Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 4




Lăng Hạ trơ mắt nhìn Lăng Tuyệt một tấc một tấc bị nước nhấn chìm, bất chấp tất cả nhảy xuống, dụng hết toàn lực vạch nước mà đi.

Hai cặp đồng tử dựng thẳng của Song Đầu Xà chăm chú nhìn Lăng Hạ, giống như một Thượng Vị Giả cao cao tại thượng nhìn xuống một con kiến con sâu dưới đất. Cũng có lẽ là nó rãnh rỗi nhàm chán, muốn xem động tác kế tiếp của Lăng Hạ là gì.

Lăng Hạ rất nhanh bơi đến đầu Song Đầu Xà, hắn vừa đạp nước, vừa muốn lướt qua đầu của nó tới cứu Ngự Chi Tuyệt, nhưng một cơn gió mang theo mùi tanh thổi qua, Lăng Hạ rất nhanh bị cơn gió đó thổi lên bờ.

Song Đầu Xà lui về phía sau, lại thối lui, có chút hăng hái nhìn Lăng Hạ phía trước.

Lăng Hạ phát hiện mình không bị thương, hơi giật mình, lập tức nhảy xuống nước lần nữa, nhưng khi hắn sắp tới nơi, Song Đầu Xà lại lặp lại chiêu cũ.

Như thế mấy phen, lần thứ ba Lăng Hạ bò dậy trên bờ, đã hoàn toàn nổi giận. Rất rõ ràng, bây giờ con quái vật này đang xem mình là con khỉ mà trêu đùa!

Cái đuôi Song Đầu Xà hoàn toàn chìm trong nước, hắn căn bản không thấy được tình hình trong nước, Lăng Tuyệt bị thương, ở trong nước thời gian dài như vậy. . . . . . Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm con Song Đầu Xà kia, dù liều mạng cũng phải cứu Lăng Tuyệt ra!

Nhìn thủy sinh vật lơ lửng trên mặt nước, Lăng Hạ đột nhiên phát ra năng lượng bên trong thân thể mình, lập tức thao túng thực vật kia xuất ra năng lượng trong thân thể, vô số dây leo trong nháy mắt bắt đầu cấp tốc sinh trưởng ở mặt hồ.

“Đi đi!” Lăng Hạ chợt huơ ra tay, những dây leo kia như vô số con rắn linh hoạt nhanh chóng kết thành mạng lưới khổng lồ trên mặt nước, quấn lấy người Song Đầu Xà.

Nhưng Song Đầu Xà chỉ phát ra mấy cơn gió lốc, lưới liền bị nó cắt thành vô số roi mây vụn vặt, như bông tuyết xào xạc rơi xuống, nhưng lại có nhiều thực vật hơn tiếp tục quấn lên. Lăng Hạ nhân cơ hội nâng mấy tảng đá lớn dùng sức ném tới, một tảng cư nhiên đánh trúng bụng của Song Đầu Xà, đánh cho nó rụt lại.

“Buông A Tuyệt ra!” Lăng Hạ dùng sức nhìn nó hô lớn, “Có bản lãnh, ngươi tới ăn ta a!”

Đầu lưỡi Song Đầu Xà phát ra một tiếng “Tê tê” nguy hiểm, đồng tử màu vàng xanh dựng thẳng lộ ra ánh sáng khiếp người. Lăng Hạ không sợ hãi chút nào nhìn nó, đỏ ngầu cả mắt, một lần nữa từng chữ lặp lại: “Trả A Tuyệt lại cho ta!”

Lăng Hạ khẽ cong người lên, chuẩn bị ôm nắm đấm xông qua, A Tuyệt đã không thể đợi nữa!

“Ngươi vì thiếu niên này, ngay cả mạng cũng không cần sao?” Một cánh tay đột nhiên từ phía sau đặt lên bả vai của hắn, thanh âm từ tính trầm thấp dán lỗ tai của hắn nói: “Như vậy ta sẽ ghen.”

Lăng Hạ giật mình một cái, phản xạ có điều kiện mà huơ một quyền ra phía sau, lại bị người tới dễ dàng bắt được. Y phục của hắn đã sớm ướt đẫm, thấy rõ ràng hình dáng thân thể, nhưng không biết người đeo mặt nạ làm sao, y phục hắn rất nhanh đã khô mát rồi.

