Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 36: Mọi người đã thay đổi (3)




Kiều Tứ giơ lên mí mắt, nam nhân trong tấm gương có thân hình cao gầy, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng câu lên, có chút mơ hồ cùng tướng mạo có phần bệnh hoạn, hiện tại vẫn còn bóng mờ chưa từng tan biến.

Khi còn trẻ cuộc sống hoang dâm vô độ, cho tới bây giờ hắn chỉ còn lưu lại vẻ anh tuấn bệnh hoạn còn sót lại. Hơn ba mươi tuổi so với lúc mười tám tuổi hoàn toàn không còn giống nhau.

Hắn bây giờ chỉ mặc đồ tơ lụa, mang đồ ngọc, ngay cả khí lực nhìn người cũng chẳng muốn. Hắn không phải là khó coi không hấp dẫn. Với địa vị của hắn, không cần phải đi lấy lòng người khác, mà là người khác tự tới lấy lòng hắn.

Nếu không thích thì hắn cũng sẽ không chịu ảnh hưởng mức độ lấy lòng của người khác đối với hắn. Hắn chỉ cần sự thoải mái, cố gắng để bản thân thả lỏng cùng dễ chịu.

Nhưng trong tủ vẫn còn treo một bộ đồ tây đặt từ trước vừa mới được đưa đến, hắn phải thử quần áo nhiều lần, rồi làm một bảng chi tiết để sửa chữa lại sao cho khi mặc vào sẽ hợp, vì buổi tối hắn cần mặc để tham dự tiệc rượu.

Ngày hôm nay là sinh nhật của Kiều Triệt, Kiều Triệt không thích những nơi trang trọng lại có người ăn mặc quá tùy tiện.

Kiều Triệt là em trai cùng cha khác mẹ với hắn, lớn lên cùng hắn nhưng không hề giống nhau, cũng như trong những câu chuyện thần thoại u buồn kể về chàng hoàng tử tuấn mỹ lại có cảnh đời cô tịch vậy, lúc không mở miệng, toàn thân trên dưới đều là một loại mỹ cảm lãnh đạm ngạo mạn.

Lúc hắn mười tám tuổi gặp qua Kiều Triệt, tại trong thư phòng của cha, người nọ nhìn lại chỉ là ánh mắt lạnh nhạt, hắn liền như ở giữa ma chú, không thể nào quên đi.

Nhưng mặc dù hắn giàu có, vẻ ngoài cũng có thể nói là thượng thừa, Kiều Triệt lại chỉ coi sự tồn tại của hắn như con cóc giống nhau.

Vì thế về sau bất kể có bao nhiêu nam hài khuôn mặt xinh đẹp, thế nào dâm mỹ phóng đãng: Trong lòng thủy chung chỉ có một bóng hình.

“Tứ gia, Đoạn Hành tới.”

“Ân.”

Kiều tứ như cũ nhắm mắt tại trong nước ấm đầy bọt, trong xoang mũi tràn đầy mùi vị thuốc Đông y hỗn tạp, tắm dược cũng là thói quen hiện nay của hắn. Tại trước khi trời tối, hắn có thời gian là nửa buổi chiều nhượng chính mình khí huyết thông thuận, khơi thông kinh lạc (mạch máu).

Tiếng bước chân đã đi xa lại tiến vào, bước chân đi tới là của một thanh niên, dè dặt lại buông nhẹ.

“Tứ gia.”

Kiều Tứ mở mắt ra, một người dáng vẻ phong trần có phần mệt mỏi đang đứng bên cạnh bể tắm, thân hình rất cao, bờ vai rộng, mi dài tà phi, khóe mắt hơi xếch, mũi thẳng môi bạc, hoàn toàn là tác phong cùng vị đạo của nam tử trưởng thành, khiến hắn nhìn vào không có nhiều hứng thú.

Từ nơi xa xôi đem Đoạn Hành gọi về, là bởi vì Kiều Triệt tỏ ý yêu thích điện ảnh, đặc biệt khen ngợi nam diễn viên hành động Đoạn Hành.

Nghề nghiệp của Đoạn Hành là diễn viên điện ảnh, nổi tiếng tới mức có thể nói là một siêu sao thiên vương. Kiều Tứ năm đó để cậu-một hài tử mà mình đang sủng ái cùng đi thử kính, không nghĩ tới cậu ta lại được đạo diễn khen ngợi, sau này lại được thưởng thức bình thẩm, lần đầu tiên diễn xuất đã được giải thưởng diễn viên phụ xuất sắc nhất, từ đó thảm đỏ trải dài, không ngừng nâng cao địa vị, tư thái không thể đỡ.

