Phụ Thân Ta Muốn Giết Ta

Chương 27




Thời Sênh duỗi tay tiếp tục ấn mật mã, xong chữ số cuối cùng, cô dừng mấy giây mới ấn nhập.

[Mật mã chính xác.]

Bên kia Thập Phương cũng nghe thấy nên biểu tình hơi kinh ngạc.

Thời Sênh ngắt trò chuyện, đẩy cửa ra.

Căn phòng bên trong rất mùi, toàn là mùi ẩm mốc xen lẫn mũi máu tươi đã khô lại.

Thời Sênh bảo Phượng Từ chờ ở ngoài, cô vào trước, chắc chắn không có gì nguy hiểm mới để hắn vào.

Trong phòng không có đồ vật gì, nhưng trên mặt đất có dấu vết kỳ quái, là máu và mực đan xen với nhau.

Phượng Từ đi quanh một vòng, nói với vẻ không chắc chắn: “Hình như là một trận pháp triệu hồi.”

Hắn không phải người của thế giới này, chỉ cảm thấy hơi giống mà thôi.

“Đây là ngưng hồn trận.” Thời Sênh nhìn thoáng qua liền kết luận, “Cơ gia am hiểu trận pháp nhất.”

Cơ gia, giỏi trận pháp.

Sáu đại gia tộc đều có những thứ cực kỳ trâu bò, đáng tiếc người có thể học mấy thứ này chỉ có người trong dòng chính và gia chủ, những người khác không thể học. Càng về sau, có những thứ đến dòng chính cũng không thể học.

Không phải vì do con người ngu ngốc, có rất nhiều người ở dòng chính rất thông minh nhưng cũng đều không học được.

Truyền thừa biến mất.

Lúc đầu sáu đại gia tộc vốn lánh đời, không muốn trộn lẫn vào những việc này, nhưng khi có người đánh chủ ý lên người họ, họ mới phát hiện ra mình cũng không mạnh như họ tưởng.

Bọn họ dù có mạnh cũng chỉ có một vài người, một người thì không bảo vệ được cả gia tộc.

Thời Sênh nhìn dấu vết đã phai nhạt kia chằm chằm, tại sao trận pháp của Cơ gia lại ở đây?

Ngưng hồn, ngưng hồn của ai?

“Đừng lộn xộn.” Thời Sênh giữ chặt Phượng Từ, “Còn nhớ một nhân vật chính nữa em kể trong câu chuyện xưa kia không?”

“Ừ.”

“Kỷ Điệp, gian tế của Liên minh, từ nhỏ đã được đưa vào Hạ gia, bịa đặt là một bà con xa của Hạ gia. Sau khi Hạ Sơ mất đi người anh trai thì Kỷ Điệp là người bạn duy nhất của Hạ Sơ.”

Cô có những chuyện tự mình phải làm nên không thể ở bên cạnh Hạ Sơ, những chuyện mà Kỷ Điệp và Hạ Sơ đã từng trải qua cũng nhau cô cũng không thể biết hết được.

Nhưng khi cô phát hiện ra Kỷ Điệp chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Hạ Sơ, Kỷ Điệp đã có thể đứng kề vai sát cánh chiến đấu cùng cô ấy.

Cô không thích Kỷ Điệp lắm, không phải vì cô ta thân thiết với Hạ Sơ, chỉ là không thích mà thôi.

Sau đó chứng minh cô đã đúng, Kỷ Điệp không có ý tốt, nhưng Hạ Sơ không nghe cô khuyên bảo, còn thả người ra, cuối cùng làm Hạ gia rơi vào cảnh diệt vong.

“Có đôi khi em nghĩ Hạ Sơ thật sự cmn là sao quả tạ, lưu lại một đống cục diện rối rắm bắt ông đây phải thu thập giúp cô ta, ông còn báo thù cho cô ta nữa, huyết tẩy Đế Đô Tinh, giết tới tận Liên minh, nhưng cô ta thì ngon rồi, chết cái hết chuyện.”

Phượng Từ vỗ vỗ đầu cô.

“Làm gì thế hả?”

“An ủi em.”

“An ủi cái shit, em còn lâu mới đau buồn.” Thời Sênh hất tay hắn ra, “Em mà máu lạnh lên thì em còn sợ hãi.”

Lúc biết Hạ Sơ chết, cô chẳng hề khổ sở chút nào, trong đầu chỉ có suy nghĩ phải giết chết tất cả đám người không biết xấu hổ kia đi.

Sau đó ngẫm lại, chắc lúc ấy là tức điên lên nên mới chẳng biết đau buồn là gì.

“Anh lại thích người máu lạnh như em.” Giọng Phượng Từ rất nhẹ nhàng.

Cô ấy sẽ cười với hắn, sẽ nói với hắn những lời không bao giờ nói với người khác, sẽ che chở cho hắn, sẽ để tâm tới cảm xúc của hắn.

Cô cho tất cả những người khác sự máu lạnh của mình, chỉ để lại ấm áp cho hắn.

Thời Sênh liếc nhìn hắn, “Ngoài thích em ra, anh còn đường nào khác sao?”

“Hình như không.”

Dù đó là đường chết thì hắn cũng đi mà không hề hối hận.

Không tới điểm cuối, làm sao có thể biết được cảnh sắc ở nơi cuối đường đó kinh diễm thế nào.