Lần này người đeo mặt nạ mặc trường sam màu tím, trên mặt mang một mặt nạ nửa mặt khảm hoa lan tinh xảo, để lộ đôi môi mỏng sắc đào cùng cái cằm hoàn hảo, tạo hình vẫn hoa lệ đẹp mắt.

Lăng Hạ dùng sức rút tay của mình về, cố gắng tỉnh táo: “Ta không biết mục đích của ngươi rốt cuộc là gì, nhưng xin hãy để sủng vật của ngươi trả đệ đệ ta về!”

“Lúc gặp ngươi luôn cảm thấy thời gian quá ngắn.” Người đeo mặt nạ hơi mỉm cười nói, “Cho nên, vẫn đến không gian của ta nói chuyện đi.”

Cảnh vật trước mắt chợt đổi, Lăng Hạ biết mình lại bị người đeo mặt nạ mang tới nơi không biết tên.

Đây là không gian của người đeo mặt nạ? Hắn cũng phát hiện, hai lần tới chỗ này thời gian rất lâu, sau khi rời khỏi đây thời gian lại không trôi qua bao nhiêu. . . . . . Thật đúng là năng lực biến thái.

Phía sau người đeo mặt nạ là trúc lâu lần trước bọn họ ở, Lăng Hạ vừa nhìn liền nhớ tới phen làm ầm ĩ lần trước, khuất nhục bị tiến vào, còn cảm giác bị chi phối mất khống chế, giọng nói thì thầm của đối phương còn có quấn quýt si mê. . . . . .

Mặt của hắn liền đỏ lên: “Có chuyện gì không thể nói ở bên ngoài sao? Ngươi mau thả A Tuyệt!”

“Dẫn ngươi vào đương nhiên không phải chỉ để nói chuyện.” Người đeo mặt nạ từ từ dời bước chân đi tới, mọi cử động mang theo hơi thở ưu nhã mà nguy hiểm, “Ngươi yên tâm, nó không có việc gì ——tại sao ngươi lại quan tâm nó như vậy?”

“Chúng ta thân như huynh đệ, ta đương nhiên quan tâm hắn!” Lăng Hạ bắt đầu liên tiếp lui về phía sau, rất nhanh lưng đã chạm vào một cây đại thụ, người đeo mặt nạ vững vàng vây lấy.

Lăng Hạ biết ở nơi này mình không thể chống cự lại đối phương, liền dùng sức cắn răng nói: “Ngươi thiết kế tất cả không phải là. . . . . . Chính để làm việc này? Cũng tùy ngươi, chỉ cần ngươi thả A Tuyệt!”

Làm gì có chuyện trùng hợp như thế, sao đối phương có thể xuất hiện kịp thời như vậy? Nói rõ tất cả đều là y thiết kế, mục đích hèn hạ kia không cần nói cũng biết!

Ngự Chi Tuyệt lấy tay cố định cằm của hắn, mắt khẽ híp: “Ngươi thật sự chỉ coi nó là đệ đệ? Vì nó, cái gì ngươi cũng nguyện ý làm? Này thật sự làm tâm của ta quá đau đớn. . . . . . Ngươi biết rõ là ta thích ngươi.”

Rõ ràng là động tác tương đối cợt nhã, giọng điệu cùng ánh mắt của y lại hết sức nghiêm túc, đặc biệt khi nói “Ta thích ngươi” thì lòng của Lăng Hạ đột nhiên run rẩy, không hiểu sao lại bắt đầu bối rối.

Hắn không dám nhìn vào mắt của đối phương, chỉ rũ mắt nói: “Ta không có gì tốt. . . . . . Dù các hạ thích nam nhân, còn nhiều công tử tao nhã tướng mạo tài năng đều tốt hơn ta. . . . . .”

“Mà ta chỉ muốn ngươi.” Ngự Chi Tuyệt chợt ôm chặt hắn vào ngực, giọng khàn khàn nói, “Mỗi thời mỗi khắc đều nhớ ngươi, muốn hôn ngươi, ôm ngươi. . . . . .”

Bị đối phương hoàn toàn bao vây, Lăng Hạ không được tự nhiên giãy giãy, không giãy ra được chút nào. Trong ấn tượng của hắn đây là lần đầu tiên được người ta thổ lộ nhiệt liệt như vậy, dường như ngốc ra, một hồi lâu sau mới vội vàng hấp tấp nói: “Ta đã nói, ta thật sự không thích nam nhân, ta thích chính là nữ nhân!”

