Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 5: Bất ngờ từ chức (2)




Bởi vì thân thể Địch Yến không được thoải mái cho nên Lý Trân đành phải ở lại Trường An ba ngày, mãi cho đến tám ngày sau, bọn họ mới quay trở về Lạc Dương.

- Lý đại ca, huynh có đến Binh bộ đăng ký thi Võ Cử hay không?

Vào thành Lạc Dương, Địch Yến lo lắng hỏi Lý Trân, hiện giờ đã là cuối tháng mười rồi, có lẽ đã hết hạn đăng kí thi Võ Cử, sao lại chưa nghe hắn đề cập tới việc này chứ?

So với khi vừa rời khỏi Đôn Hoàng, hiện giờ nhiệt huyết tham gia Võ Cử của Lý Trân đã phai nhạt rất nhiều, thi đậu Võ Cử thì sao chứ? Cũng chỉ là làm một quan quân cấp thấp, nếu như không có mạng lưới quan hệ thì cả đời cũng không ngóc đầu lên được.

Hơn nữa hiện tại hắn đã có ít nhiều hiểu biết việc đời, phát hiện mình vào nửa năm trước ngây thơ đến cỡ nào, cứ một lòng tranh đoạt Võ Cử.

Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy hắn mới biết được đường đời tuyệt đối không dừng lại ở một Võ Cử, mà thi Võ Cử vừa vặn là một con đường ngu nhất, ngược lại sẽ đem tiền đồ của mình dậm chân tại chỗ.

Tuy rằng hắn đã không còn nhiều hứng thú đối với việc thi Võ Cử, thế nhưng đại tỷ Lý Tuyền của hắn vẫn ham thích khoa cử, nhất định bắt hắn phải tham gia Võ Cử, điều này làm cho Lý Trân vô cùng đau đầu.

Hiện tại ngay cả Địch Yến cũng hỏi việc này, Lý Trân đành phải lười biếng nói:
- Đã ghi danh rồi, yêu cầu đi Huỳnh Dương tập huấn mấy tháng, huynh nhờ vào quan hệ với Cao Diên Phúc cho nên được miễn tập huấn, tháng hai năm sau trực tiếp tham gia Võ Cử Binh bộ.

- Vậy là tốt rồi, muội còn tưởng rằng huynh đã quên.

Lúc này, Lý Trân lại nghĩ tới một chuyện:
- Muội định ở nơi nào ở Lạc Dương?

Địch Yến lườm hắn một cái:
- Nhà của muội ngay tại Lạc Dương, huynh nói xem muội sẽ ở đâu?

Lý Trân không nhịn được cười, hắn thật sự là hồ đồ rồi, còn tưởng rằng Địch Yến chuyển nhà đi huyện Bành Trạch, mình còn đinh tìm nhà trọ cho nàng, lại quên nhà nàng ở ngay tại Lạc Dương.

- Huynh trước đưa muội về, sau đó quay lại cửa hàng ngủ một giấc.

Từ khi biết được vụ án Xá Lợi và vụ án xác người phụ nữ chết ở Đoạn đầm không có liên quan với nhau, lòng của hắn bỗng dưng thả lỏng, hơn nữa dường như Thượng Quan Uyển Nhi biết chân tướng của vụ án xác chết chém, không chừng lại dính đến tranh đấu quyền lực của triều đình, tốt nhất là hắn không nên tham dự nhiều.

Lý Trân chia tay Địch Yến trước cửa Địch phủ phường An Nghiệp, sau đó trực tiếp quay trở về Nam thị, mới vừa đến trước quán rượu đúng lúc gặp đại tỷ Lý Tuyền.

- A tỷ!

Lý Trân xoay người xuống ngựa, vẫy tay với đại tỷ cười nói:
- Lão đệ của tỷ đã trở lại, kinh doanh cũng không tệ lắm phải không?

Lý Tuyền thấy đứa em trong mắt một trận mừng như điên, nhưng ngay lập tức vẻ mừng rỡ liền biến mất, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, đây là điềm báo bão táp tiến đến, đợi cho Lý Trân đến gần, nàng liền nhéo lỗ tai Lý Trân một phen, từ nhỏ đến lớn, chỉ một chiêu này làm hắn vô cùng khó chịu.

- Tiểu tử thối, không ngờ lại chạy đi mất nửa tháng, đệ muốn cho ta lo lắng chết hay sao?

Tuy rằng ngoài miệng tức giận mắng, nhưng Lý Tuyền lại kích động đến mức nước mắt nhanh rơi, nàng sợ đứa em đã xảy ra chuyện gì, hiện tại rốt cục hắn đã bình an trở lại.

Trong lòng Lý Tuyền vui đến phát khóc, rồi lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng xuống tay không lưu tình chút nào. Lý Trân bị nàng nhéo đến mức thẹn quá hóa giận:
- A tỷ, buông tay!

