Phù Sinh Mộng, Tam Sinh Ước

Chương 11




Sau bữa trưa, Lục Thất trở về phòng xử lý chính vụ, trên thực tế là ngồi tĩnh tâm một chút, tuy nhiên thân ngồi trên ghế dựa lớn, tâm vẫn khó mà bình tĩnh. Hắn đang suy ngẫm một vấn đề, chính là tại sao Chu hoàng đế lại cho hắn và Vệ quốc công cơ hội thân cận.

Chu hoàng đế trong đánh giá của Lục Thất tuyệt đối là một vị Hoàng đế trí tuệ. Việc Chu hoàng đế dung túng hành động của hắn ở Tây Bắc, hắn có thể lý giải, là bởi Chu hoàng đế cần hắn ở Tây Bắc kềm chế Tấn quốc công và Hạ quốc. Nhưng Chu hoàng đế cho Thạch Trung Phi đến Thạch Châu này, chắc chắn cũng có ẩn nghĩa trọng đại.

Ẩn nghĩa sẽ là gì đây? Nghe nói Vệ quốc công Thạch thủ Tín là huynh đệ kết nghĩa của Triệu Khuông Dẫn, giữ chức Đô chỉ huy sứ Mã quân ti đã rất nhiều năm, là võ thần có công huân cao ngất ở Chu quốc, uy vọng trong Cấm quân cực cao, tuyệt đối là một nhân vật quân hùng có sức ảnh hưởng cực đại.

Chu hoàng đế để hắn và Thạch Thủ Tín thân cận, chẳng lẽ là một loại sách lược phân hóa? Lục Thất biết công thần Chu quốc rất nhiều, tổng thể cũng chia thành mấy thế lực, mà trong đó thế lực do Triệu Khuông Dẫn cầm đầu không thể nghi ngờ là thế lực mạnh nhất.

Ba huynh đệ Triệu thị đều là nhân vật tay cầm trọng binh của Chu quốc, hơn nữa đều có quân công chống đỡ đạt được quyền vị. Nhất là Triệu Khuông Nghĩa vẫn luôn trấn thủ vùng Tương Châu, trên cơ bản chính là binh bá một vùng, có thể nói là cùng một hiện trạng với Lục Thất ở Thạch Châu bây giờ. Còn Triệu Khuông Dẫn luôn giữ chức Điện Tiền Đô Điểm Kiểm kinh thành, đó chính là chức vị Thống soái tối cao trong Cấm quân. Tam đệ Triệu Khuông Mỹ của Triệu Khuông Dẫn cũng là ở lại Tây kinh Lạc Dương đóng giữ.

Có thể nói, cộng thêm Thạch Thủ Tín và thế lực thân cận, quyền lực của Triệu thị chiếm không kém hơn một nửa giang sơn Chu quốc. Lục Thất có thể suy ra, nếu Chu hoàng đế băng hà, con của lão tám phần mười là phải nương nhờ Triệu thị mà thở. Hoàng đế Chu quốc đã để cho Triệu thị phát triển quá mức vững vàng, nhưng Chu quốc là một quốc gia tôn sùng quân công, có công tất thưởng là căn bản làm nên một quốc gia cường đại.

Khi Lục Thất và Thạch Trung Phi nói chuyện với nhau, Thạch Trung Phi từng nói, nhân duyên của y và Dương gia Thập Tứ tiểu thư là do Triệu Phổ làm nguyệt lão. Trước kia Dương thị và Thạch Thủ Tín không hề thân cận, Dương thị luôn trấn thủ tại phương Bắc, quy thuộc dưới quyền tiết chế của Đại soái Trương Vĩnh Đức. Thạch Thủ Tín kỳ thực không muốn kết thân cùng Dương gia, bởi vì sẽ có hiềm nghi cấu kết cùng tướng soái ngoại quân, nhưng Triệu Phổ làm mai mối, Thạch Thủ Tín không thể không nể mặt mũi.

Nói đến Triệu Phổ, Lục Thất đối với nhân vật này có chút không tưởng nổi. Triệu Phổ vốn là Lục sự viên trong quân của Triệu Khuông Dẫn, từng có công dâng sách lược giúp Triệu Khuông Dẫn đoạt được Thanh Lưu quan. Bước đầu trên quan đồ của Triệu Phổ là dựa vào Triệu Khuông Dẫn tiến cử, nhưng từ khi vào được mắt của Chu hoàng đế, thì rất được Chu hoàng đế coi trọng, trên phương diện trị quốc, rất nhiều ý kiến của Triệu Phổ được tiếp thu, có thể nói là Chu hoàng đế rất tín nhiệm Triệu Phổ.

Nhưng chủ động làm mai mối cho hai nhà quân thần Định quốc công và Vệ quốc công, là hành vi tối kỵ của người làm triều thần. Triệu Phổ là trí giả mà lại phạm vào điều kiêng kị này, tám phần mười là làm theo mưu kế của người khác, nhưng người bày mưu đặt kế là vị đại nhân vật nào? Này khó mà nói rõ, có thể là Chu hoàng đế, cũng có thể là Triệu Khuông Dẫn.