“Gạt người, ” Ngự Chi Tuyệt thả chậm tốc độ, ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi, hài lòng nhìn lỗ tai của hắn biến thành màu hồng. Y nhỏ giọng cười nói, “Phản ứng thân thể ngươi không lừa được ta, ngươi yêu thích ta làm vậy với ngươi, yêu thích ta chạm vào ngươi. . . . . .”

Thích mẹ ngươi! Lăng Hạ có thể cảm giác được một cách rõ ràng rung động lồng ngực đối phương truyền tới, mặt hắn đỏ tới mang tai, rất muốn mắng to đối phương mấy câu. Nhưng vừa nghĩ tới Lăng Tuyệt vẫn còn ở trong tay đối phương, liền liều mạng đè nén lửa giận.

“Lần trước rõ ràng ta có nói qua, ngươi không được chạm vào nữ nhân còn có những nam nhân khác.” Ngự Chi Tuyệt đưa tay chậm rãi mơn trớn vài cái bên hông hắn, “Ngươi làm được không?”

Lăng Hạ tức giận không còn lời nào để nói, ông đây cũng không phải ngươi, ai cũng có thể phát tình! Hơn nữa ông đây có chạm thì liên quan cái rắm gì tới ngươi!

Nhìn Lăng Hạ xấu hổ, Ngự Chi Tuyệt chỉ muốn bắt nạt hắn nhiều hơn chút, vì vậy nhỏ giọng nói: “Có mơ thấy ta hay không? Mơ thấy việc lần đó hai chúng ta làm? Ta luôn mơ thấy ngươi ở dưới thân của ta thở hổn hển, cầu xin nhanh hơn một chút. . . . . .”

“Chớ nói! Ta mới không nằm mộng những thứ kia đâu!” Lăng Hạ thật sự nghe không nổi nữa, vội vàng ngăn cản đối phương nói những lời không biết xấu hổ, nét mặt bị xấu hổ xé rách hoàn toàn rồi. Hơn nữa làm cho hắn chột dạ là, hắn thật sự từng mơ thấy một chút nội dung không hài hòa a sá!

Ngự Chi Tuyệt biết không thể kích thích hắn nữa, vì vậy nghe lời ngừng lại. Y có thể cảm thấy thân thể Lăng Hạ vì lời ý nói mà xấu hổ căng thẳng run lẩy bẩy, điều này làm cho lòng y bốc lên một hồi dục vọng khó tả, hận không thể một hớp nuốt hắn xuống!

“Một ngày nào đó ngươi là của ta, ” y chợt khẽ cắn một miếng lên bả vai Lăng Hạ, thở hổn hển, “Ta ngày ngày đều nhớ ngươi. Bây giờ, làm chút chuyện thoải mái thôi. . . . . .”

Lăng Hạ biết mình tránh không khỏi, liền cắn răng nói: “Đừng làm bẩn quần áo của ta!”

Ngự Chi Tuyệt nhỏ giọng nở nụ cười: “Sợ A Tuyệt của ngươi hoài nghi sao? Được, ta sẽ chú ý. . . . . .”

Y ôm lấy Lăng Hạ, rất nhanh chuyển tới giường êm trong trúc lâu.

Lăng Hạ yên lặng nhẫn nại, chờ đợi hắc ám trong dự liệu, nhưng lần này đối phương lại không vội vã che thị giác của hắn, mà là thong thả ung dung bắt đầu cởi quần áo. Thân thể xinh đẹp từ từ ở hiện ra trước mặt hắn, thân thể tỉ mỉ mà căng đầy, mỗi một tấc da thịt đều hoàn mỹ giống như kiệt tác của Thượng Đế.

Lăng Hạ sợ hết hồn, lo lắng co chân, căm tức nhìn đối phương nói: “Ngươi chuẩn bị làm gì?”

“Yên tâm.” Ngự Chi Tuyệt cười khẽ một tiếng, “Ngươi không đồng ý, ta sẽ không làm thật —— lần trước chỉ là ngoài ý muốn.”

Lăng Hạ tức giận im lặng, ông đây không có đồng ý làm như bây giờ được chứ?

Hắn hạ quyết tâm, lần này hắn nhất định phải mang theo Lăng Tuyệt và Đại Bạch chạy đi! Đi con em mày tên biến thái đeo mặt nạ! Vô luận là da mặt hay thủ đoạn của người đeo mặt nạ này hắn có vỗ ngựa cũng đuổi không kịp, hắn không chọc nổi còn không thể trốn sao?

