Phú Quý

Chương 4: A 2 ?????




"Đừng có gấp, từ từ nói.” Mộ Dung Ca thấy Bạch Hà sốt ruột không tả, liền trấn an nói. Sau đó, nụ cười trên mặt cũng tắt ngay. Chương thần y chắp tay với nàng: “Lão phu xin lui trước, ngày mai sẽ cho hạ nhân đưa đến thuốc an thai mới cho Mộ Dung Trắc phi.” Dứt lời, lập tức rời khỏi, không chờ Mộ Dung Ca đáp lại.

Mộ Dung Ca nhìn lướt qua hắn, Chương thần y đúng là một quái nhân! Một lần nữa nhìn qua Bạch Hà, không biết chuyện gì khiến cô ta sốt ruột như vậy.

Bạch Hà theo lời dặn của Mộ Dung Ca, cố gắng áp chế hơi thở của mình, đến khi hô hấp bình thường trở lại mới nói: “Sángn ay lâm triều, hơn mười vị đại nhân dâng sớ thượng tấu, Mộ Dung Trắc phi độc sủng trong phủ thái tử là điều chưa từng có, tuyệt đối không thể xảy ra. Bây giờ Mộ Dung Trắc phi đang có mang, bọn họ hy vọng thái tử sớm cưới Thượng Quan tiểu thư vào phủ. Nếu thái tử chỉ lo chuyên sủng mỗi Mộ Dung Trắc phi mà xem nhẹ Thượng Quan tiểu thư, thì đúng là ‘sủng thiếp diệt thê’.”

Sắc mặt Mộ Dung Ca trầm xuống, đám ông già đó không lo đi quan tâm chuyện quốc gian và bản thân lại rãnh thời gian đi chú ý tới nàng! Cái gì mà sủng thiếp diệt thê? Cái Thượng Quan Ngọc Nhi còn chưa được gả vào phủ thái tử đã ở phủ Tể tướng một khóc hai náo ba treo cổ rồi, liên quan gì đến nàng chứ! Nguyên Kỳ thích nàng thì can hệ gì đến bọn họ đây? Ngọn lửa lòng không sao nén nhịn được. Không hiểu sao từ khi có mang, nàng rất khó kiềm chế sự tức giận. Chẳng qua sắc mặt nàng vẫn luôn trầm tĩnh nên không ai nhận ra mà thôi.

Bạch Hà cẩn trọng quan sát thần sắc của Mộ Dung Ca, thấy nàng không chút nóng giận mới nói tiếp: “Mộ Dung Trắc phi, bây giờ nên làm gì đây?” Hơn mười quan viên đồng thượng tấu, tin tức này còn được lan truyền khắp đầu đường xó chợ, cực kỳ ảnh hưởng đến thanh danh của Mộ Dung Trắc phi! Không ngờ việc Thượng Quan tiểu thư tự sát lại dẫn đến nhiều vấn đề phát sinh kế tiếp như vậy!

Mộ Dung Ca nhíu mày, còn có thể làm gì nữa đây? Những người đó nguyện ý nói thì cứ đi mà nói, có can hệ gì đến nàng đâu? Chỉ là vấn đề này cứ nhắc đi nhắc lại khiến người ta chán ghét làm sao, nếu nàng không phối hợp một chút, thì chỉ khiến họ cho rằng nàng dễ ăn hiếp, càng không đặt mình vào trong mắt. Nàng nhìn Bạch Hà, “Không sao, ngươi lui ra đi. Gọi Lưu Vân vào đây.”

“Tuân.” Bạch Hà đáp ngay, nàng đoán chắc Mộ Dung Ca đã có giải pháp rồi, lập tức lui xuống đi tìm Lưu Vân.

Lát sau, Lưu Vân vào phòng. Mộ Dung Ca nhìn thần sắc của Lưu Vân thì có chút rùng mình, xem ra việc này được người ta lưu truyền rất không dễ lọt tai, nàng nói: “Lưu Vân, giúp ta điều tra một chút những vị quan tốt rảnh rỗi quá thể, ngày đêm quan tâm cuộc sống của ta và thái tử này là những ai, trong nhà có bao nhiêu vị tiểu thư.”

Ánh mắt Lưu Vân chú tâm nhìn Mộ Dung Ca, trầm giọng hỏi: “Mộ Dung Trắc phi không muốn biết thái tử trả lời như nào sao?”

Mắt quang Mộ Dung Ca chợt lóe.

