đâu!”

“Trưởng thôn ơi, ông anh này là người qua đường, cũng tốt bụng lắm. Nghe nói chủ nhà của chúng ta là người tốt, muốn đi xem thử. Ông xem, bây giờ mọi người trong thôn còn đang bận việc, không bằng để ông anh này đi theo yêm? Để yêm trông chừng anh ta, sẽ không khiến anh ta kinh động đến lang quân đâu.” Anh tá điền là người hiền lành, lên tiếng nói đỡ cho người đàn ông nọ.

Trưởng thôn nghĩ nghĩ một hồi, quả thật cũng không có thời gian đành gật đầu đồng ý.

Nhưng ông vẫn cứ dặn kỹ thêm một lần nữa: “Trông anh ta cho cẩn thận đấy, đừng để quý nhân hoảng sợ. Bảo anh ta rửa mặt đi, trông bẩn khiếp được…”

Người đàn ông nọ rối rít cảm ơn.

Rửa ráy sạch sẽ xong không ngờ mặt mũi người đàn ông này cũng khôi ngô sáng sủa.

***

“Mùa này rồi thì còn câu được cá gì nữa?”

Khương Bồng Cơ buồn bực ngồi trên cái ghế gập, không biết tại sao Kỳ Quan Nhượng và Từ Kha lại có hứng đi câu cá.

“Bây giờ mới là lúc cá ngon, vừa ngọt vừa mập, hơn nữa cá ở vùng Hà Gian này ít xương, mùa xuân câu cá là một thú vui tao nhã.”

Từ Kha đón lấy cần câu mà tá điền đưa cho rồi nói lời cảm ơn, anh chàng tá điền thật thà vội xua tay bảo không cần cảm ơn.

“Con vịt cạn như cậu cẩn thận không lại bị cá kéo ngược xuống sông đấy!” Khương Bồng Cơ dịch cái ghế gập của mình ra chỗ khác, “Hai người câu đi.”

“Lan Đình không câu sao?” Kỳ Quan Nhượng hỏi.

Khương Bồng Cơ chẳng buồn nhếch mắt lên, chống cằm nói chắc như đinh đóng cột: “Ta không câu được con nào đâu, thế nên tốt nhất là không câu.”

Kỳ Quan Nhượng buồn cười, cho dù kỹ năng câu cá có kém đến mấy thì chỉ cần nhẫn nại là cũng có thể câu được cá.

Nhưng anh ta lại không biết một điều, Khương Bồng Cơ nói thế không phải là đang khiêm tốn hay lấy cớ lười biếng. Mà là vì, dù sát khí trên người cô rất nhạt, nhưng cá là loài động vật nhạy bén với nguy hiểm, chúng nó cảm nhận được sát khí trên người cô nên sẽ trốn hết.

Cô mà câu được con cá nào mới là lạ đấy.

Thấy Từ Kha với Kỳ Quan Nhượng nghiêm túc câu cá, Khương Bồng Cơ đưa mắt đi nhìn nơi khác. Cô không có hứng thú với mấy cái hoạt động nhàm chán như thế này. Giơ chân đá cái giỏ cá bên cạnh mình, bất chợt cô quay phắt đầu lại, bắt được một cặp mắt vẫn luôn quan sát mình.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi không giống với tá điền trong nông trang.” Cô nói.

Người đàn ông bị cô hỏi bất thình lình liền giật thót, có cảm giác như mình đã bị nhìn thấu.

Nhưng ông ta vẫn rất bình tĩnh, trên gương mặt hiện lên một nụ cười chất phác: “Tiểu nhân quả thật không phải là người của nông trang, nghe Thiết Trụ nói lang quân là Bồ Tát sống cho nên mới… mặt dày đến đây để được chiêm ngưỡng.”

Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Bây giờ ngươi nhìn thấy ta rồi, cảm giác ta có giống Bồ Tát trong chùa không?”

Có thể dùng sát khí trên người đuổi hết lũ cá về phía hai người kia, thì có thể được coi là Bồ Tát sống sao?

Người đàn ông nọ chọn cách im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.