Lục Thất suy nghĩ, nếu như là sách lược phân hóa, cách làm của Chu hoàng đế phải chăng có chút một bên tình nguyện rồi hay không? Thạch Thủ Tín là huynh đệ kết nghĩa của Triệu Khuông Dẫn, tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như vậy, sao có thể vì Thạch Trung Phi mà rời bỏ Triệu Khuông Dẫn được chứ. Hoàng hậu đời trước của Đường quốc từng có lời tiên đoán Triệu Khuông Dẫn sẽ soán vị, Thạch Thủ Tín tất nhiên sẽ đứng bên Triệu Khuông Dẫn, trừ phi những năm gần đây, giữa Thạch Thủ Tín và Triệu thị có vết rách gì.

Lục Thất đang ngẫm nghĩ về dụng ý của Chu hoàng đế, chợt có một bóng hình xinh đép từ cửa sau tiến vào sảnh bên. Lục Thất cảm giác được, liền quay đầu, trông thấy Chiết Hương Nguyệt đang nâng khay trà khoan thai đi tới.

- Đại nhân, tiểu nữ mang trà đến cho ngài.
Chiết Hương Nguyệt hơi ngượng ngùng nói, tiến lên đặt khay trà trên bàn.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, dừng một chút, mới ôn hòa nói:
- Hương Nguyệt, ta có chút khó hiểu, nàng vì sao lại thích ta?

Chiết Hương Nguyệt giương mắt nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Tiểu nữ thích dũng sĩ chân chính, đại nhân là dũng sĩ chân chính.

Lục Thất nghe vậy có hơi sửng sốt, nhưng hắn cũng biết dân phong Tây Bắc dũng mãnh ngay thẳng, không giống lối đối nhân xử thế hàm súc của người phương Nam. Vả lại, người Tây Bắc trên thảo nguyên tiếp nhận rất ít lễ nghi rườm rà của Hán gia, cách làm việc theo khuynh hướng giản dị trực tiếp.

Hắn ôn hòa nhìn Chiết Hương Nguyệt. Chiết Hương Nguyệt mười sáu xuân xanh, khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp, dưới hàng mi thanh tú cong vút là một đôi mắt to tròn xinh đẹp trong veo như nước suối, cái mũi thẳng nhỏ mà tinh tế, đôi môi mềm mại cong cong tuyệt đẹp, lộ ra khí chất dịu dàng.

Chiết Hương Nguyệt là một tiểu mỹ nhân, nhưng so sánh với đại đa số thê thiếp của Lục Thất, luận dung mạo thì không xinh đẹp bằng, tuy nhiên Chiết Hương Nguyệt có một phong thái thanh khiết đẹp đẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như hoa nhài, thơm ngát nhưng hàm chứa vài phần dã tính.

Chiết Hương Nguyệt gặp ánh mắt thưởng thức không chút cố kỵ của Lục Thất, hơi e lệ cúi đầu, bàn tay nhỏ nhắn vân vê váy áo. Một lát sau, Lục Thất giơ tay khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Chiết Hương Nguyệt, kéo nàng ngồi lên đùi dựa vào lòng mình, cánh tay choàng ôm. Hai người yên lặng ôn tồn, cảm thụ thể xác và tinh thần lẫn nhau.

- Đại nhân, ngài có thích Hương Nguyệt không?
Thật lâu sau, Chiết Hương Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

- Thích. Nếu không thích, ta sẽ uyển chuyển cự tuyệt.
Lục Thất ôn hòa đáp lại.

- Đại nhân không phải là vì Chiết thị, mới chịu thu Hương Nguyệt hay sao?
Chiết Hương Nguyệt ôn nhu hỏi.

- Ta không nhất thiết cùng Chiết thị liên hôn, không có mối hôn nhân này, ta và Chiết Duy Trung đại ca vẫn sẽ hỗ trợ cho nhau như bằng hữu.
Lục Thất không chút do dự đáp lại.

Ồ! Chiết Hương Nguyệt kêu khẽ một tiếng, lát sau, Chiết Hương Nguyệt lại nhẹ giọng nói:
- Chiết thị hy vọng có thể kết thông gia cùng Hoàng tộc Chu quốc, nhưng Hoàng tộc Chu quốc khinh thường Chiết thị là người Đảng Hạng, có lẽ cũng chướng mắt tiểu nữ.

- Không nên suy nghĩ bậy bạ. Cho dù nàng có thể gả cho Hoàng tộc Chu quốc, cũng sẽ không trợ giúp Chiết thị được bao nhiêu. Hoàng tộc Chu quốc không muốn Chiết thị trở nên mạnh mẽ, một khi Chiết thị hùng mạnh, sẽ trở thành mối uy hiếp đối với Chu quốc, sẽ chẳng khác nào thêm một cái Yến quốc.
Lục Thất ôn hòa khuyên nhủ, hắn nghe ra, trái tim của Chiết Hương Nguyệt có lẽ đã chịu thương tổn, tự tôn bị tổn thương.