Nhưng dù có là đại minh tinh, ở trước mặt hắn, cũng chả là gì, như cũ chỉ là một hài tử lễ độ cung kính đối với hắn như trước đây, đôi cánh vẫn là còn non nớt. Những người là thuộc hạ bên cạnh hắn, thành đạt cũng không ít, Đoạn Hành chỉ là một trong những người xuất sắc mà thôi.

“Buổi tối có tiệc sinh nhật của Kiều Triệt, cậu chuẩn bị cho tốt.”

Nam nhân hơi lộ vẻ khó xử: “Tôi buổi tối đã bố trí, vé máy bay đều đã…”

Kiều Tứ chỉ nói một câu: “cậu xem rồi làm.”

Sinh nhật của Kiều Triệt, y thích gì đều phải cho y. Ai không nể mặt Kiều Triệt, chính là không nể mặt hắn.

“Vâng, Tứ gia.”

Đoạn Hành mặc dù rất có thiên phú, nhưng thành công hiện tại đều không phải người nào đơn thương tứ mã là có thể đạt được. Bởi đều phải nhờ tới chỗ dựa vững chắc cùng tài lực không thể thiếu được của Tứ gia. Đoạn Hành đương nhiên hiểu rõ, cũng không dám làm lớn chuyện khiến Tứ gia “mất hứng”.

Sau khi đáp ứng Đoạn Hành cũng không có lập tức rời đi, dường như đang do dự gì đó.

Kiều Tứ trợn mắt nhìn: “cậu không phải đang vội sao?”

“Chiều nay mới đi.”

“Vậy cậu cũng tới ngâm nước cùng đi.”

Dược liệu hảo hạng được cho thêm vào trong nước, Đoạn Hành một mạch tới đây cũng cần phải nghỉ ngơi, điều này coi như là phần thưởng cho cậu ta.

Đoạn Hành đáp ứng một tiếng, rồi đi tắm trước. Kiều Tứ nhắm mắt dưỡng thần, qua một hồi liền nghe thấy tiếng giẫm vào nước rất nhỏ, mặt nước cũng khẽ gợn theo.

“Tứ gia.”

Khi mở mắt, đã đối diện với ánh mắt của Đoạn Hành, Kiều Tứ “Ân?” một tiếng.

“Ngài có đúng hay không muốn…”

Kiều Tứ ngầm hiểu ý, khóe miệng dẫn ra một nụ cười: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Hắn đối với Đoạn Hành không có tính thú, trừ khi thân thể kia mềm mại một chút, nhỏ nhắn một chút.

Hắn bây giờ cũng xem như là sủng ái Đoạn Hành, bởi vì đấy là một nhân tài. Đoạn Hành khá thông minh, cũng rất chăm chỉ, lúc còn nhỏ thì ít lời, mà làm nhiều, ít nói chuyện, lại hay làm việc vặt. Là một người đầu óc luôn tỉnh táo, có mục đích rõ ràng, có thể khống chế tính khí, giỏi chế tạo cùng nắm bắt cơ hội, có tài năng hơn so với những người bình thường khác.

Tuy rằng hắn thấy hài tử này cơ thể không hấp dẫn, nhưng dù sao cũng vẫn là có tiền đồ.

Trước khi Đoạn Hành có cơ hội bước vào giới nghệ thuật, Kiều Tứ nguyên là dự định bồi dưỡng thiếu niên này thành trợ thủ đắc lực của mình.

Nhưng hắn từ trước tới giờ cũng chưa từng đối với Đoạn Hành có dục vọng gì, thậm chí lúc Đoạn Hành ở độ tuổi xinh đẹp nhất hắn cũng không có nhiều hứng thú mà đi quan hệ.

Hắn thích thiếu niên mắt to tròn như mắt nai con, lông mi tuyệt đẹp giống như cánh bướm, mà Đoạn Hành lại hoàn toàn là mắt một mí, khóe mắt hơi xếch, quả thực cũng không thể nói là cặp mắt đó không đẹp, nhưng dù sao cũng vẫn không phải loại hắn thích.

Hắn thích hài tử có thân hình cao đến một trăm bảy mươi năm cm trở xuống, nhất định phải là thiếu niên có cơ thế mềm dẻo. Mà Đoạn Hành lại rất nhanh lớn lên vượt qua tiêu chuẩn này, hơn nữa lại nhanh chóng cách tiêu chuẩn này càng lúc càng xa, khiến hắn càng thêm thất vọng.

Có rất nhiều nam hài khuôn mặt xinh đẹp phù hợp với sở thích của hắn, hắn cho tới bây giờ cũng không thiếu, nên tự nhiên sẽ không quá quan tâm tới một người mà chính mình không có ham muốn.