Bên đường phát sinh cảnh tượng này làm cho rất nhiều người xung quanh nhìn ngó, một vài tiểu nhị quán rượu cũng che miệng cười trộm. Lý Tuyền bỗng nhiên nghĩ đến đứa em mình đã lớn rồi, phải chừa cho hắn chút mặt mũi liền buông tay ra.

- Vào trong quán cho ta, đệ phải thành thật khai báo với ta, đệ đi không từ giã, nửa tháng này rốt cuộc chạy đi đâu?

Lý Trân tức giận nói:
- Không phải đệ để lại thư cho tỷ sao? Sao lại đi không từ giã chứ.

- Nào có thư gì đâu, vì sao ta lại không thấy?

Lý Trân không tin, bước nhanh đi vào cửa hàng, ở trong quầy tìm kiếm, rất nhanh, hắn tìm được lá thư trong mớ lộn xộn trong rương mà hắn để lại cho đại tỷ, thậm chí thư còn chưa có mở ra đã bị Lý Tuyền trực tiếp ném vào mớ lộn xộn trong rương.

- Không biết đây là cái gì!
Hắn vỗ thật mạnh lá thư trên quầy, tức giận nói với đại tỷ.

Lý Trân cực kỳ tức giận, rõ ràng đã để lại thư cho đại tỷ, chính đại tỷ đã không xem lại còn nói mình không để lại tin, vừa thấy mặt đã nhéo lỗ tai, coi mình như là một đứa trẻ bảy tám tuổi vậy.

Lý Tuyền lúng túng gãi gãi đầu, cười nói:
- Là đại tỷ quá bận, không chú ý tới, vừa rồi nhéo a Trân nhà ta thật đau, đại tỷ xoa xoa cho đệ.

Nàng xoa xoa lỗ tai cho Lý Trân. Lý Trân càng nghĩ lại càng giận, ngăn tay nàng, chạy lên gác thu dọn đồ đạc.

Lý Tuyền thấy hắn mang theo hành lí đi xuống, lập tức hoảng hồn, vội vàng ngăn hắn lại:
- Đệ muốn đi đâu?

Lý Trân trầm mặt nói:
- Đệ đi ở nhà trọ, đỡ phải cả ngày nhìn sắc mặt của tỷ.

Lý Tuyền vừa sợ vừa vội, giữ chặt hành lí của hắn không buông:
- A tỷ hiểu lầm đệ rồi, đã xin lỗi đệ, đệ còn muốn gì nữa?

Lý Trân lờ đi nàng, đi về phía cửa hàng. Lý Tuyền lại giữ chặt tay của hắn, cầu khẩn nói:
- A Trân ngàn vạn lần chớ đi, a tỷ cam đoan sẽ không nhéo tai đệ nữa.

Lý Trân thở dài:
- A tỷ, đệ không thể ở mãi với tỷ! Sớm hay muộn gì cũng phải chuyển ra, tỷ để cho đệ đi thôi! Đệ sẽ thường xuyên tới thăm tỷ.

Lý Tuyền thấy không thể khuyên được đứa em, trong nội tâm nàng càng thêm sốt ruột, lại vô kế khả thi cho nên nằm sấp trên cửa mà khóc.

Lý Trân rất it khi thấy đại tỷ khóc, lại nghĩ đến việc đại tỷ nuôi mình từ nhỏ đến lớn, lại là thân nhân duy nhất của hắn, trong lòng của hắn lập tức mềm nhũn, một bụng bất mãn cũng tan thành mây khói, đành phải bất đắc dĩ nói:
- Chỉ cần tỷ đồng ý không giơ tay đánh linh tinh nữa, đệ sẽ ở lại đây với tỷ hai năm.

- A tỷ cam đoan không đánh đệ nữa!

Lý Tuyền nghẹn ngào nói một câu, càng thêm thương tâm, ghé vào trên đầu vai đứa em khóc nức nở. Lý Trân cũng trở nên thương cảm, thấp giọng khuyên nàng nói:
- A tỷ, đừng khóc, tiểu nhị nhìn thấy chê cười!

Lý Tuyền vội vàng lau nước mắt, mắt đỏ hồng nói với Lý Trân:
- A tỷ quên nói cho đệ biết, chúng ta mua được nhà mới rồi, chính là ở cạnh bên phường Phúc Thiện, là do Thu Nương giới thiệu. A tỷ đã thu dọn phòng của đệ xong rồi, để ta dẫn đệ đi xem.

- A tỷ làm việc thật nhanh chóng! Chưa tới nửa tháng đã mua được nhà rồi sao?

Lý Tuyền hơi ngượng ngùng nói:
- Đâu chỉ mới nửa tháng, tỷ đã nhìn thấy nhà vào mấy tháng trước, chỉ có điều khi đó không có tiền, nhìn cũng chỉ để nhìn, khó khăn lắm mới để dành được cho nên khi mua mới nhanh như thế.