Ngự Chi Tuyệt rất nhanh đi tới cởi vạt áo Lăng Hạ ra, vừa chậm rãi nói: “Lần này chất liệu mặt nạ không giống trước, là một loại vật liệu có thể dính sát lên người, sẽ không ảnh hưởng đến động tác chút nào.”

Y nói rồi ngẩng đầu cười cười với Lăng Hạ, thuận tay đẩy Lăng Hạ ngồi lên giường: “Cho nên, không cần che thị lực của ngươi —— nhìn ta.”

Tim Lăng Hạ thình thịch nhảy loạn, ánh mắt lại không khống chế được nhìn vào đôi mắt tĩnh mịch lại nhiệt liệt của đối phương, cặp mắt kia lúc này phát ra tình dục nồng nặc cùng ý vị mị hoặc, làm cho đại não của hắn choáng váng một hồi.

Xấu hổ làm cho hắn hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này, người cứng ngắc không thể nhúc nhích.

Khi người đeo mặt nạ dùng tư thái hèn mọn quỳ một gối xuống giữa hai chân hắn, chậm rãi cởi quần lót của hắn ra, cứng rắn tách hai chân của hắn, hình như chuẩn đồ dùng miệng thay hắn làm. Lăng Hạ bị dọa sợ đến mức trong nháy mắt hoàn hồn lại, liều mạng kéo quần, thanh âm cũng biến điệu: “Đừng, đừng như vậy. . . . . .”

Hai lần kia ở trong bóng tối còn tốt một chút, bây giờ thị giác bị kích thích kịch liệt làm cho trái tim hắn sắp nhảy ra ngoài, quả thật hận không thể đâm đầu vào tường ngất đi cho rồi!

Rõ ràng đối phương cũng là nam nhân. . . . . . Còn là đồ lưu manh, biến thái, vô lại. . . . . .

Nhưng nội tâm hắn bây giờ lại nhức nhối không thể giải thích được, không biết vì nguyên nhân gì. . . . . . Thậm chí còn đau lòng đối phương, toàn thân đều run rẩy khó mà khống chế.

Não bộ đột nhiên đau đớn kịch liệt, Lăng Hạ khổ sở kêu lên một tiếng, tứ chi co quắp, đại não căng đau dường như muốn nổ tung .

Vô số hình ảnh xông tới dồn dập, có liên quan tới người đeo mặt nạ , Lăng Tuyệt , Đại Bạch. . . . .

Cuối cùng tụ lại đôi mắt phong hoa tuyệt đại giống nhau y hệt, bất đồng là, một trong suốt sáng ngời, một người khác lại tĩnh mịch nhiệt liệt. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt sợ hết hồn, vội vàng ôm thật chặt hắn vào trong ngực, là y kích thích quá mức kịch liệt sao? ánh mắt Lăng Hạ có chút tan rã, trán đều là mồ hôi. Ngự Chi Tuyệt ảo não không thôi, vừa thay hắn lau mồ hôi vừa nhỏ giọng kêu: “Lăng. . . . . .”

Lăng Hạ ôm chặt ngực, dường như hít thở không thông ngón tay khổ sở co lại.

Ngự Chi Tuyệt ôm hắn thật chặt, truyền lực tinh thần trong thân thể qua, lại dùng đầu lưỡi đẩy một viên đan dược vào trong miệng Lăng Hạ.

Hồi lâu, rốt cuộc Lăng Hạ bình tĩnh lại, miệng to thở hổn hển, ánh mắt đờ đẫn kêu một tiếng: “A Tuyệt?”

Ngự Chi Tuyệt vui mừng tay cũng bắt đầu run rẩy, Lăng Hạ nhớ lại rồi sao?

Nhưng rất nhanh y lại thất vọng, con ngươi Lăng Hạ dần dần lấy lại tiêu cự, nhận ra y lại như bị dọa, kinh sợ mặt đỏ lên muốn né tránh.

Ngự Chi Tuyệt lẳng lặng buông tay, nhìn Lăng Hạ lẩn trốn, yên lặng xoay người bắt đầu mặc y phục.

Lăng Hạ ngơ ngác nhìn bóng lưng của y, mới vừa rồi trong đầu bỗng nhiên xuất hiện quá nhiều hình ảnh. . . . . . Nhưng lúc hắn nghĩ lại thì lại nhớ không ra.

Ngự Chi Tuyệt sửa sang xong, chậm rãi xoay người nói: “Đi thôi, đi cứu đệ đệ của ngươi.”