Vừa cho người gia tăng nước ấm vừa ngủ yên bên trong, lại nghe rõ tiếng hít thở của Đoạn Hành, dần dần cũng tỉnh táo lại, một chút cũng không có buồn ngủ. Ngâm nước cũng đã lâu, Kiều Tứ đứng dậy, bước ra khỏi bể tắm.

Nam Nhân đối diện cũng đứng dậy theo: “Tứ gia, để tôi giúp.”

Đoạn Hành lấy khăn tắm lau khô cho hắn, hầu hạ hắn mặc quần áo sạch sẽ vào người.

Với địa vị của Đoạn Hành thì đã không cần làm những việc này, nhưng để lấy lòng thì cũng sẽ không chút ngại ngần mà làm.

Đoạn Hành là người thông minh. Trong một thời gian đã nhanh chóng đạt được nhiều thành công, khi muốn lấy lòng người trước mặt đều phải tùy thời tùy nơi đặt hạ thân xuống. Kiều Tứ thầm nghĩ, hài tử này có thể thăng quan tiến chức nhanh cũng không phải không có đạo lý.

Kiều tứ nhượng cậu ta hầu hạ mặc vào dục bào*, trở về phòng, hơi thở đã có chút bất ổn.

Tắm dược giúp tinh thần hưng phấn, có lẽ đã khiến tinh thần hưng phấn quá mức, toàn thân được người khác xoa nắn vuốt ve, tuy rằng đã cách một lớp khăn, nhưng vẫn khó mà kìm nén cảm giác.

Kiều Tứ cũng không phải là người thích kìm nén bản thân, Đoạn Hành đứng ngay trước mặt hắn, cúi đầu nhìn hắn, cặp mắt đen như nước sơn, dù sao cũng anh tuấn đẹp trai, cũng thích hợp để chọn.

Kiều Tứ hướng cậu tỏ ý, ra lệnh: “Dùng miệng đi.”

Đoạn Hành thậm chí là nửa phần do dự cũng không có, không nói hai lời liền quỳ xuống, cởi dục bào* của hắn ra, đỡ lấy mông của hắn, đem khuôn mặt tới gần.

Vì chưa bao giờ thử qua, nên cũng không biết nam nhân này công phu dùng miệng lại tuyệt vời như vậy, giống như có thể đoạt đi hồn phách của người khác vậy. Kiều Tứ chân dần dần nhuyễn xuống dựng lên không được, Đoạn Hành cũng tận lực hầu hạ, một tay ôm lấy hắn, khiến hắn ngửa tại trên giường.

Kiều Tứ đối với loại hầu hạ nhiệt tình này cũng không hề xa lạ, mặc sức hưởng thụ, thở hổn hển đưa tay nắm lấy mái tóc đen phía dưới, chà xát xung quanh.

Miệng của nam nhân nhiệt tình mà khéo léo, quả thực khiến hắn cả người khoan khoái, mặc dù có chút cường thế quá mức, thà nói là được làm đến thỏa mãn, còn hơn nói là dục vọng của hắn bị chi phối.

Một lúc sau hắn đạt tới cao trào, nam nhân cũng không dừng lại, như cũ nâng hai chân hắn lên, trước sau đều hôn môi đến ẩm ướt, rồi lại cắn vào một bên đùi của hắn.

Kiều Tứ dần dần cảm thấy có chút khác thường, đè lại đầu của cậu, ngồi dậy nói: “Được rồi.”

Đoạn Hành cũng lập tức dừng lại, dời môi, điều chỉnh lại hô hấp, giương mắt đối diện với hắn.

Kiều Tứ nhìn cậu đôi môi đã đỏ bừng, ánh mắt mang theo ý tứ ẩm ướt, đuôi lông mày đến khóe mắt đều là tình sắc, có một loại hương vị khác biệt với ngày thường, vô cùng gợi cảm, trái lại cũng hơi có chút động tâm, trong nháy mắt liền thay đổi chủ ý.

“Nằm xuống đi.”

Đoạn Hành theo lời nằm lên trên giường lớn, thậm chí còn chủ động cởi áo khoát của mình.

Kiều Tứ có chút bất ngờ khi thấy cậu tình nguyện bị sủng hạnh. Nằm ở phía trên cậu, nhìn thật kỹ khuôn mặt cùng thân thể của cậu, đối với bờ vai vượt quá tiêu chuẩn sở thích của mình, trong lòng cũng hơi hơi mất hứng, may là eo nhỏ chân dài rất hoàn mỹ, đủ để khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi.