Lý Tuyền cưỡi lừa cùng với đứa em chậm rãi mà đi. Lý Trân lại cười hỏi:
- A tỷ mua nhà hết bao nhiêu tiền?

- Đối phương ra giá một ngàn hai trăm quan, sau khi trả giá cuối cùng đồng ý còn một ngàn quan. Diện tích khoảng chừng bốn mẫu đất, năm trước mới vừa tân trang lại, nếu như là ở bên phường Tu Nghiệp, tòa nhà bốn mẫu ít nhất cũng phải hai ngàn quan, bên này dựa vào Nam thị, bán không được giá.

- Nhà ở phía bắc Lạc Thủy nghe nói chỉ cần 600 quan, càng rẻ hơn, vì sao a tỷ không cân nhắc?

- Phì! Cho dù là ba trăm quan ta cũng không muốn, phía bắc Lạc Thủy cái nơi đó, giữa ban ngày cũng gặp được quỷ, sau này tỷ phu của đệ làm quan, nói là nhà ở phía bắc Lạc Thủy, thật mất mặt nha!

Lý Trân nghĩ tới tòa nhà mà Tửu Chí mua hình như ở phường Quy Nghĩa ngay tại bờ bắc Lạc Thủy, 600 quan mua được tòa nhà bốn mẫu, giá thật rẻ.

Chia tay mấy tháng, Lý Trân cũng có chút nhớ đến cái tên mập mạp kia rồi, cũng không biết khi nào thì hắn mới trở về?

Không bao lâu, tỷ đệ hai người liền đi tới nhà mới ở phường Phúc Thiện. Lý Trân vừa thấy đã thích vị trí của tòa nhà này. Tòa nhà nằm ở nơi yên tĩnh, trước cửa lớn có hai cây hòe xanh tốt, bốn phía có bờ tường cao một trượng, vài tên thợ thủ công đang dùng vôi quét vách tường.

Tuy rằng tòa nhà không lớn nhưng thoạt nhìn rất ngay ngắn, mặt sau là một con sông nhỏ có hai hàng liễu rủ mát mẻ, cảnh sắc xinh đẹp, con sông nhỏ chảy vào Lạc Thủy, tuy rằng khí trời đã bước vào đông, lá cây tàn lụi, trước mắt thật hiu quạnh nhưng có thể tưởng tượng được màu xanh tươi tốt khi bước vào mùa xuân.

- Thế nào, ánh mắt của tỷ không tồi chứ?
Lý Tuyền đắc ý cười nói.

- Không tồi!

Lý Trân không ngớt lời khen ngợi:
- Có chút giống nhà cũ của chúng ta ở Đôn Hoàng, thoạt nhìn rất có dáng vẻ của một căn nhà.

- Vậy đệ có còn muốn đi!

Lý Tuyền không kìm nổi lại muốn hung hăng gõ hắn một cái, nhưng vừa mới giơ tay lên liền nghĩ tới lời hứa của mình, tay ở trên cao làm động tác chà xát hai cái, giận dữ buông xuống.

- Mau vào nhà đi!

Tuy rằng Lý Trân tránh thoát được cái gõ này, nhưng hắn cũng biết, lời hứa của đại tỷ cho tới bây giờ cũng coi như chưa có, nhiều nhất là duy trì ba ngày, sớm hay muộn gì cũng còn có lần nữa, nếu tỷ không đánh mình vài cái thì sẽ không phải là đại tỷ của mình rồi.

Hắn thầm than một tiếng, dẫn ngựa đi theo Lý Tuyền vào cửa chính, mới vừa vào cửa liền thấy một cô gái nhỏ tuổi chừng mười lăm mười sáu chạy ra chào đón, chỉ thấy tóc nàng búi thành 2 búi, người mặc một cái áo màu đỏ hai lớp, quần màu xanh, gương mặt tròn trĩnh, làn da trắng nõn.

- Phu nhân đã trở lại!

Âm thanh của cô gái nhỏ rất êm tai, tay chân cũng nhanh nhẹn, tiến lên tiếp lấy cái gói trong tay Lý Tuyền.

Lý Trân ngẩn ra, ai vậy nhỉ?

Dường như Lý Tuyền rất thích cô gái nhỏ này, cười nói:
- Tiểu Liên, đây chính là a Trân ta từng nói với em, sau này em gọi hắn công tử là được rồi.

Cô gái nhỏ thật biết chuyện tiến lên thi lễ:
- Tiểu Liên tham kiến công tử!

Lập tức Lý Trân đoán được đây nhất định là tiểu tỳ đại tỷ, cô gái nhỏ này thật ra ăn nói rất ngọt ngào, sẽ làm người khác ưa thích.