“Thái tử trách cứ các vị đại nhân, đồng thời tìm đủ loại lý do giáng chức những viên quan đã thượng tấu, thậm chí còn tước chức. Cũng đủ loại lý do không để người ta có thể phản bác. Thái tử đã làm nhiều như vậy, Mộ Dung Trắc phi thật sự không cần lo lắng đâu.” Lưu Vân nói.

Nguyên Kỳ… hắn không sợ đánh rắn động cỏ sao! Sắc mặt Mộ Dung Ca trầm lạnh đi, ánh mắt trở nên phức tạp, “Nếu là vậy ta càng không thể để hắn một mình đối mặt.” Đồng thời nàng cũng muốn ở sau lưng trợ giúp hắn một chút, phải để Lan Ngọc mau chóng hành động. Cái câu ‘sủng thiếp diệt thê’ này chói tai làm sao!

“Tuân.” Lưu Vân nghe vậy, không truy cứu nữa, lập tức rời đi.

...

Nam Cung Dung nhìn lá thư dòng chữ quen thuộc trong tay, nhìn chữ cũng như thấy người. Dường như người đó đang ở ngay trước mắt, người ấy cao cao tại thượng khiến nàng nhận ra bản thân phải ngưỡng vọng rất cao mới có thể nén được cảm giác chua xót lòng lòng.

Nàng biết rõ phân lượng của mình trong lòng người ta, cũng biết bản thân vô cùng nhỏ bé, thân phận tới đâu. Chỉ là, việc trên thư này thật sự cần nàng đi làm sao?

Đáy mắt nàng lộ chút do dự, nàng biết rõ, chỉ cần làm chuyện này, nhất định Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ sẽ nảy sinh một vách ngăn, thậm chí Mộ Dung Ca có thể sẩy thai nữa.

Thế nên, nàng mới do dự.

“Vốn ta còn cho rằng việc này chỉ là sự suy đoán của bản thân mà thôi, không ngờ lại thành thật. Không thể ngờ được thái tử ca ca vì bảo vệ Mộ Dung Ca mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.”

“Nam Cung tiểu thư đừng nên do dự, cứ thể mà làm đi, để đổi được vinh hoa phú quý, có gì là không được! Dù sao Mộ Dung Trắc phi còn ở phủ thái tử một ngày cũng sẽ thành trở ngại của tiểu thư, có muốn phục hưng gia tộc Nam Cung vĩnh viễn cũng không thể thành. Nam Cung tiểu thư có quá khứ như vậy mà có cơ hội gả được vào phủ thái tử là điều mà rất nhiều những tử trên đời cầu còn không được. Làm như vậy, không chỉ có thể gả cho thái tử, tiểu thư cũng có thể báo ân. Nô tỳ thật sự không hiểu vì sao tiểu thư lại do dự!” A Kiều thấy Nam Cung Dung do dự, thậm chí không muốn làm việc này liền sốt ruột khuyên nhủ.

Lời khuyên của A Kiều không những không giúp được Nam Cung Dung mà càng khiến nàng cảm thấy lương tâm mình không thể qua được. Có lẽ mấy năm trước nàng có chút không cam lòng, đối với Nguyên Kỳ không hiểu không hận, nhưng mấy ngày qua, đột nhiên nàng cảm nhận được những năm qua cuộc sống của Nguyên Kỳ cũng không dễ qua, thậm chí còn cực khổ hơn nàng, xung quanh là địch, chỉ là hắn có thể thong dong đối mặt, còn nàng thì bất lực không thể phản kháng. Hết thảy đều là cục diện do Nguyên Du thiết lập!

Chỉ là...

“Nô tỳ chỉ đơn thuần cảm thấy ai có thể giúp tiểu thư thoát khỏi bể khổ thì đó chính là người tiểu thư cần báo đáp. Bây giờ tiểu thư do dự liệu có nghĩ công tử sẽ thất vọng không? Chẳng qua chỉ là chọn thời điểm thích hợp nhất đem tình hình thực tế kể ra, dù sao Mộ Dung Trắc phi có quyền biết điều này, cuối cùng bản thân Mộ Dung Trắc phi lựa chọn như nào cũng đâu quan hệ đến tiểu thư nữa? Huống chi tiểu thư nào còn được lựa chọn khác!” Sắc mặt của A Kiều trầm xuống, giọng nói có chút uy hiếp.