Kiều Tứ cúi đầu, tại đầu vú màu sắc tươi đẹp cắn xuống một ngụm, lấp tức đạt được tiếng thở dốc khó khăn đương đè xuống.

Nam nhân thân thể không mảnh mai nhưng lại nhạy cảm như vậy, cũng khiến Kiều Tứ bất ngờ, với kinh nghiệm của hắn, người này không biết chừng sẽ trở thành báu vật hiếm có.

Mang theo suy nghĩ tốt đẹp, Kiều Tứ mạnh mẽ ngồi ở trên eo, cúi người muốn bắt đầu thưởng thức. Nam nhân cũng ngoan ngoãn phục vụ, cơ thể hơi hơi cong lên, đưa tay đỡ lấy hông của hắn.

Thân thể giao hợp ma sát nhiều lần, hứng phấn dễ dàng dâng lên, cảm giác đến một cách nhanh chóng. Ngay từ đầu Kiều Tứ cũng không có ý định hôn môi, nhưng đường nét cùng màu sắc của đôi môi này lại tuyệt mỹ, do hơi thở gấp gáp mà khẽ nhếch lên cực kì gợi cảm, liền cúi đầu.

Môi mới tới gần, giống như gặp phải lực hút cực đại, “Ba” một tiếng, đã cắn lấy, dính chặt đến mức rời cũng không rời ra.

Đối tượng hoan ái tích cực chủ động, Kiều Tứ cũng có trải qua không ít, nhưng Đoạn Hành lại không giống. Người khác chủ động là xuất phát từ tư thái mê hoặc, mà cậu ta lại giống như đang trong cơn đói khát vậy.

Đôi môi mềm mại mà mạnh mẽ dấy lên xúc cảm mới mẻ, kỹ thuật hôn của Đoạn Hành không làm hắn thất vọng, thậm chí còn vượt qua khỏi mong đợi, Kiều Tứ ngay cả khí lực dẫn dắt cũng không cần dùng đến, chỉ cần lo hưởng thụ.

Động tác khá nhiệt tình, chiếc giường khẽ đung đưa, nụ hôn nhẹ nhàng lại càng đan quyện với xúc cảm mạnh mẽ khi giao hoan, liên tục rên rỉ, cao trào luân phiên. Kiều Tứ thở hổn hển đưa tay tìm đến vật giữa hai chân của nam nhân.

Nơi đó đã nóng rực mà gắng gượng dựng thẳng, mức độ cũng xem như là đủ, hắn hài lòng với phản ứng nhiệt tình như vậy mà lại không chút nào gây ảnh hưởng tới hắn, cho dù khuôn mặt đều không phải loại hắn thích, nhưng biểu hiện cũng hoàn toàn có thể đánh giá cao.

Hạ thân của hai người đều đã ướt át cùng dây dưa lấy nhau, coi như là đạn đã lên nòng. Kiều Tứ thưởng thức hạ thân giống như vuốt ve ngực của nam nhân, đường cong duyên dáng nơi eo, ngón tay trêu đùa khiến vị trí kia lại một trận ngẩng cao, rồi lại vòng ra đằng sau tìm kiếm bí huyệt, Đoạn Hành cũng hăng hái đáp lại bằng sự âu yếm gấp bội, bàn tay to đồng thời nâng mông của hắn lên.

“Tứ gia.”

Tiếng đập cửa lúc này làm phá tan cảnh sắc, nhưng phá không được, vì đầu lưỡi của Đoạn Hành linh hoạt như xà rắn giống nhau, lại có lực.

“Quà mừng cho Ngũ gia vừa mới được đưa tới, ngài có muốn đi xem không?”

Ngũ gia chính là Kiều Triệt. Kiều Tứ đã đặc biệt đặt một đôi chạm ngọc, tảng đá phải mất rất nhiều công sức mới đưa đến được, ngay cả lão Jiang Yu có tay nghề tinh xảo cũng phải khắc cho tới hôm nay mới hoàn thành xong.

Đoạn Hành như cũ đôi mắt phiếm hoa đào, bánh mì ửng đỏ (có lẽ là ám chỉ đôi má????), tay vẫn đặt tại trên lưng hắn. Bên trong một mảnh sắc xuôn nhộn nhạo, Kiều Tứ không nói hai lời liền ngừng lại, xoay người dời giường.

Đoạn Hành cũng không kháng nghị, chỉ biết điều đứng dậy theo, lấy ý phục thay cho hắn, mặc vào từng cái một, cài cúc áo thật tốt, rồi quỳ xuống sửa lại bít tất với ống quần của hắn.

“Cậu cũng đi cùng, thay lại quần áo đi.”