“Như vậy. . . . . . Xong chuyện?” Lăng Hạ bất tri bất giác hỏi, quả thật không thể tưởng tượng nổi a! Y theo trình độ vô sỉ của nam nhân đeo mặt nạ này.

Người đeo mặt nạ liếc hắn một cái, ánh mắt lưu chuyển, trái tim Lăng Hạ không khỏi nhảy lên.

Đối phương cười như không cười nói: “Ngươi hi vọng tiếp tục?”

Mặt Lăng Hạ liền đỏ ửng: “Ai hi vọng tiếp tục? Ta chỉ thấy kỳ lạ tại sao ngươi lại tốt bụng như vậy!”

Người đeo mặt nạ chậm rãi đi tới, Lăng Hạ bắt đầu căng thẳng, nhưng đối phương chỉ nắm tay của hắn nói: “Chỉ cần là điều ngươi hy vọng, ta đều sẽ làm —— trừ việc muốn ta rời khỏi ngươi.”

Trên môi khẽ nóng lên, đối phương chỉ cúi đầu ấn xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

Lòng Lăng Hạ lo sợ, tâm thần hoảng hốt một hồi, rất nhanh phát hiện mình đã trở về bên hồ, trên tay có thêm một bình nhỏ.

Không trung truyền đến tiếng nam nhân kia, y đã đi mất tung tích: “Về sau ta sẽ không tùy tiện chạm vào ngươi, lần sau sẽ dạy ngươi cách tu hành lực tinh thần và năng lượng nguyên tố, đây là lọ thuốc cao có thể trị vết thương trên người thiếu niên kia.”

Lăng Hạ ngây người mấy giây, thần trí lập tức trở về, Song Đầu Xà vung đuôi lên, ném Lăng Tuyệt lên bờ, Lăng Hạ vội vàng đưa tay đón lấy. Song Đầu Xà khinh thường nhìn hắn một cái, chợt lẻn vào trong nước.

Lăng Tuyệt vẫn còn đang hôn mê, y phục có vài vết máu. Lăng Hạ kinh hồn bạt vía đưa tay xuống dưới mũi y thử một chút, hít vào một ngụm khí lạnh —— Lăng Tuyệt đã ngừng thở!

Hắn vội vàng ép bụng của Lăng Tuyệt, thiếu niên từ từ khạc ra mấy ngụm nước.

Lăng Hạ cẩn thận nhớ tới phương pháp hô hấp nhân tạo, cởi áo ngoài của Lăng Tuyệt ra, nắm mũi của y hít sâu một hơi, dán chặt miệng của hắn tới, lập lại như vậy mấy lần.

Khi hắn dán tới một lần nữa, Lăng Tuyệt rên rỉ một tiếng chậm rãi tỉnh lại, Lăng Hạ liền mừng rỡ, nhanh chóng nâng người lên.

“Ca. . . . . .” Thiếu niên mềm mại gọi hắn một tiếng, khuôn mặt vốn tái nhợt hình như hơi ửng hồng.

Lăng Hạ vội vàng cởi áo của y ra kiểm tra vết thương, vết thương ở bụng, dài chừng bàn tay, vừa rồi hắn vội vã nên đã làm vết thương nứt ra, lúc này lại bắt đầu chảy máu, da thịt như ngọc của thiếu niên càng làm nổi bật vết máu đỏ thẫm kia, chói mắt vô cùng.

Trong lòng hắn vô cùng ảo não, lại đau lòng Lăng Tuyệt, nhanh chóng lấy lọ thuốc cao nhẹ nhàng xoa lên. Thuốc đó rất linh hiệu, máu lập tức ngừng chảy.

Trong lòng Lăng Hạ hung hăng phỉ nhổ người đeo mặt nạ, rõ ràng lúc Lăng Tuyệt bị thương y đã có mặt, vì sao lại đứng nhìn Song Đầu Xà trêu chọc mình hồi lâu mới xuất hiện hả?

Y phục Lăng Tuyệt đều ướt nhẹp, Lăng Hạ không kịp nghĩ nhiều, cẩn thận từng li từng tí cởi ra giúp ra, dịu dàng hỏi: “A Tuyệt, còn đau không? đứa nhỏ ngốc này, sao lại không nghe lời vậy hả?”

“Ta lo lắng cho huynh!” Đôi mắt ngăm đen ướt át của thiếu niên không chớp mắt theo dõi hắn, “Thật may là huynh không sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.