Cung Ngũ trùm chăn kín đầu ngủ thiếp đi, Nhạc Mỹ Giảo gõ cửa không thấy cô mở nên sốt ruột. Bộ Sinh cho người lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra, phát hiện cô nằm rúc thành một vòng tròn trên giường, không cử động.
Nhạc Mỹ Giảo nói với Bộ Sinh, “Tôi muốn nói chuyện với Tiểu Ngũ, cậu đừng đi vào.”
Bộ Sinh gật đầu: “Ừ.” Anh ta đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Nhạc Mỹ Giảo đi đến ngồi xuống bên giường, lấy điện thoại cô để bên cạnh gối ra, mở màn hình ra, thấy trên điện thoại hiện ra weibo vừa khiến bà tức điên lúc nãy.
Bà ấn thoát ra, để điện thoại ra cách xa cô một chút, sau đó ngồi xuống kéo chăn trên đầu Cung Ngũ ra: “Tiểu Ngũ?”
Cung Ngũ hít hít mũi, giọng không vui nói: “Tâm trạng con không tốt, mẹ đừng nói gì với con hết.”
Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười: “Tâm trạng của mẹ cũng không tốt, mẹ còn đang mang thai nữa, con không chăm sóc mẹ chút nào sao?”
Sau một hồi, Cung Ngũ mới từ từ ngồi dậy, dìu Nhạc Mỹ Giảo ngồi xuống sofa, còn lấy chăn đắp lên chân bà: “Mẹ ngồi xuống đi, đừng để em con bị lạnh.”
Nhạc Mỹ Giảo kéo tay cô, bảo cô ngồi xuống bên cạnh: “Con buồn đúng không?”
Cung Ngũ muốn khóc, nhưng lại sợ khóc rồi sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mẹ, cô cúi đầu, vành mắt đỏ hoe, hít hít mũi: “Con hơi buồn. Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì to tát cả. Con cũng chẳng quan tâm bọn nói nói gì sau lưng con, cùng lắm là họ cảm thấy con không phải là thứ tốt đẹp gì, cảm thấy mất mặt, không quan tâm con thôi.”
Nhạc Mỹ Giảo nắm tay cô, mỉm cười: “Mẹ biết Tiểu Ngũ trước giờ luôn là người rất kiên cường, xin lỗi, là mẹ đã liên lụy Tiểu Ngũ, nếu không phải tại mẹ, Tiểu Ngũ bây giờ sẽ không sao cả…”
Cung Ngũ ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười: “Không phải đâu, nếu từ nhỏ con ngoan ngoãn thì cũng chẳng có nhiều chuyện như vậy.”
Nhạc Mỹ Giảo ôm cô vào lòng, “Xin lỗi Tiểu Ngũ, người làm mẹ như mẹ lại chẳng làm gương tốt cho con, lại thường hay cản trở con. Sau này mẹ sẽ không như vậy nữa, mẹ bảo đảm là không…”
Cung Ngũ ôm lấy bà, sau đó ngả đầu lên chân bà: “Mẹ, thật ra trước giờ mẹ luôn là tấm gương rất tốt. Mẹ nuôi dưỡng con cũng không dễ dàng gì, nhưng lúc nhỏ con đã không hiểu chuyện, cứ khiến mẹ lo lắng, nhưng mẹ vẫn rất thương con. Mẹ vừa kiên cường, độc lập lại giỏi giang, xinh đẹp, bọn Đoàn Tiêu nói với con rất nhiều lần, các cậu ấy rất ngưỡng mộ vì con có một người mẹ vừa xinh đẹp lại tài giỏi như mẹ. Mẹ của các cậu ấy ngày nào cũng mặc quần áo cũ, bận rộn làm việc, dù có đi họp phụ huynh cũng không ăn mặc xinh đẹp... Con thì khác, mẹ chỉ cần đi họp phụ huynh thì tất cả bạn bè đều ngưỡng mộ con, vì mẹ con trẻ trung và xinh đẹp nhất trong số các bà mẹ ở đó.”
Vành mắt Nhạc Mỹ Giảo đỏ hoe, số lần bà đến họp phụ huynh thật sự rất ít, đếm còn chưa hết một bàn tay. Bà còn nhớ có một lần vào đêm trước ngày họp phụ huynh, Tiểu Ngũ nghịch ngợm, giở trò không chịu đến trường, nhưng lúc đó bà đã không ngờ rằng Tiểu Ngũ biểu hiện như vậy là vì cô hi vọng bà có thể đến tham dự cuộc họp.
Bà chỉ biết mỗi việc kiếm tiền, như vậy mới có thể cho Tiểu Ngũ những thứ tốt nhất, nhưng lại không ngờ, thì ra bao nhiêu năm qua, mỗi quyết định bà đưa ra, mỗi câu nói bà nói ra đều có ảnh hưởng rất quan trọng đến con trẻ.
“Xin lỗi con Tiểu Ngũ…” Nhạc Mỹ Giảo cúi đầu, nhẹ nhàng xoa tóc cô, “Sao mẹ lại ngốc như vậy? Cứ làm cho Tiểu Ngũ buồn.”