“Vâng, Tứ gia.”

Kiều Tứ nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu của cậu. Đoạn Hành lại có bản lĩnh khiến người khác khoái hoạt, quả thực là số một.

Người có học tới tiệc rượu cũng không ít, cả sảnh đường chứa đầy khách khứa, Kiều Triệt đứng ở trong đám người đó, cái gì cũng không làm, dù vậy vẫn nổi bật hơn hẳn so với những người khác, không cần nhắc nhở bất luận cái gì, mỗi người đều biết rõ y là nhân vật chính.

Kiều Tứ nhìn thấy tâm trí đã có chút bị mê hoặc, hắn thực sự cảm thấy hắn không hề thiên vị, bởi trong tim hắn nói, hắn có nhìn khắp xung quanh, cũng sẽ tìm không thấy người xuất chúng hơn Kiều Triệt.

Kiều Triệt như là cũng phát hiện ra sự tồn tại của hắn, bắt đầu liên tiếp hướng ánh mắt đến chỗ hắn. Hoàn toàn không còn quá giống sự ngạo mạn từ trước đến nay, trong ánh mắt đã có ít nhiều chút quan tâm, thậm chí còn hướng hắn hơi gật đầu một cái.

Kiều Tứ không biết hành động đấy không phải là dành cho việc đã chạm ngọc, hắn tặng cho Kiều Triệt rất nhiều thứ, có thể khiến cho Kiều Triệt thích, e rằng đó là điều đầu tiên.

Kiều Triệt chậm rãi đi qua từng nhóm khách khứa đang nói chuyện với nhau, hình như đang đi đến gần hắn. Kiều Tứ trong lòng căng thẳng, nhìn thẳng vào khuôn mặt như băng tuyết kia, hô hấp đã có chút không thông thuận.

Rốt cuộc thì đã rất lâu rồi Kiều Triệt không còn đem đôi mắt nhìn vào hắn, bị con ngươi đen như mực nhìn thẳng vào sẽ có tư vị gì, hắn chỉ là nghĩ, đó sẽ là một loại cảm giác lơ lửng kì lạ như hút phải mê huyễn dược.

Kiều Triệt cuối cùng cũng thực sự đi tới trước mặt hắn, nhưng bước hơn một bước, đôi môi lay động.

“Đoạn Hành?”

Kiều Tứ không khỏi quay đầu nhìn lại nam nhân đi theo ở phía sau hắn, Kiều Triệt nhìn thẳng vào người kia, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng lại hiện lên một nụ cười, bàn tay đưa ra.

“Thật vui là cậu đã đến rồi.”

Đoạn Hành cũng vội vàng cầm lấy bàn tay thon dài kia, hai người đối diện với nhau, trông hệt như hai thiên nhân vậy, thời gian bắt tay cũng lâu hơn nhiều.

“Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.”

“Đâu có. Phải là ngài mới đúng.”

Kiều Tứ cảm thấy bầu không khí trong nháy mắt như có tiếng sét xẹt qua, hắn đối với thứ vô hình này rất nhạy cảm, nhưng nó đều không phải là thứ hắn có thể kiểm soát. Tất cả mọi thứ của Kiều Triệt đều ở ngoài sự kiểm soát của hắn.

Người nọ thậm chí còn không để ý đến việc hắn đã đem Đoạn Hành tới, ngay cả nửa lời cảm ơn cũng không cho hắn, hắn chỉ có thể trở thành tấm phông màn đứng bên ngoài cuộc nói chuyện của hai người này.

Kiều Tứ âm trầm, nhưng hắn không động đến một ngón tay của Kiều Triệt, hắn dù có một trăm loại thủ đoạn, cũng là không thể dùng tại trên người Kiều Triệt, hắn không nỡ.

Hắn chưa từng nghiêm túc quan sát qua Đoạn Hành, hắn biết Đoạn Hành so với hắn còn trẻ, rắn rỏi kiên cường, khôi ngô tuấn tú. Nhưng vẫn không xứng làm đối thủ của hắn.

Đây là lần đâu tiên hắn hướng mắt nhìn vào Đoạn Hành.

Hài tử này không biết từ lúc nào, lớn lên so với hắn đã cao hơn rất nhiều, vẻ mặt diện mạo đều là còn trẻ, rồi lại như có chút bất đồng.

Tiệc rượu cuối cùng cũng dần vãn người, Đoạn Hành vẫn an phận đi theo bên cạnh hắn, Kiều Tứ giống như lơ đãng hỏi cậu: “Cậu thấy Kiều Triệt thế nào?”

Đoạn Hành nhìn hắn một cái, cẩn thận mà nói: “Ngũ gia tự nhiên là, nhân trung long phượng.”