Thời Sênh nhìn hắn đầy nghi ngờ, “Sao anh không ăn dấm của Hạ Sơ nữa rồi?”

Nữ chính Từ mà gây rối lên thì chẳng thèm quan tâm đó là nam hay nữ.

Phượng Từ hơi vênh cằm, khóe miệng mỉm cười, “Hạ Sơ có rất nhiều dấu ấn trong cuộc đời em, nhưng anh biết, cô ta không thể bằng anh được.”

Sao hắn phải đi so đo với một người không thể sánh bằng mình chứ?

“Bởi vì cô ấy đã chết chứ gì?” Thời Sênh bóc mẽ không hề lưu tình.

Vẻ mặt của Phượng Từ cứng đờ: “Tiểu Sênh…”

Thời Sênh nhìn hắn chằm chằm: “Nếu em nói cho anh, có thể cô ấy chưa chết thì sao?”

Đôi mắt Phượng Từ lập tức trợn tròn, yên lặng chất vấn.

Trong đầu Thời Sênh xuất hiện một ít ký ức trước đây.

“Cô ấy bảo tôi thả cô đi, nhưng cô biết đấy, đây là chuyện không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ tha cho cô, cô xuống làm bạn với cô ấy đi thôi.”

“Tôi biết, có thể cho tôi thời gian một tháng không?”

Cô quay về tắm máu Đế Đô Tinh rồi dẫn Thời gia đánh tới Lam Tinh. Cô ta xin cô cho thời gian một tháng, một tháng đó cô đang bận đánh nhau, đến khi quay lại thì chỉ còn thấy thi thể của Kỷ Điệp.

Một tháng cũng đủ cho cô ta làm được rất nhiều việc.

Ví dụ như, ngưng hồn trận.

Lúc cô quay về Đế Đô Tinh thì đã không tìm được thi thể của Hạ Sơ, mọi người đều nói Hạ Sơ và cả Hạ gia đều bị nổ chết, không tìm được xác nữa.

Cô tìm khắp Đế Đô Tinh cũng không thấy thi thể của cô ấy, người của Liên minh cũng làm chứng rằng bọn họ tận mắt nhìn thấy Hạ Sơ và Hạ gia chết trong vụ nổ.

Nhưng lúc đó Kỷ Điệp là người gần Hạ Sơ nhất, cô ta có cơ hội giấu thi thể đi.

“Anh có tức giận không?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Phượng Từ đang đứng phát ngốc ra, “Anh tức giận thì em sẽ không tra xét nữa, coi như chúng ta chưa hề đi qua phòng này, coi như Hạ Sơ đã chết…”

Dù sao cô đã báo thù cho cô ta, cô cũng chẳng nợ gì Hạ Sơ nữa cả.

Phượng Từ cười, “Tiểu Sênh, nói anh không tức giận là giả, anh rất tức giận, nhưng anh không thể trở thành thứ trói chân em, dù anh có thức giận thì anh cũng không thể ngăn trở em được. Em muốn làm gì anh cũng sẽ duy trì em, nhưng mà…”

Thời Sênh chờ hắn nói tiếp.

Nhưng sau một lúc vẫn không thấy Phượng Từ nói gì nữa, hắn cứ đứng đó nhìn cô chằm chằm.

“Nhưng mà sao?”

“Nhưng mà…” Phượng Từ ghé sát lại Thời Sênh, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Chỉ có anh mới được chạm vào em, người khác đừng mơ tưởng được động vào em dù chỉ một chút.”

“Được.”



Phượng Từ muốn đi chơi cơ giáp nên Thời Sênh đành chuyển khu vực làm việc sang phòng luyện tập cơ giáp.

Cô tìm phương thức liên hệ của Cesar. Cesar vẫn một đầu tóc vàng kim óng ánh, trên mặt tràn đầy vẻ cười cợt nhả: “Tôi biết cô nhất định sẽ liên hệ với tôi mà, Tiểu Sênh.”

“Đừng nói nhảm nữa, Hạ Sơ ở đâu?”

Cesar dụi mắt: “Tiểu Sênh Nhi, cô cảm thấy tôi sẽ giao Hạ Sơ lại cho cô dễ dàng như thế sao?”

Đây là át chủ bài của hắn, sao hắn có thể giao ra dễ dàng như thế chứ.

“Tôi biết cô muốn gì, dù Tiểu Sênh Nhi có hủy hoại cả Cục quản lý thời không cũng vô dụng thôi, cô vẫn sẽ không tìm thấy cô ấy đâu. Cô phải tin tôi, có thể tôi không phải đối phủ của cô nhưng bản lĩnh giấu một người tôi vẫn có.” Cesar không đợi Thời Sênh nói chuyện liền nói ngay lập tức nói tiếp.

“Anh nói trước chuyện làm sao anh giữ được mạng sống của Hạ Sơ đi đã.” Dù biết có thể Hạ Sơ vẫn còn sống nhưng cô cũng không dễ tin Cesar như thế được.

Tên ngu si đần độn này dám tính kế với cô, trong bụng đầy ý nghĩ xấu, một một lời của hắn đều đáng nghi hết.

Cesar không có ý giấu diếm: “Lúc Hạ Sơ xảy ra chuyện thì tôi cũng vừa lúc ở Đế Đô Tinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.