Cho đến hôm nay bà mới hiểu, thì ra chuyện học hành và tính cách của con trẻ đều có liên quan đến phụ huynh. Nếu không tại sao lại có những đứa trẻ có thể rất ngoan, nhưng cũng có những đứa trẻ lại càng ngày càng hư?
Rất may, rất may Tiểu Ngũ của bà từ cô bé nghịch ngợm cuối cùng cũng ngoan ngoan chạy về trong vòng tay của bà, nỗ lực khiến bản thân trở thành một đứa con tốt.
Sau một hồi ngẩn ngơ, Cung Ngũ mở miệng: “Mẹ, con đột nhiên cảm thấy con không buồn nữa.”
Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười vuốt tóc cô, từ từ vén ra sau tai, “Ừ, vì Tiểu Ngũ nhà ta rất dễ thỏa mãn, chẳng có chút tham lam.”
Cung Ngũ ngẩng đầu, nhe răng cười: “Con không phải là người ỉ lại đâu!”
Nhạc Mỹ Giảo hôn vào trán cô một cái, nói: “Đúng rồi, con gái mẹ không ỉ lại chút nào, không giống như những người cứ thích dựa dẫm người khác.”
Cung Ngũ thở dài một hơi: “Mẹ, mẹ đừng lo cho con, con còn phải đọc sách. Con không muốn tốn tiền để thi lại đâu.”
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Đọc sách đi, mẹ nói rồi, nếu con để phải thi lại thì không cho con đi học nữa.”
Cung Ngũ mỉm cười: “Dạ!”
Nhạc Mỹ Giảo vén chăn trên chân ra, đứng dậy: “Đã đuổi mẹ rồi, nếu mẹ còn không đi, con mà thi lại chắc chắn sẽ đổ lỗi cho mẹ. Con đọc sách đi.”
Cung Ngũ gật đầu, đưa bà ra cửa, “Mẹ, nghỉ ngơi thật tốt nhé!”
Đợi Nhạc Mỹ Giảo đi rồi, Cung Ngũ đóng cửa, nụ cười trên mặt dần dần trở nên ảm đạm.
Nhạc Mỹ Giảo trở về phòng, ngồi xuống sofa, Bộ Sinh lấy chăn đến đắp lên người bà, ngồi xổm xuống bên cạnh bà: “Tiểu Ngũ vẫn ổn chứ?”
Nhạc Mỹ Giảo lắc đầu: “Không ổn, Tiểu Ngũ rất buồn, cũng rất sợ hãi. Nhưng tôi có cách gì chứ? Tôi đúng là một người mẹ vô dụng, chẳng giúp được gì cho nó…”
Bộ Sinh ôm bà vào lòng, “Sao có thể? Tiểu Ngũ không còn nhỏ nữa, nó rất hiểu chuyện, cũng biết em quan tâm nó. Anh đã thông báo xuống rồi, mọi chuyện sẽ được giải quyết trong thời gian ngắn nhất. Nhưng trước đó quá ầm ĩ, nếu đột nhiên trở nên yên ắng sẽ khiến người ra nghi ngờ, nên đành phải để mọi việc từ từ lắng xuống, sau đó anh sẽ nghĩ cách loại bỏ sự ảnh hưởng.”
Nhạc Mỹ Giảo nằm trên sofa, tay chống lên đầu, “Nhưng sau này Tiểu Ngũ phải làm sao? Nó vẫn còn là một đứa trẻ…”
Bộ Sinh mỉm cười: “Ừ, không sao, em đừng lo lắng quá nhiều, anh sẽ nghĩ cách.”
Nhạc Mỹ Giảo nhắm mắt, một tay vẫn còn gác lên trán: “Dù cậu có cách cũng không thể làm cho những người đã biết chuyện trở nên không biết… Tâm lý Tiểu Ngũ từ đầu đến cuối sẽ luôn có một vết sẹo, dù qua thời gian dài có thể quên đi, nhưng quá trình đó thì sao? Nó sẽ luôn bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường, nó sẽ liên tục nghe thấy người khác bàn luận về mẹ nó…”
Bà trở mình, nằm quay lưng về phía Bộ Sinh, nhắm mắt lẩm bẩm tự nói: “Sau này, Tiểu Ngũ phải làm sao?”
Bộ Sinh vỗ về người bà, nói nhỏ: “Mỹ Giảo muốn thế nào anh cũng có thể giúp đỡ.”
Nhạc Mỹ Giảo ngủ thiếp đi trên sofa, Bộ Sinh cẩn thận bế bà lên giường rồi gọi người đến trông chừng, để tránh khi bà thức dậy không gọi được ai.
Sắp xếp ổn thỏa, Bộ Sinh lại đến gõ cửa phòng Cung Ngũ, Cung Ngũ đã cởi dép, ngồi xếp bằng trên sofa, nghe thấy tiếng gõ cửa cô trả lời: “Cửa không khóa.”