“Đúng vậy, tôi thích người hiểu chuyện.” Kiều Tứ cười cười, ngừng lại một lúc, rồi nói: “Bất quá, cậu cũng đã lớn, cái gì cậu có thể động, cái gì không thể động vào, không cần tôi phải dạy cậu.”

Đoạn Hành hơi biến sắc, nhưng vẫn cười: “Tứ gia nhắc nhở chính là…”

Vì trong giọng điệu kia hoàn toàn không phải là sự cam lòng, Kiều Tứ ở trên xe ngừng lại một chút: “Cậu hiện tại là có tiền đồ. Nhưng phải nhớ rõ, có thể đem cậu nâng lên rất cao, thì tôi cũng có thể cho cậu rơi xuống thật thảm.”

Đoạn Hành “Vâng” một tiếng, giúp hắn kéo lại cửa xe.

Về đến nhà, tắm rửa qua, thay quần áo cùng một đôi giày mềm mại trắng tinh, Kiều Tứ chọn một tư thế nửa dựa nửa ngồi sao cho thật thoải mái. Đêm nay đứng cả đêm, có hơi cảm thấy mệt.

Hắn không nói lời nào, Đoạn Hành cũng không tự ý mở miệng xin phép trở về, chỉ biết điều mà lẳng lặng chờ hắn sai phái.

“Chân tôi đau.”

Đoạn Hành không cần để hắn nói đến lần thứ hai, liền cởi áo vét ra, vén tay áo sơ mi lên, đem chân hắn đặt vào trong ngực.

Chân của Kiều Tứ là nơi được chăm sóc công phu nhất, so với việc các cô gái chăm sóc cho khuôn mặt của mình còn tỉ mỉ hơn.

Hắn biết chính mình không còn như trước, khi còn trẻ hắn tiêu tiền như nước, nợ nhiều khoản, có tuổi rồi, sẽ phải trả nợ gấp đôi.

Hắn tin đôi chân là trái tim thứ hai, trăm huyết tụ hợp, chăm sóc thật tốt cùng dưỡng sinh sẽ vô cùng có ích. Mỗi ngày đều phải được chuyên gia xoa bóp, tu dưỡng định kỳ, đắp đủ loại dược.

Cho nên chân hắn cùng cơ thể gầy gò yếu ớt của hắn cũng giống nhau: Đều có mùi thuốc đông y nhàn nhạt, màu sắc cũng tái nhợt, chỉ có lòng bàn chân và gót chân là hơi lộ ra màu hồng nhạt, ngón chân thon dài, móng được cắt tỉa đẹp, có độ cong hoàn mỹ, không chút nào bị đè ép biến thành vết tích rạn nứt loang lổ, có lẽ là bởi vì từ trước tới nay không hề phải chịu đựng việc đi vào những đôi giày đẹp nhưng không dễ chịu.

Để Đoạn Hành đi đứng hầu hạ hắn, khó tránh khiến nam nhân đang được tán tụng này phải chịu ủy khuất. Mà Kiều Tứ đêm nay cũng đã phải chịu ủy khuất đấy thôi.

Bàn tay xoa bóp trên đùi dụng lực vừa vặn, Kiều Tứ dễ chịu âm thanh buông lỏng, khẽ thở dốc, cơ hồ muốn buồn ngủ.

Dần dần xoa bóp đến lòng bàn chân, chân bị bàn tay ấm áp mạnh mẽ bao vây lấy, vừa đúng mà giữ lại vuốt vẽ, thủ đoạn tinh vi như vậy nhượng hắn cơ thể từ từ nổi lên nhiệt ý.

Kiều Tứ không khỏi trợn mắt, từ trên cao nhìn xuống nam nhân trước mặt.

Hài tử này đúng là tuấn mỹ, hơn hẳn hắn.

Hắn nghĩ Kiều Triệt đối với hắn khinh thường, đối với người này lại gia tăng coi trọng, hận ý ghen ghét trong người lại giống như nhiệt độ tăng lên một tầng. Ngực hình thành một cổ ác ý, ngón chân sỗ sàng cọ sát.

Đoạn Hành giương mắt nhìn hắn, Kiều Tứ cũng không để ý tới ánh mắt kia, như cũ đem chân ấn vào trong ngực cậu, ác ý mà chạm vào, hai ngón chân chỉ cách núm vú một lớp áo sơ mi, nghe thấy Đoạn Hành phát ra âm thanh, liền càng lúc càng chậm rãi di chuyển xuống bên dưới một cách xấu xa.