Sắc mặt Nam Cung Dung trắng bệch, ngẩng đầu nhìn người đang đứng cạnh mình, không khỏi châm chọc, “Chuyện tới bây giờ ta mới biết, đối xử với ngươi tốt cỡ nào cũng chỉ lãng phí công sức của ta! Không ngờ ngươi dám uy hiếp ta! Việc ta không muốn làm tuyệt đối không ai có thể bức ép, ngay cả thân thể này ta còn không để ý, huống chi tánh mạng mình? Một kỹ nữ xuất thân từ thanh lâu như ta từ lâu đã vứt danh phận mình vọt sọt rác rồi! Chớ lãng phí võ mồm của mình, làm ta nổi nóng lên nhất định sẽ không để ngươi có ngày tháng tốt mà qua. Tuy có nhiều việc ta không làm được, nhưng xử trí ngươi thì hoàn toàn có thể! Lúc nào cũng đem quá khứ của ta treo ở cửa miệng để cố gắng nâng tầm thân phận của mình… A Kiều à, ngươi liệu có quên mất thân phận của mình hiện tại? Chẳng qua cũng chỉ là một tên nô dịch! Nếu ngươi muốn, càng tàn nhẫn hơn ta vẫn có thể làm được.”

A Kiều liên tiếp lùi nhanh về phía sau, sắc mặt cũng tái hẳn đi, không ngờ chỉ vài câu nói đã khiến Nam Cung Dung phẫn nộ. Tuy trong ngày thường Nam Cung Dung đối với nàng cũng không khắc nghiệt, nhưng hễ nói được thì Nam Cung Dung nhất định làm được. Tựa hồ nàng có thể ý thức được lời nói kế tiếp của Nam Cung Dung.

Trên dung nhan kiều diễm của Nam Cung Dung lộ vài tia cười tàn nhẫn cực điểm, đứng dậy ghé sát A Kiều, “Đi theo bên người ta ngươi cũng nên biết trên người ta có bao nhiêu vết thương, bao nhiêu tối tăm, sau lưng mỗi một vết sẹo này e rằng chắc ngươi cũng muốn nếm thử? Nếu ngươi đã muốn biết, trước kia ta còn thương tiếc ngươi mà ngươi cố ý khinh thường không đặt vào trong mắt, thể nào ta có thể mặt dày làm khó ngươi? Hiện giờ có một cách rất tốt để cho ngươi biết! Không biết ngươi có từng nghe đến Vạn Nhạc Phường? Cho dù nữ tử quật cường cỡ nào đi nữa chỉ cần tiến vào Vạn Nhạc Phường đều trở nên dịu dàng, biết cách chiều chuộng đàn ông, phong tình một thân?”

“Tiểu thư… tiểu thư… A Kiều nhất thời lỡ lời, mong tiểu thư tha tử. Chẳng qua A Kiều cũng suy nghĩ cho tiểu thư, tuyệt đối không có ý gì khác đâu!” A Kiều vô cùng hoảng sợ, nàng biết những lời nói của Nam Cung Dung tuyệt đối không phải chỉ để uy hiếp.

“Một khi đã vậy việc này sẽ tự ta làm chủ. Ta muốn làm như nào ngươi không có quyền can thiệp! Hãy thành thành thật thật làm một tỳ nữ còn tốt hơn ngồi miên man suy này nghĩ nọ gấp vạn lần đấy. Lui ra!” Nam Cung Dung thu hồi giọng cười khiến người ta lạnh tóc gáy, lạnh giọng quát.

Cả người A Kiều mềm nhũn ra, suýt nữa thì té ngửa trên nền đất, vừa nãy nàng hết cả hồn, nếu thật sự bị đưa vào Vạn Nhạc Phường, nàng thà chết còn hơn! Nàng dè dặt nhìn sắc mặt Nam Cung Dung, lúc này mới phát hiện Nam Cung Dung thật sự đáng sợ.

Nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy đi của A Kiều, khóe miệng lạnh như băng của Nam Cung Dung nhướng lên tự giễu. Cúi đầu nhìn lá thư trong đây, đây chính là chứng cứ sắc bén nhất, chỉ là hễ nhớ đến nụ cười dịu dàng kia của Mộ Dung Ca, khi ở bên Nguyên Kỳ, hai người bọn họ tâm ý tương thông, dường như những người khác không thể tiến vào thế giới riêng của họ, thứ tình cảm này có muốn cả đời nàng cũng chẳng được.

Nàng không đành lòng phá hủy nó.

Nhưng mà…

Nàng phải lựa chọn như nào đây?

Sau bữa ăn trưa, Nguyên Kỳ mới hồi phủ thái tử, thậm chí còn có Lan Ngọc theo cùng.

Mộ Dung Ca không muốn tiếp xúc với Lan Ngọc, thậm chí lười nhác gặp con người này nên lấy cớ sức khỏe không tốt để từ chối, nằm trong phòng ngủ trưa. Cụ thể Nguyên Kỳ và hắn đàm luận gì trong sảnh chính nàng không quan tâm, cũng không biết.