Lý Trân gật đầu, cô gái nhỏ lại vụng trộm đánh giá Lý Trân một chút, thấy hắn vừa cao vừa lớn, tuấn tú lịch sự, trên mặt không khỏi đỏ lên, vội vàng nắm lấy con lừa của Lý Tuyền đi đến chuồng nuôi nhốt súc vật.

Lý Tuyền nhìn theo bóng dáng của cô gái nhỏ cười nói:
- Tiểu Liên cũng là người Sa Châu ta, họ Khương, cha mẹ đều mất, bị bọn buôn người lừa đến Lạc Dương, thiếu chút nữa bị bán đến thanh lâu, vừa lúc ta gặp được, ta thấy muội ấy đáng thương, liền mua muội ấy lại để hầu hạ a thẩm, cũng đỡ cho ta phải lo lắng.

- A thẩm có ở đây không?

- Không chừng thẩm đã đi chùa Hoằng Pháp rồi, chùa ở ngay bên Nam thị. Mỗi ngày phần lớn thời gian thẩm đều đứng ở chỗ đó, chỉ có buổi tối mới có thể nhìn thấy thẩm.

Lúc này, Lý Tuyền chợt nhớ tới một chuyện:
- Đúng rồi, đợi lát nữa tỷ nói với đệ chuyện của tỷ phu đệ, trước tỷ mang đệ đi đến chuồng ngựa, sau đó sẽ xem phòng của đệ.

Lý Tuyền dẫn đứa em đến chuồng ngựa, rồi dẫn hắn đến gian phòng của mình. Lý Tuyền sắp xếp cho đứa em thật sự rất chu đáo, đương nhiên không còn để cho hắn ngủ trên gác nữa mà là đem đông viện cho hắn, một tòa viện nho nhỏ, trong viện có trồng cây mai và cây hạnh, đối diện là ba gian phòng.

- Đây là phòng ngủ của đệ!

Lý Tuyền mở một gian phòng:
- Giường, đệm chăn, ngăn tủ, rương quần áo đều đã có, bên cạnh là thư phòng của đệ, chăm chỉ đọc sách cho tỷ, đừng có cả ngày đi loạn khắp nơi, còn có gian phòng trống, bạn bè hư hỏng của đệ đến đây còn có chỗ để ở.

Lý Trân thấy đại tỷ sắp xếp cho mình quá mức chu đáo như thế trong lòng cũng cảm động, hắn biết đại tỷ nói năng chua ngoa nhưng lòng thì mềm nhũn, tuy rằng bình thường thích đánh mình nhưng tỷ đối với mình chỉ có yêu thương và chăm sóc.

- Cảm ơn a tỷ!
Lý Trân thấp giọng nói.

Lý Tuyền hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- Tên tiểu tử nhà ngươi, không biết tốt xấu!

Lý Tuyền mắng hắn vài câu, bảo hắn bỏ đồ xuống rồi dẫn hắn đi vào chính đường, lúc này, tiểu Liên bưng tới trà nóng cho bọn họ.

- Ngồi xuống uống một ngụm trà, tỷ nói với đệ chuyện của tỷ phu đệ.

Lý Trân ngồi xuống, uống ngụm trà hỏi:
- Tỷ phu đi Cao phủ à?

- Tỷ định nói là chuyện này, tỷ phu đệ bây giờ không có ở Cao phủ rồi.

Lý Trân ngẩn ra, đây là có chuyện gì?

- A tỷ, chuyện gì xảy ra?
Lý Trân có chút lo lắng hỏi han.

- Kỳ thật cũng là chuyện tốt, hình như là vào hôm trước! Tỷ phu đệ nói cho ta biết Lương Vương tới bái phỏng Cao phủ quân, đặc biệt muốn tỷ phu đệ làm phụ tá, cho hắn lương một trăm quan một tháng, còn hứa hẹn cho hắn con đường làm quan.

- Chờ một chút!

Lý Trân chợt phát hiện không thích hợp, lúc đầu hắn còn tưởng rằng là Cao Diên Phúc đề cử tỷ phu với Võ Tam Tư, nhưng rất nhanh liền nhận thấy dường không có liên quan đến Cao Diên Phúc, là Võ Tam Tư tự mình tìm tới cửa.

- Tỷ phu không dạy thư pháp cho Cao Lực Sĩ nữa sao?

- Dường như vẫn còn tiếp tục dạy! Năm ngày đi một lần, tỷ phu đệ không muốn làm sư phụ của tiểu hoạn quan, hắn nói sẽ bị người xem thường.

Lý Trân nhíu mày, chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao Võ Tam Tư lại tự mình tìm tới nói muốn tỷ phu. Tâm niệm Lý Trân vừa chuyển, hắn bỗng nhiên kịp phản ứng, chẳng lẽ là Thượng Quan Uyển Nhi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.