Xúc cảm khi ở trong bờ ngực rắn chắc không hề tệ, dùng chân di chuyển một cách dâm loạn, cảm thấy so với dùng tay cực kỳ khác nhau, có một loại cảm giác tục tĩu vi diệu lại cao cao tại thượng.

“Khí lực của cậu đi đâu rồi?” Kiều Tứ mang theo một loại suy đồi, “Nếu tay đau, thì đi xuống đi.”

Đoạn Hành không lên tiếng, động tác dừng lại rồi ngón tay lại lần nữa gia tăng khí lực, chỉ là con mắt vẫn nhìn hắn.

Bị đôi mắt đen nhánh kia nhìn, hắn liền càng tệ hại hơn mà suồng sã dâng lên, chân phía dưới liền hướng lên trên dò xét tiến vào trong áo sơ mi, cảm nhận được chỗ đó kéo căng, cơ bụng chặt chẽ, một bên thắt lưng, rồi sau đó đơn giản dò xét vào trong quần.

Đoạn Hành sắc mặt ửng đỏ, hạ mắt, vẫn im lặng, không biết là bởi vì phải chịu nhục hay là vì cái gì khác.

Kiều Tứ đem chân dừng ở vị trí kia, ma sát lên thứ chỉ cách một lớp vải mỏng, cảm giác được nam nhân đang căng cứng cùng run rẩy.

Hắn không phải muốn khiến cậu ta bị ô nhục, hắn chỉ là muốn nhắc nhở cậu, cậu là do hắn bồi dưỡng, chỉ là dòng nước dưới chân hắn, đừng có làm phản.

Mồ hôi trên trán nam nhân đã nhỏ giọt rơi xuống, Kiều Tứ cuối cùng dùng ngón chân không nặng không nhẹ mà kẹp cậu.

Đoạn Hành tay bỗng nhiên dừng lại, nhưng không có thốt ra âm thanh nào, chỉ là gân xanh trên trán đều đã nổi lên, giống như không thể chịu đựng được nữa.

Kiều Tứ nhìn bóng mờ không rõ buông xuống trên mặt cậu, vẫn như cũ mang theo tí chút trẻ con, đường cong trên trán bị kéo căng. Đột nhiên lại cảm thấy, làm thế này để làm gì chứ.

Có nói thế nào, thì Đoạn Hành đối với hắn cũng có ít nhiều biết điều cùng thân thiết, từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh hắn, mọi việc đều làm theo ý hắn, chưa từng làm qua chuyện gì ngỗ nghịch.

Dù cho có nhiều người khiến hắn vui vẻ, thì có thể làm đến như Đoạn Hành cũng đã là không dễ dàng.

Đoạn Hành cũng coi như là thứ hiếm có, lại không hề làm sai chuyện gì, hắn vì cái gì lại làm nhục cậu.

Kiều Tứ đem chân thu hồi về, giẫm lên trên tấm đệm mềm: “Cậu đứng lên.”

Nam nhân giống như còn đang do dự, cũng không có động tác gì.

“xuống nghỉ ngơi đi. Ta muốn ngủ.”

Một câu này chẳng khác nào đơn đặc xá.

Kiều Tứ nhắm mắt dưỡng thần, để đỡ phải khiến cậu xấu hổ. Nghe thấy cậu thở dài một hơi, sau đó là tiếng động đứng dậy, cho dù âm thanh đóng cửa rời đi rất nhỏ, cũng nghe ra sự vội vã trong đó.

Còn lại Kiều Tứ một người nằm ở trên ghế mềm, chốc lát đã buồn ngủ, trong không gian vắng vẻ lại mệt mỏi nghĩ lại chút chuyện trong quá khứ.

Lúc Đoạn Hành còn chưa có cao lớn, cũng chưa từng bị hắn làm chuyện dâm loạn, chịu xấu hổ qua. Mà lúc trước hắn với Kiều Triệt, cũng không có như thế.

Khi còn trẻ, bọn hắn ngực cũng từng đập loạn nhịp, chỉ cần là một ánh mắt trong lòng liền nhũn ra, một nụ cười liền choáng váng đầu. Hắn thậm chí còn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên hôn môi, tuy rằng chỉ có ba giây đồng hồ.

Bắt đầu từ lúc nào đã biến chất như vậy chứ.

Lúc hắn phát hiện Kiều Triệt ngầm thâu tóm quyền lực của hắn, hắn đã muốn một là giết hết chúng, hoặc là…

Mạnh mẽ xâm phạm Kiều Triệt?

Thế giới này chính là một chiến trường, kẻ khác thân thiết với hắn đều là có mục đích. Đấy là một bài học, hắn đến lúc đó cuối cùng cũng có thể hiểu, không thừa nhận cũng không được.