Trong sảnh chính, Lan Ngọc thong thả hớp ngụm trà, liền cười nói với Nguyên Kỳ:

“Nước trà trong phủ thái tử thật khiến người ta lưu luyến, thật sự rất độc đáo.”

Khóe miệng Nguyên Kỳ hơi nhếch lên, cười nói: “Đại hoàng tử đang sốt ruột?” Hắn có thể chờ được, nhưng thời gian của Lan Ngọc tuyệt đối không nhiều lắm đâu.

“Thần trí của phụ hoàng bây giờ ngày càng lụn bại, có một buổi tối chỉ luôn hô hai chữ Thanh Liên. Xem ra tình cảm của phụ hoàng dành cho hoàng hậu thật sự rất tốt. Chỉ tiếc là lúc thanh tỉnh, nhìn thấy bức họa Lan mẫu phi trong phòng thì hoàn toàn lãng quên tình cảnh trong mộng, ngược lại hận ý ngày một nhiều hơn. Thấy vậy, bản điện hạ cảm thấy vô cùng bất lực, không ngừng phải lặp lại sự tình của Lan mẫu phi năm đó.” Lan Ngọc cũng không vội vàng tranh luận với Nguyên Kỳ, chỉ từ từ hình dung tình huống hiện giờ của Nguyên Du.

“Vậy sao? Đại hoàng tử quả nhiên rất ‘hiếu thuận’” Nguyên Kỳ cười nhẹ, thần sắc vẫn không có gì khác thường.

Lan Ngọc muốn thăm dò một chút song vẫn vô phương. Mắt quang hắn khẽ nhúc nhích, gật đầu, “So sánh với thái tử, bản điện hạ mới không bì kị.”

“Đại hoàng tử có từng trải qua một đêm xuân sắc với Nam Cung Dung chăng?” Nguyên Kỳ hớp một ngụm nước trà sau, khoang miệng tràn ngập hương hoa tươi mát, dường như trong miệng còn nhàn nhạt mùi vị của hoa, theo đó trong lòng muôn hoa đua nở tựa như ánh mặt trời ấm áp… trái tim cảm thấ ấm áp vô cùng.

Đây chính là nước trà do chính tay Mộ Dung Ca chuẩn bị cho hắn, cũng chỉ mỗi hắn được dùng. Hiển nhiên nước trà của Lan Ngọc hoàn toàn không giống vậy. Cô gái này khắc khắc đều quan tâm hắn, được biết Lan Ngọc đến đây nhất định sẽ khiến hắn không thoải mái, thậm chí vô cùng chán ghét nên nàng dùng cách thức này để gửi gắm tâm tình của mình cho hắn.

Lan Ngọc cũng không ngoài ý muốn câu hỏi này của Nguyên Kỳ, hắn mỉm cười đáp: “Chưa từng. Nhưng phụ hoàng đã từng.” Năm đó lúc Nam Cung Dung mười hai tuổi, Nguyên Du đã cuồng dại một đêm với cô ta, bây giờ nghĩ lại, Nguyên Du quả là con người rất tàn nhẫn và độc ác.

"Từ lâu bản cung đã biết được việc này, không lẽ ngươi không tò mò vì sao bản cung đã biết được còn muốn đi hỏi ngươi sao?” Ánh mắt Nguyên Kỳ trở nên sắc bén, lạnh giọng hỏi.

Lan Ngọc nhẹ nhíu mày, có chút chần chờ trả lời: "Thái tử không ngại xin nói thẳng đi.” Quá khứ của Nam Cung Dung chỉ cần để bụng suy tư một chút, thăm dò thì Nguyên Kỳ sẽ biết. Chẳng qua câu hỏi này của Nguyên Kỳ có ý gì?

"Mấy ngày nữa, hoàng đế Tề quốc sẽ đến Hạ quốc. Lúc đó không biết Lan Ngọc công tử sẽ ứng đối như nào? Mục đích của hoàng đế Tề quốc lần này vô cùng minh xác, là muốn cầu hòa. Nhưng phụ hoàng trước giờ tâm nguyện muốn thống nhất thiên hạ, Đại hoàng tử vô cùng hiếu thảo như vậy, bản cung cũng rất tò mò Đại Hoàng tử sẽ làm như nào?” Trong ánh mắt thâm trầm của Nguyên Kỳ như phủ một lớp máu.

Lan Ngọc cúi đầu, dời đi đề tài, "Cái chết của Triệu Tử Duy năm đó, bản điện hạ cực kỳ ngoài ý muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.