- Hương Nguyệt cũng không muốn gả cho Hoàng tộc Chu quốc, mấy tên Hoàng tử Chu quốc không ai có thể xưng là dũng sĩ cả.
Chiết Hương Nguyệt dịu dàng nói.

Lục Thất mỉm cười. Hắn cảm giác Chiết Hương Nguyệt rất khờ khạo ngây ngô, trái tim thiếu nữ chỉ biết sùng bái cái gọi là dũng sĩ lợi hại. Hắn hôm nay thân là Tấn Vương, kiến giải về “dũng”, dĩ nhiên là từ hãn dũng thăng hoa đến trí dũng, một người đối diện với chiến cuộc hỗn loạn mà có thể ung dung ứng đối, mới là đại dũng chân chính.

- Đại nhân, Chiết thị rất coi trọng thân tình thông gia, về sau Chiết thị sẽ trợ giúp ngài.
Chiết Hương Nguyệt lại dịu dàng nói.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
- Hương Nguyệt, nếu sau này ta trở về phương Nam, nàng có nguyện theo ta không?

- Hương Nguyệt đã gả cho ngài, tự nhiên là muốn theo cùng ngài cả đời.
Chiết Hương Nguyệt ôn nhu đáp lời.

Lục thất nghe xong, tâm ấm áp, cánh tay choàng ôm siết chặt hơn. Một lát sau, Chiết Hương Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Đại nhân, tiểu nữ biết ngài có rất nhiều thê thiếp, về sau, các nàng có căm thù tiểu nữ hay không?

- Sẽ không đâu. Nếu như nàng gả cho ta, sẽ có nơi ở riêng của mình, tự nàng làm chủ gia viên.
Lục Thất ôn hòa trả lời.

- Ồ, tiểu nữ hiểu được, cảm ơn ngài.
Chiết Hương Nguyệt nhẹ giọng đáp lại, hiểu theo ý của mình.

Lục Thất cười. Nếu Chiết Hương Nguyệt thật sự gả cho hắn, ngày sau đương nhiên sẽ được phân đất phong, có lẽ sẽ ở ngay trong Thạch Châu này. Hắn thi hành chế độ phân đất phong hầu, dụng ý lớn nhất chính là dựng lên biểu tượng thống trị của Hoàng tộc Lục thị, tiếp theo là cố định tài nguyên chi tiêu của Hoàng tộc.

- Đại nhân, ngày mai cũng dẫn theo tiểu nữ đi Ngân Châu có được không? Chuyện đính hôn, tiểu nữ muốn tự mình bẩm rõ giải thích với phụ thân và huynh trưởng, tiểu nữ trước tiên bẩm rõ với bề trên mới tốt.
Chiết Hương Nguyệt nhẹ giọng nói.

Lục Thất ngẩn ra, mỉm cười nói:
- Cũng được, ngày mai Thạch Trung Phi và Thập Tứ tiểu thư cũng cùng đi Ngân Châu.

- Vâng, bọn họ khẳng định cũng muốn đi.
Chiết Hương Nguyệt sung sướng ôn nhu nói.

- Chiết Duy Trung đại ca gặp được nàng, nhất định sẽ vui mừng.
Lục Thất mỉm cười nói.

- Dạ, sẽ vui mừng lắm, tuy nhiên cũng sẽ trách mắng tiểu nữ cho xem. Lần này là tiểu nữ một mình đến Thạch Châu đấy, mà Tứ ca vốn không cho tiểu nữ rời khỏi Khai Phong phủ.
Chiết Hương Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Lục Thất nghe ra ý ở ngoài lời, mỉm cười nói:
- Không cho nàng rời đi, là vì sợ nàng ở ngoài gặp nguy hiểm.

- Không hoàn toàn là vậy, mà là vì chờ Hoàng đế tứ hôn đấy ạ. Hoàng đế Chu quốc không muốn cùng Chiết thị liên hôn, nhưng có nói sẽ ban hôn cho con cái của đại thần, tiểu nữ không muốn, nên cầu Thập Tứ cùng đi Thạch Châu gặp ngài.
Chiết Hương Nguyệt bất an khẽ nói.

Lục Thất im lặng. Một lát sau, Chiết Hương Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Ngài tức giận sao, hay là lo lắng... lo lắng tiểu nữ sẽ chọc vào tai họa?

Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:
- Lục Thiên Phong ta đã chọc vào rất nhiều tai họa, nhưng chưa bao giờ lo lắng cái gì. Chiết Hương Nguyệt, nàng là nữ nhân của ta, không ai có thể cướp đi.

Dạ! Chiết Hương Nguyệt ngượng ngùng tựa sát vào lồng ngực Lục Thất, âu yếm trong chốc lát, nhỏ giọng nói:
- Ngài có thích thảo nguyên bao la không? Thảo nguyên vào mùa hạ rất đẹp, tiểu nữ muốn được cùng ngài cưỡi ngựa rong đuổi giữa đất trời thảo nguyên.

- Thảo nguyên? Ta chưa từng thấy qua, hẳn là rất đẹp.
Lục Thất cúi đầu dịu dàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.