Quả thật tự bản thân hắn mà nói, thần kinh của người có tài sẽ dài đến thành hình dạng gì nếu thành thật say mê hắn? Loại người đấy sao có thể chứ?

Nếu hắn là loại người như vậy, thì hắn sẽ làm chuyện mà một người nên làm, lấy lại những gì hắn đã bị lừa trong một thời gian quá lâu. Sau đó hắn sẽ cường bạo Kiều Triệt, cứ như vậy…

Kiều Triệt và hắn, đến tột cùng là ai nhục nhã nhiều hơn ai? Ai có lỗi với ai? Thật không thể nói rõ được. Chỉ là đã nhiều năm rồi, hắn đã tha thứ việc Kiều Triệt lợi dụng hắn, Kiều Triệt lại vẫn không thể quên chuyện hắn đã vũ nhục y.

Dù sao y với hắn, dùng tình cảm là không giống nhau.

Cửa sổ không đóng lại, Kiều Tứ cũng chẳng muốn đứng dậy, ngay trong cái lạnh của gió đêm, có một người đã ngủ.

Ngày thứ hai Kiều Tứ phái người đi mua quà, đến sân bay đưa cho Đoạn Hành. Đó là một chiếc đồng hồ, được nạm kim cương, coi như là an ủi cậu ta đêm trước đã phải chịu ủy khuất.

Quả nhiên Đoạn Hành vừa nhận lấy đã đeo lên, tại các hoạt động có liên quan đến phim mới, Đoạn Hành thường giơ tay lên, các nhà báo không chỉ chụp ảnh cậu mà chiếc đồng hồ cậu đeo cũng nổi tiếng theo, quả thực luôn luôn đeo không rời thân.

Vật như vậy, ai lại không thích chứ? Mà người có thể tùy ý tặng đồ vật này, cho dù đó là Kiều Tứ, cũng vẫn có nhiều người đối với cậu nhu tình như nước, phụ họa hùa theo.

Quyền thế là thứ mê người của hắn, cũng là thứ duy nhất mê người. Tựa như mỹ nhân hé ra phần trang điểm đậm trên khuôn mặt vậy.

Phòng bán vé xem phim Đoạn Hành mới diễn cực nóng, liên tục ngồi ở vị trí đầu bảng, xem chừng còn có thể tiếp tục đi lên, càng lúc càng đoạt được nhiều giải thưởng danh giá. Tuy rằng Kiều Tứ trước giờ không biết diễn là cái gì, bất quá công ty điện ảnh là do hắn mở.

Chi phí đầu tư cho phim không cao, lợi nhuận lại nhiều.

Các phòng bán vé đều đạt đến con số kỉ lục, lại mở tiệc chúc mừng. Người có công nhiều nhất, nên là Đoạn Hành.

Mấy năm nay các tác phẩm có cậu diễn đều đạt được thành tựu, công ty của Kiều Tứ lúc đầu mở ra không phải để kiếm tiền, nhưng cũng bởi vì cậu ta mà phất lên như diều gặp gió.

Sinh thủy khởi.

Đoạn Hành không chỉ có uy tín, cậu ta còn có diễn xuất tốt, đôi mắt tinh tường, chỉ cần cậu ta đồng ý nhận kịch bản nào, đầu tư vào đó sẽ không sai lầm, khiến cho người ta bớt lo cùng yên tâm, không khen cậu ta thì còn khen ai chứ?

Kiều Tứ tâm tình rất tốt, rượu trên bàn uống có chút nhiều, Đoạn Hành ngồi bên người hắn, hắn liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt kia: “Muốn thưởng cái gì, cậu nói đi.”

Hắn trước giờ ra tay đều rất rộng rãi, đều là tùy người ta mở miệng, khu nhà cao cấp, xe đẹp, châu báu, mỹ nữ, muốn gì hắn đều sẽ hào phóng mà đồng ý.

Đoạn Hành chính là có chút ngại ngùng, nở nụ cười, cũng không có nói gì.

Kiều Tứ nhớ Đoạn Hành có lẽ đã hai mươi ba, hai tư tuổi, vẫn là ở độ tuổi ở giữa đàn ông và con trai, trên người có nét trưởng thành lẫn chút trẻ con. Bảo cậu ta đã có kinh nghiệm từng trải, rồi lại có chút ngây ngô, nói cậu ta ngây thơ, thì tuyệt đối là điều không thể, cậu ta trong công việc tính toán so với người khác đều thâm sâu hơn nhiều.

………………………………………………………………..

Chú thích:

_ Dục bào: áo tắm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.